Hôm Nay Vai Phản Diện Rất Ngoan

Chương 118: Chương 118: Đại học sĩ, trông coi phu nhân của ngài (59)




Editor: Mai Tuyết Vân

Đêm trước ngày thi, Từ Thụy Khanh lấy một cây trâm bạc từ trong lòng ngực ra, phía trên có đính hai viên trân châu nhỏ, đáng yêu xinh đẹp.

“Ta...” Từ Thụy Khanh lo lắng.

Từ lâu hắn đã quyết định, nếu như thi đổ có công danh, sẽ chính thức cưới Phồn Tinh.

Nhưng đến lúc này, hắn lại lắp bắp nói không thành lời.

“Hả?” Đại lão nghiêng đầu, “Chuyện gì... Vịt à?”

Từ Thụy Khanh đã tự luyện tập trong lòng hơn trăm lần.

“Đề danh bảng vàng, sẽ cưới nàng được không?”

Cuối cùng lời ra đến miệng, chỉ thốt ra được một câu: “Tặng cho nàng.”

“Hả?” Chỉ đưa trâm thôi, sao bông hoa nhỏ lại lo lắng như thế?

Hắn phát hiện bản thân càng sốt ruột thì càng nói không nên lời, liền bắt đầu nói nhảm.

Nói liên tục không ngừng, dừng lại thở cũng không luôn.

“Thật ra là ta tiện tay mua thôi, nếu nàng thích thì đeo. Không thích thì vứt đi, không sao cả. Dù sao cũng là ta... À tiện tay mua đó...”

[Ủng hộ người dịch bằng việc đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]

Phồn Tinh: ???

Meo?

Bông hoa nhỏ muốn nói gì thế?

“Ừ.” Đại lão ngọt ngào đáp một tiếng.

Đợi sau khi Phồn Tinh rời đi, Từ Thụy Khanh không nén được tự tát lên mặt mình mấy cái.

“Ta đã nói gì thế này? Đúng là ngu như lợn!”

*

“Haizz, hắn ta thật nhát gan. Ta còn tưởng sau khi tặng trâm cho cô, sẽ nói rất yêu cô, rồi hôn cô... Trong thoại bản đều viết như thế cả.”

Trường An còn chưa nói hết, có chút tiếc nuối.

“Thư sinh trong thoại bản đều rất lớn gan, sau khi xác định tâm ý xong, là có thể thân mật với tình nhân rồi. Tướng công của cô ấy à, đúng là dùng dằn, hắn không lấy được vợ chắc chắn là do tính cách dùng dằng này.”

Sau mấy ngày ở chung, Phồn Tinh đã thích ứng được với sự lải nhải của Trường An.

Nhưng Đại lão thích bao che, không thể nhịn được việc bông hoa nhỏ cô nuôi bị nói xấu, vì thế trầm mặt: “Cô, im miệng đi, không được nói xấu hắn.”

Trong giọng nói mang theo sự tức giận và hung tàn, đáng tiếc Trường An hoàn toàn không sợ, thậm chí còn bắt đầu tò mò.

“Vì sao không được? Vì cô thích hắn ta nên không cho ta nói xấu hắn à? Cô thích hắn thì chủ động một chút. Ta rất muốn thấy hai người ở cùng nhau, sau đó sinh ra tiểu hài tử, ta chưa từng thích người nào, cũng chưa từng có ai thích ta.”

Phồn Tinh: “...”

Nàng ấy thật sự rất phiền phức!

Khi Trường An công chúa còn sống nhất định là một hài tử không chịu thua kém ai, cố chấp muốn thấy thoại bản thành sự thật. Nên liên tục lải nhải bên tai Phồn Tinh.

#Cô cũng thích Từ Thụy Khanh.#

#Thích thì sẽ ở bên nhau!#

#Hai người sẽ cùng nhau sinh hài tử đó!#

Phồn Tinh vốn đã có IQ thấy, dung lượng não chỉ có nhiêu đó. Hơi nhiều thông tin một chút, thì sẽ có phản ứng chậm chạp. Cuối cùng cô đã mơ hồ rồi, còn hoàn toàn bị Trường An công chúa tẩy não!

Vì thế cô loáng thoáng cảm thấy hình như còn thiếu một chút nữa là bản thân đã thích Từ Thụy Khanh rồi.

Ngày khoa cử, trời còn chưa sáng, Mộc Lão Tam đã kéo Phồn Tinh dậy đưa Từ Thụy Khanh đi thi.

Kỳ thi kéo dài mấy ngày, nếu tố chất thân thể không tốt, vốn không thể chống đỡ nổi.

Mộc Lão Tam kéo Từ Thụy Khanh vào dặn dò: “Từ Thụy Khanh à, con không cần áp lực, phụ thân rất xem trọng con. Dù năm nay con thi không đậu, phụ thân cũng gả Phồn Tinh cho con...”

Sau khi nói xong lại tự vả miệng hai cái: “Miệng thúi! Không linh, không linh! Năm nay, nhất định con sẽ đỗ!”

Phồn Tinh đứng bên cạnh, mắt nhắm mắt mở, bỗng nhiên có tinh thần, cố gắng mở to đôi mắt, cố gắng giả vờ mình không ngủ gật.

Từ Thụy Khanh thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, trong lòng xao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.