Trúc và cậu ba Thanh Bách ngồi chờ ở hàng ghế ngoài, bởi cô hai Hoa một mực cương quyết muốn vào gặp đốc tờ một mình. Dù sao đây cũng là chuyện tế nhị, bọn họ vẫn nên tôn trọng quyết định của cô.
Hai anh em ngồi được một lúc, Trúc thấy Thanh Bách cứ bồn chồn như ngồi trên đống lửa, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng ngượng ngùng chẳng biết mở lời thế nào. Nghĩ đến bầu không khí mập mờ trong phòng bệnh, cô mới cẩn thận dò hỏi: “Anh ba, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Thanh Bách đột nhiên ngồi thẳng lưng, hai tay cuộn lại đặt song song trên đầu gối, bờ môi mím chặt như đang do dự, cuối cùng mới nhỏ giọng hỏi rằng: “Út này, chị chồng em có bệnh gì sao? Những chuyện thế này sao lại không thấy chồng cô ấy đi cùng?”
Á à a! Mập mờ phút chốc rõ như ban trưa!
Lại nghĩ tới chuyện của cô hai Hoa vẫn chưa truyền tới tỉnh Giang, mọi người không biết cũng không có gì lạ. Vì thế cô bèn lựa lời tóm gọn nói sơ qua cho cậu hiểu, như là cô hai Hoa bị chồng lừa dối, phản bội, hạ độc.
Kể xong còn không quên dặn dò thêm: “Là người nhà, em mới nói anh nghe thế thôi. Anh cứ vờ như chưa biết để tránh đôi bên gượng gạo nhé!”
Nắm tay Thanh Bách đập mạnh xuống ghế, cậu hít sâu mấy hơi ổn định lại cảm xúc của mình, mới chợt nói: “Phú ông có tiếng nhất vùng, thế mà để con gái mình phải chịu ấm ức như thế sao!”
Trúc thở dài, đáp: “Chuyện này cũng không thể trách nhà chồng em được. Người ta đã có âm mưu từ trước, mọi chuyện đến quá bất ngờ sao mà đỡ kịp. Cũng may bây giờ giải quyết ổn thoả hết rồi, chị chồng em cũng đã nghĩ thông, không còn luyến tiếc cái hạng đàn ông bội bạc đó nữa.”
Cả người Thanh Bách dựa vào lưng ghế, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Buông bỏ được là tốt rồi.”
Trúc thính tai nghe được, không khỏi trợn mắt coi thường. Chỉ vậy đã tốt rồi ư? Là đàn ông nếu đã có ý thì nên chủ động tấn công chứ? Trâu không tìm cọc còn hi vọng cọc tìm tới trâu ư? Thật làm người ta sốt ruột.
Một bên là chị chồng, một bên là anh trai ruột, nếu hai người thành đôi không phải sẽ thân càng thêm thân hay sao? Nghĩ vậy, cô bèn vu vơ than rằng: “Em chỉ sợ bề ngoài chị ấy bình tĩnh thế thôi, chứ trong lòng không biết phải đau đớn nhường nào. Chẳng may chị ấy nghĩ quẩn, hoặc học theo mấy vở kịch gì đó xuống tóc đi tu, cắt đứt dây chuông, đoạn tình đoạn nghĩa...”
Thanh Bách vừa nghe liền tái mặt, lập tức lên tiếng cắt ngang, trách em gái: “Em đừng nói lung tung.”
“Ờ.” Trúc ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ là im lặng chưa được ba giây đã giở trò than thở: “Hỡi ôi phận gái lỡ làng, trái ngang tự giữ biết nhờ vào ai.”
Nhận lấy ánh mắt lườm nguýt từ anh trai, Trúc chả những không sợ mà còn cười hì hì ôm lấy cánh tay Thanh Bách, lấp lửng nói rằng: “Anh ba, một lần bỏ lỡ là một đời tiếc nuối. Nếu ông trời đã cho anh thêm cơ hội gặp lại “tiếc nuối” của đời mình, anh định tiếp tục bỏ lỡ nữa hay sao?”
Thanh Bách nhìn cánh cửa đóng chặt gần đó, lặng im không nói.
Trúc quyết định đẩy thuyền thì đẩy đến cùng, lập tức nói thêm: “Anh biết không, “may mắn” là một thứ cực kì cực kì xa xỉ và quý hiếm. Thế giới này biết bao con người, ông trời chỉ búng tay một cái, may mắn rơi trúng đầu ai người đó hưởng. Nhưng cái gì cũng có thời hạn, anh cứ ngây ngốc đứng yên một chỗ mãi, thì bao giờ mới có thể đạt được thứ mình muốn đây.”
Đưa tay gõ đầu cô em gái lém lỉnh, Thanh Bách cười nói: “Em biết anh muốn cái gì sao?”
Trúc bĩu môi, vẻ mặt khinh khỉnh bảo: “Người ngoài nhìn vào ai ai cũng biết, ngay cả cái tên ngu ngốc mới đánh nhau với anh cũng biết, chỉ có anh khăng khăng là không ai biết!”
Thanh Bách ngớ người ra, một lúc sau mới phì cười, trở tay câu cổ em gái cưng, thì thầm: “Vậy theo em... người đó có biết hay không?”
“Buông buông buông! Người anh bẩn khiếp, thối chết em rồi!” Trúc vỗ bôm bốp vào người ông anh trai, sau đó hừ một tiếng, nói: “Người đó là người nào cơ? Liệu người anh nói có phải là người em đang nghĩ hay không đa? Anh nói rõ đi, người đó là ai? Ai? Ai?”
Thanh Bách nghiến răng, véo má cô cho bỏ tức. Trúc ăn đau, lập tức nghiêm chỉnh lại ngay, vừa xoa mặt vừa nói: “Trước kia có biết hay không thì em không biết, nhưng qua hôm nay chắc chắn là biết. Bởi đâu có mấy ai như anh, ngốc muốn chết!”
Người anh trai nào đó nghe xong hai mắt lấp lánh, lại hỏi: “Vậy em thấy...”
Trúc vội giơ tay lên làm động tác tạm ngưng, lắc đầu: “Em không thấy gì hết. Em mù rồi!”
Thanh Bách nheo mắt, vẻ mặt đáng thương tràn đầy thất vọng, nói: “Uổng công anh cưng chiều em ngần ấy năm nay, bây giờ là lúc anh cần em giúp đỡ, em lại vô tình vô nghĩa thế đa!”
“Em vô tình vô nghĩa á?” Trúc phồng má, chỉ tay vào mặt mình bất bình hỏi. Xong lại nhào tới kẹp mũi Thanh Bách, hung hăng nói: “Biết thế em đã mặc kệ anh ngây ngốc rồi, đâu cần tốn sức làm công tác tư tưởng... à không, tốn sức giúp anh nghĩ thông suốt làm gì? Được rồi, em mặc kệ anh đó!”
Hai người anh một câu, tôi một câu rồi cấu véo lẫn nhau, phải đến khi người trong trạm xá đến nhắc nhở không được ồn ào làm phiền người bệnh mới tạm thời đình chiến, ngoan ngoãn ngồi đó.
Chọc ghẹo nhau xong, Thanh Bách ngồi ngẫm nghĩ lại tầm quan trọng của em gái bé bỏng trong chuyện lần này, bèn quay qua dùng lời ngon ngọt dỗ dành Trúc.
Trúc bị anh trai lải nhải đến lùng bùng lỗ tai, nghiêng người né trái né phải như tránh tà, vốn định lên tiếng hăm he mấy câu cho Thanh Bách ngồi yên vào nhưng lại bị dáng vẻ chật vật của cậu làm mềm lòng, cuối cùng chỉ biết bất lực thở dài, lẩm bẩm: “Kể ra cũng lạ, bọn chúng đã biết anh là con trai tỉnh trưởng mà vẫn dám ra tay đánh người cơ à?”
Nhắc đến chuyện sáng này, Thanh Bách cũng nhăn mày, khó hiểu: “Lúc đó anh nghe thấy thằng nhãi kia hét lên bảo đừng đánh, nhưng đám tôi tớ nhà nó như phát điên vậy, không chịu dừng tay.”
Trúc ôm tay trước ngực, ngả lưng dựa ghế, hai chân bắt chéo, chậc lưỡi bình luận: “Cái tên đó vừa nhìn liền biết là kẻ nhát gan. Hơn nữa vừa mới đặt chân tới tỉnh Giang, lạ nước lạ cái, sao dám làm ra mấy chuyện bắt ép lấy lòng này được? Chẳng lẽ bị ngu thật sao?”
Thanh Bách nhún vai, nói: “Ai mà biết được. Rắc rối nhà bọn họ lại làm liên luỵ đến nhà ta, vừa nghĩ đã phiền.”
Trúc còn muốn nói thêm gì đó, nhưng vừa đảo mắt đã trông thấy Phạm Sáng đang đi về phía mình.
Phạm Sáng đứng cách cô chừng hai bước, ngượng ngùng gãy đầu, nói: “Tôi nghe nói Trúc đang ở đây, nên vội tới tìm. Tôi muốn xin lỗi vì đã thất hứa, không thể đến nhà thăm hỏi Trúc.”
Trúc đưa tay vỗ mạnh vai Thanh Bách, bảo anh trai ngồi ngay ngắn lại, rồi mỉm cười trả lời: “Không sao, cậu cũng đã cho người tới báo tin rồi mà. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc thì sắc mặt Phạm Sáng tức khắc tiu nghỉu, cười gượng nói: “Chắc Trúc cũng đã nghe qua chuyện trong nhà tôi rồi nhỉ. Có chút phức tạp và... hơi xấu hổ. Với lại tôi cũng muốn nói tiếng xin lỗi với cậu ba Bách, người nhà tôi không biết phân nặng nhẹ tổn thương đến cậu. Thật xin lỗi.”
Thanh Bách nhướn mày, cười cười xua tay, đáp: “Chuyện này đâu liên quan gì đến cậu, tôi không trách cậu.”
Còn những kẻ liên quan kia thì chưa chắc cậu sẽ bỏ qua! Đương nhiên lời này Thanh Bách chỉ nói trong lòng.
Phạm Sáng nói tiếng cảm ơn, rồi quay sang hỏi Trúc: “Tôi có thể nói chuyện riêng với Trúc được không? Một lúc thôi, không mất quá nhiều thời gian đâu.”
Trúc chớp mắt, đưa mắt nhìn sang Thanh Bách bên cạnh. Không đợi cô đáp lời thì Thanh Bách đã lên tiếng trước: “Nói chuyện riêng cũng được, nhưng không thể cách anh quá xa. Dù sao trai gái gặp riêng nhau cũng không quá tốt, huống chi con út đã có chồng, nếu để ai nhìn thấy rồi đặt điều lời ra tiếng vào cũng không hay.”
Trúc sờ mũi, vâng dạ nói mình đã biết. Thật ra cô nhìn Thanh Bách chỉ muốn ra hiệu mình đi chỗ khác nói chuyện đây. Nào ngờ ông anh trai bắt lệch sóng tín hiệu, còn tài lanh giúp em rể canh vợ. Thật không biết nên khóc hay cười đây.