Nhìn bà Hạnh bị đám tôi tớ kéo ra ngoài, tia hi vọng cuối cùng của Phạm Sáng cũng vụt tắt.
Cậu ta bơ phờ ngồi bệt trên đất, ánh mắt vô hồn ngước nhìn ông Vĩnh: “Dẫu tôi không phải con ruột ông, nhưng tôi vẫn gọi ông một tiếng ba trong suốt hai mươi năm qua! Chẳng lẽ ông đối với tôi không hề có chút tình cảm, dầu chỉ là thương hại thôi sao?”
Ông Vĩnh nheo mắt nhìn đứa con trên danh nghĩa của mình trong hai mươi năm, giọng điệu nghiêm khắc, nói: “Tôi không xem cậu là con, thì những vinh hoa phú quý cậu đang hưởng có được là đâu? Chút tiền nuôi dưỡng cậu có đáng là gì, tôi hà tất phải tính toán chi li. Hơn nữa ngay từ đầu cậu cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.” Dừng một lúc, ông nói tiếp: “Chỉ tiếc bao nhiêu điều tốt đẹp cậu không học, lại học cái thói tàn nhẫn của má mình. Con gái tôi, đương nhiên tôi phải nhận về! Còn về phần cậu...”
Phạm Sáng nghe đến đó, hai mắt trừng lớn, tim trong ngực gõ nhịp như đánh trống, cả người căng thẳng chờ đợi ông Vĩnh nói tiếp.
Ông Vĩnh cũng không để cậu chờ lâu, lén thở dài một hơi thật khẽ, lắc đầu cười nói: “Mọi chuyện vốn dĩ không cần đi đến mức khó coi thế này đâu, nhưng tiền bạc danh lợi đã làm mờ mắt cậu. Thân phận của cậu đáng ra sẽ không có gì thay đổi, sẽ vẫn là cậu chủ nhà họ Phạm, và có thêm một cô em gái song sinh. Nhưng tiếc là... cậu không qua được thử thách lần này!”
Phạm Sáng thẩn thờ xụi lơ ra đó, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Chỉ có những người tỉnh táo còn ở lại mới biết lời nói của ông Vĩnh thâm độc nhường nào. Nếu ông ta thật sự suy nghĩ cho Phạm Sáng, thì đã sớm quan tâm, chỉ đường cho cậu ta. Chớ không phải đợi cậu ta sai đường lạc lối đến bước đường cùng, mới thất vọng tiếc thương.
Một kẻ vừa nhận được án tử hình, đột nhiên biết được trước đó mình có thể được đặc xá. Thử hỏi tâm trạng Phạm Sáng lúc này có bao nhiêu sụp đổ!
Phạm Sáng lúc này đâu còn nghĩ được gì nhiều, cậu ta cứ nghĩ ông Vĩnh còn niệm chút tình cha con, bèn lòm còm bò tới chân ông ta, nói: “Ba ơi, con sai rồi, con biết con sai rồi. Ba tha thứ cho con lần này, có được không ba?”
Ông Vĩnh từ trên cao nhìn xuống cậu, thật lâu sau mới đáp rằng: “Với những gì cậu đã làm, tôi giết cậu, cũng không ai dám dị nghị.” Thấy Phạm Sáng mặt mũi tái mét, ông Vĩnh hài lòng nói tiếp: “Nhưng dầu gì cậu cũng gọi tôi một tiếng ba trong suốt ngần ấy năm, cho nên... Tôi sẽ đưa cậu đến thôn Ngô - nơi con gái tôi đã sinh sống hai mươi năm. Tôi cho cậu một mảnh đất, một căn nhà, từ rày về sau cậu không được phép đặt chân tới tỉnh Giang nữa!”
Phạm Sáng lắc đầu, khóc nói: “Ba ơi, con không muốn. Ba vừa rồi mới công bố con là con trai nuôi, bây giờ ba đuổi con đi người ta sẽ lời ra tiếng vào nhà chúng ta đó!”
“Cậu khéo lo xa. Con trai nuôi giúp ba mình đi trông coi đất đai ở vùng khác, có gì mà lời ra tiếng vào?”
Của cải nhà họ Phạm trải rộng khắp nơi, cậu Sáng giúp ba mình đi trông coi một vùng, đủ khiến người ngoài không biết gì hâm mộ đến đỏ mắt. Nhưng mấy ai biết được, cả vùng đó đúng là của ông Vĩnh, nhưng thứ Phạm Sáng thừa hưởng chỉ là một mẫu đất nhỏ cọc cằn, một căn nhà tranh sập xệ, cả đời này cậu ta phải sống dở chết dở trong sự giám sát của tai mắt ông Vĩnh sắp xếp. Này có khác gì chịu cảnh lưu đày đâu nào!
Có lẽ vì ôm vận may còn giữ được mạng sống, Phạm Sáng cũng không tiếp tục đấu tranh nữa, cậu ta buông xuôi cho đám tôi tớ đưa mình ra ngoài, bộ dạng chật vật bất kham, nào còn dáng vẻ hiền lành, nho nhã của trước kia.
Giải quyết xong từng người, lúc này ông Vĩnh mới dắt con gái đi đến trước mặt bọn người Trúc. Nhận thấy Thanh Trà bên cạnh đột nhiên căng thẳng, Trúc nhịn không được huých nhẹ anh trai, trong lòng âm thầm dè bĩu một hồi.
Ông Vĩnh vỗ vai Thanh Trà, cười nói: “Thời gian vừa qua tôi rất biết ơn cậu tư Trà cưu mang con bé nhà tôi, nếu cậu có gì cần giúp đỡ, tôi sẵn sàng ra sức.”
Cậu tư Trà thường ngày không sợ trời không đất, lúc này lại bắt đầu nói lắp, lúng túng xua tay: “Không...”
Vừa nghe anh trai mở miệng nói từ đầu tiên, Trúc đã đánh hơi được mùi bất ổn. Vì thế cô vội vàng bấm lưng anh trai, lập tức cướp lời: “Không thành vấn đề ạ. Anh trai tôi tuyệt đối sẽ không sách sáo, chỉ sợ lúc đấy ông lại chê phiền hà thôi.”
Ánh mắt ông Vĩnh nhìn cô thâm sâu khó dò, nghe thế cũng không để bụng, chỉ cười thành tiếng, nói: “Tôi đã hứa, thì tuyệt đối không nuốt lời.” Trông thấy Trúc tươi cười híp mắt, ông lại nói thêm: “Cũng như việc tôi nói bắt rể ấy, cũng sẽ không thay đổi!”
Nụ cười của Trúc có chút cứng đờ, gượng gạo gật đầu.
Gia Minh kéo tay ba mình, nhỏ giọng gọi: “Ba, đừng có nói linh tinh.”
Ông Vĩnh nhướng mày, to tiếng như sợ người ta không nghe thấy: “Ba nói trước chứ không có nói linh tinh. Ai nghe được thì liệu đi.”