Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?

Chương 60: Chương 60: Nhắc nhở




Trên dãy hành lang hẹp dài, Thanh Bách vẫn ngồi đó nhìn cửa phòng đóng chặt đối diện, mà cách đó không xa là Trúc và cậu Sáng đang đứng nói chuyện cùng nhau. Với khoảng cách này, chỉ cần Thanh Bách nghiêng đầu là có thể nhìn rõ mọi động tác của hai người họ, hoặc nếu cố tình muốn nghe lén thì cũng có thể nghe được láng máng câu được câu chăng.

Trúc nhìn cậu trai trẻ đang rối rắm trước mặt mình, mỉm cười nói: “Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi. Chứ định im lặng nhìn nhau mãi thế này sao?”

Phạm Sáng cuộn nắm tay, dường như trong lòng đã hạ quyết tâm làm chuyện gì đó, cậu nói: “Tôi... chỉ muốn nhắc nhở Trúc nên cẩn thận.”

Nói chuyện không đầu không đuôi thế này, dù cô thông minh cỡ nào cũng không đoán trước được. Trúc nhăn mày, chợt hỏi: “Cẩn thận, mà cẩn thận chuyện chi đa? Lời cậu nói làm tôi hoang mang lung lắm.”

Phạm Sáng ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nói vào chủ đề chính: “Chuyện ồn ào sáng nay gây phiền phức cho anh trai và chị chồng Trúc là do chú tôi cùng đứa em trai mới nhận về cách đây không lâu tạo nên. Trúc cũng biết đó, chú tôi xưa nay không thân thiết với nhà tôi, tính tình táo bạo lại hơi chấp nhặt, tôi sợ chú ấy sẽ lại tìm đến gây phiền phức cho người thân của Trúc.”

Người ta âm thầm truyền tai nhau rằng ông chủ Đạt tính tình nhỏ nhen hay thù vặt, bản thân gã không chỉ là con riêng, mà mẹ gã vốn cũng là con vợ lẻ, cho nên gã thường đay nghiến, nói mấy lời không hay về các cậu ấm cô chiêu con vợ lớn. Bất kể là gia đình dòng họ gã hay là chuyện gia đình người khác, chỉ cần gã chướng mắt ai là không từ thủ đoạn ngáng chân cho bằng được mới thôi.

Chính là điển hình của kiểu rảnh rỗi sinh nông nổi!

Dù là thế, nhưng nghe qua vẫn có hơi vô lí. Trúc không khỏi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Chắc không đến mức đó đâu nhỉ? Dù sao nhà tôi cũng có trêu chọc hay thù hằn gì với chú cậu đâu.”

Vẻ mặt Phạm Sáng buồn rầu, mang theo chút áy náy, tự trách, nói: “Thật ra cũng tại tôi mà ra. Chú tôi biết tôi muốn đến nhà thăm hỏi Trúc, một mực cho rằng tôi muốn mượn sức nhà Trúc để chống lại chú ấy, còn mỉa mai tôi cả ngày hôm qua.”

Chuyện này thì có liên quan gì đến cô đâu? Trúc không thốt thành lời, mà chỉ gật đầu lắng nghe.

Phạm Sáng lại nói tiếp: “Dựa vào mối quan hệ xưa nay giữa ba tôi và tỉnh trưởng, chú ấy sợ tỉnh trưởng sẽ nhúng tay vào chuyện nhà tôi, cho nên mới cố tìm cách phá hỏng quan hệ giữa hai nhà. Tôi chỉ mong Trúc đừng vì chuyện này mà bắt đầu xa lánh, ngăn cách tôi.”

Trúc khẽ cười, thầm nghĩ giữa cô và cậu cũng có thân thiết chi đâu, khi không nói mấy lời này thật khiến người ngoài nghe vào lại nghĩ sâu xa không hay.

Nhưng cô tạm thời bỏ chút chi tiết nhỏ nhặt này, dõng dạc đáp: “Vuốt mặt phải nể mũi, ngày nào ba tôi còn làm tỉnh trưởng, gã dám đụng tới tôi?”

Phạm Sáng lại không quá đồng tình với ý kiến này, lập tức phản bác: “Nhưng chuyện sáng nay rành rạnh ra đó, bọn chúng thừa biết cậu Bách là con trai tỉnh trưởng vẫn dám ra tay đấy thôi!”

Trúc nhìn thẳng vào cậu trai trẻ vì kích động mà hai má đỏ hồng, nói: “Cậu nghĩ chuyện sáng nay chỉ như vậy là giải quyết xong rồi ư?”

Phạm Sáng lắp bắp, hỏi lại: “Chẳng lẽ... không phải vậy sao?”

Trúc nghiêm mặt, đáp: “Các người đánh anh tôi, không khác gì tát thẳng vào mặt tỉnh trưởng. Nếu cứ dễ dàng cho qua như vậy... thì ngày mai, ngày kia có biết bao người ùa đến thay nhau bắt nạt chúng tôi! Cái gì cũng phải điều tra rõ ràng, phải biết được là ai chủ mưu, là ai xúi giục. Chờ khi có kết quả chính xác, thì kẻ đứng sau thao túng có chạy đằng trời cũng đừng hòng trốn được!”

Phạm Sáng nghe xong thở dài một hơi, cười gượng: “Như vậy thì tôi an tâm rồi. Cũng tại tôi lo xa nên mới lắm lời như vậy, mong Trúc đừng trách.”

Trúc cười cười, xua tay, khách sáo nói: “Tôi cũng cảm ơn cậu đã có lòng nhắc nhở. Sẵn tiện cho tôi hỏi thăm tình hình ba cậu thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”

Phạm Sáng trả lời: “Tạm thời không sao, bệnh già thôi mà. Vì quá kích động nên bệnh cũ tái phát, hiện tại đã ổn định rồi. Chắc sẽ được về nhà sớm thôi.”

Trúc gật đầu, không hỏi thêm nữa. Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo, thỉnh thoảng chỉ nghe được vài tiếng bước chân mơ hồ xa xa truyền tới.

Phạm Sáng cũng nhìn ra được sự lúng túng giữa hai người họ, chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp lại không phải rất tốt sao, tại sao mới qua một đêm lại trở nên xa cách như vậy? Cậu chỉ biết thở dài, mở lời tạm biệt: “Vậy tôi không làm phiền Trúc nữa, hẹn gặp lại vào ngày sinh nhật cậu tư Thanh Trà nhé!”

Trúc vội gật đầu, nói: “Được rồi, chào cậu.”

Dường như không nghĩ tới cô lại thẳng thừng tạm biệt như vậy, Phạm Sáng ôm vẻ mặt buồn bã quay người rời đi. Thế mà chẳng biết mắt mũi để đâu lại vấp vào cạnh ghế bên cạnh, cả người lảo đảo nghiêng ngả về sau.

Trúc theo bản năng đưa tay đỡ lấy, phải cố dùng hết sức mới có thể ổn định thân mình, may mắn cả hai không ngã nhào ra đất.

Cả người Phạm Sáng đều tựa vào người cô, còn hai tay cô thì giữ lấy vai cậu. Hai người giữ tư thế “tình ngay lí gian” này khoảng chừng vài giây, còn chưa kịp hoàn hồn thì bị một giọng nói rống giận tra tấn lỗ tai truyền tới: “Làm gì đó? Làm gì hả? Làm cái trò gì đó hả?”

Đầu Trúc lập tức đau như búa bổ. Sớm không tới, muộn không tới, tới đúng lúc đúng tư thế này để làm gì? Cô không ngờ mình cũng có ngày rơi vào loại kịch bản bắt gian rẻ tiền thế này! Nhìn cậu ba Hưởng vẻ mặt dữ tợn xông lại đây chẳng khác nào một con trâu điên với cặp sừng vừa chắc vừa khoẻ!1

Mà trâu vốn dĩ có sẵn sừng trên đầu, tuyệt đối không phải do cô cắm! Cô thề!

Ba Hưởng vừa tới, liền thô bạo tách hai hai người đang “xoắn xuýt” nhau ra. Cậu vốn đang thăm bệnh đại gia Vĩnh, nhưng nhìn một vòng không thấy bóng dáng Phạm Sáng đâu, linh tính mách bảo rằng thằng nhãi này nhất định đã chạy đi lởn vởn bên vợ cậu. Có ngờ đâu là cậu nghi cái gì thì có cái đấy!

Phạm Sáng vẫn y như lần trước bị đẩy ngã xuống đất, nhưng lần này không có người đến đỡ cậu dậy. Bởi Trúc còn bận cột dây kiềm hãm “con trâu điên” bên cạnh.

Trước khi ba Hưởng kịp mở lời, cô lập tức ôm chặt cánh tay cậu, nhanh miệng nói trước: “Hiểu lầm. Lần này tuyệt đối là hiểu lầm! Cậu ấy trượt chân nên ngã về phía em! Trời đất chứng giám mỗi câu em nói đều là thật, nếu có nửa lời gian dối cho em ở goá suốt đời!”

Ba Hưởng: “...”1

Có người vợ nào thề thốt như vậy không?

“Lần trước thì tay trong tay, lần này thì người kề người! Cô khinh thường tôi tới mức này rồi sao, hửm?”

Trúc đưa tay vuốt ngực cho cậu nguôi giận, còn không quên vỗ bốp bốp mấy cái, vẻ mặt chân thành nói: “Đã bảo chỉ là hiểu lầm thôi mà. Mình nhìn bên kia xem, có anh ba đang ngồi trông đấy. Còn có chị hai đang lấy kết quả xem bệnh trong phòng kia kìa. Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.”

Ba Hưởng nheo mắt nhìn cô, im lặng không nói.

Trúc tiếp tục ôm tay cậu, liên tục lắc, mềm giọng nói: “Mình à, mình ơi. Tối qua mình hứa với nhau những gì, em đều nhớ mà. Vả lại nếu em muốn vụng trộm thì đã tìm chỗ nào kín đáo hơn... rồi...”

Bàn tay to lớn thô bạo nắm trọn cằm cô, không cho cô tiếp tục lảm nhảm nữa. Ba Hưởng nhìn đôi môi hồng hào vểnh lên kia, cầm lòng không đậu mà sáp tới gặm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.