Editor: Mai Tuyết Vân
Trường An công chúa nói mãi không ngừng.
“Cô xem, cô rời khỏi kinh thành chỉ có mình ta theo cô. Điều này đã đủ để chứng minh, cô là bạn của bản công chúa ta, hơn nữa còn là bạn bè sống chết có nhau.”
“Cô còn nói mình không cần bạn bè, nhưng không phải cô đã giữ ta bên cạnh sao?”
Phồn Tinh buồn bã nói: “Ta không giữ cô...”
“Nhưng cô cũng không thể đuổi ta đi!” Không thể đuổi nàng đi, và không đuổi được nàng đi, trong lòng Trường An không khác gì nhiều.
“Cô rời kinh thành, có phải muốn đến tìm Từ Thụy Khanh không? Haizz, cuối cùng lãng nữ cũng quay đầu, thấy Từ Thụy Khanh tốt như vậy, cho nên muốn theo đuổi hắn phải không?” Trong lòng Trường An công chúa hừng hực như lửa thiêu, lòng cuồng nhiệt ghép cp càng thêm nồng cháy.
“Không phải....”
Công chúa Trường An không ngờ rằng, Phồn Tinh nói không đi tìm Từ Thụy Khanh thì thực sự không hề đi tìm Từ Thụy Khanh.
Cô cưỡi trên lưng một con lừa con, chậm rãi đi qua các châu phủ, mỗi nơi đều dừng chân hai ba tháng, nơi nào có đồ ăn ngon đều sẽ đến.
Từ Thụy Khanh ở bên ngoài làm quan sáu năm, dường như mỗi ngày đều chờ đợi, trông mong có một ngày đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương, đứng trước mặt hắn, tay cầm hồ lô ngào đường, mỉm cười đáng yêu nhìn hắn nói: “Từ Thụy Khanh, ta đến rồi đây.”
Nhưng không hề có.
Bệ hạ muốn rèn luyện hắn, phái hắn đến một huyện nghèo khó, dân cư hung dữ, lũ lụt nghiêm trọng. Mỗi ngày đều ăn cháo trắng rau dưa, gà chưa gáy đã dậy, đêm tối muộn chưa ngủ, cũng là chuyện thường tình.
Thổi tắt đèn dầu mỏng manh, sau khi nằm xuống sạp, Từ Thụy Khanh thở dài thật sâu.
Hôm nay lại không đợi được tiểu cô nương của hắn.
Nghe Tần Tư Cổ nói, cô đi du ngoạn khắp nơi, nhưng lại cố tình không bao giờ đi ngang qua chỗ hắn.
Từ Thụy Khanh cảm thấy, hắn dường như chẳng còn sự tự tin nào. Không hề có lòng tin với bản thân, hình như hắn không có nhiều ưu điểm lắm, cũng không phải kẻ biết hấp dẫn người khác, có thể là Phồn Tinh thật sự... Không thích hắn đâu!
Cũng không biết tiểu cô nương du ngoạn bên ngoài sáu năm, có gặp được ai ưu tú hơn hắn không?
Có phải đã gặp được... Người mà cô nguyện gả rồi?
Khi yêu cô, thế gian này chưa từng tốt đẹp hơn thế.
Đến khi phát hiện bản thân không được cô yêu thích, đêm lại chưa bao giờ dài đến thế.
Sáu năm làm quan bên ngoài rồi mới hồi kinh, sau đó lại thêm hai năm, cuối cùng Từ Thụy Khanh mới có cơ hội nhìn thấy Phồn Tinh.
Tiểu cô nương vẫn là nha đầu mắt hạnh như trước, còn hắn đã trở nên vô cùng thâm trầm. Trước đây vì dân tận sức cống hiến hết mình, sau đó vì nhớ nhung mà đau khổ. Hắn cảm thấy bản thân có thể làm phụ thân cô còn được.
Hắn đã nhập các, là các lão trẻ tuổi nhất trong Nội các.
[Ủng hộ chúng mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Trong phủ chỉ có vài tên sai vặt, yên tĩnh như chùa không bụt. Hắn chấp nhẫn mỗi ngày đọc thật nhiều công văn, cũng không chịu để mình rảnh rỗi.
Bởi vì nhàn hạ, sẽ rất khó chịu.
Khó khăn vô cùng, mỗi lần hắn rãnh rỗi, lại giống như thiếu niên năm ấy, rất tủi thân. Chẳng hiểu vì sao, cô không chịu hắn.
Không dám nhận ân cứu mạng lấy thân báo đáp, đến phút cuối cùng, cô vẫn không đồng ý.
Mọi người đều nói, tương tư thành bệnh, phàm trong lòng có đau khổ thì sẽ chẳng sống được lâu.
Đến lúc bệnh tình nguy kịch, thậm chí Từ Thụy Khanh đã từng dự cảm được chuyện này.
Hắn siêng năng chính vụ, chưa từng lơi là.
Cũng chưa từng tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Vất vả lâu ngày thành bệnh, bệnh nguy kịch không phải là chuyện thường sao?
Hắn nhờ Tần Tư Cổ gửi thư cho Phồn Tinh. Hắn muốn vào giây phút lâm chung được gặp cô một lần, xem như chết không nuối tiếc...
Nhưng thật ra trong lòng rất rõ ràng: Sợ là không gặp mặt được lần cuối rồi.