Đối diện với gương mặt vô cảm của Gia Minh, bà Hạnh bỗng nhớ tới cái đêm khi biết mình sinh được con gái. Vì sức ép từ gia đình dòng họ, bà buộc lòng phải sanh được một đứa con trai để củng cố địa vị của mình. Lòng tham và những toan tính lấn át đi tình cảm thiêng liêng của một người mẹ, trong cơn hoảng hốt bà đã đưa ra một quyết định to gan - cho người đem đứa con gái chưa kịp nhìn mặt vứt bỏ, sau đó tìm một bé trai làm con của mình.
Hai mươi năm qua cứ ngỡ bí mật này sẽ chôn vùi vĩnh viễn, chỉ là trời khéo trêu ngươi, hôm đó ông Vĩnh lại đột ngột đến thăm đứa con mới chào đời của mình, tình cờ trong thấy một màn máu lạnh vô tình thế kia.
Nếu nói bà Hạnh máu lạnh vô tình, thì phải dùng từ tâm cứng như đá để hình dung ông Vĩnh. Vào khoảnh khắc đấy ông có thể nén cơn thịnh nộ thu xếp mọi thứ cho Gia Minh, thậm chí còn mắt điếc tai ngơ, vờ như chưa biết chuyện gì mà chung sống với bà Hạnh cùng Phạm Sáng hai mươi năm trời!
Đều nói lòng dạ đàn bà thăm sâu tựa biển, nhưng trong ván bài này, ông Vĩnh mới là giỏi nhẫn nhịn, mưu mô hơn người.
Bà Hạnh nhìn gương mặt nhợt nhạt của Gia Minh, bàn tay bất giác đưa lên rồi khựng lại, miệng vô thức lẩm bẩm gọi nhỏ hai từ: “Con gái.”
Cũng không biết Gia Minh có nghe được hay không, cô chỉ nhăn mày rồi lùi lại hai bước, vẻ mặt tỏ rõ xa cách và khó gần.
Đúng lúc này, Phạm Sáng lại như phát điên chạy tới trước mặt Gia Minh. Hai mắt cậu ta đỏ ngầu, ngón tay trắng bệch run rẩy chỉ về phía Gia Minh, hỏi: “Tại sao mày lại xuất hiện ở đây? Không thể nào như vậy được! Nếu mày ở đây, vậy thì...”
“Ý anh muốn hỏi cái xác trương sình chẳng nhìn rõ được mặt mũi được vớt lên hôm qua ở bên bờ sông là ai đúng không?” Phạm Đức ôm tay trước ngực thong thả bước tới. Nói xong, cậu dừng lại một lúc, dí sát mặt vào Phạm Sáng, chậc lưỡi nói tiếp: “Anh không đếm lại số lượng người hầu trở về báo cáo tình hình à? Thiếu một đứa mà tới tận hôm nay vẫn không hay không hay biết gì! Uổng công tôi còn nghĩ cách lấp liếm chuyện này thế nào, vậy mà có cần dùng tới nữa đâu.”
Phạm Sáng đẩy Phạm Đức cách xa mình ra, vẻ mặt hung tợn nói: “Là mày? Lại là mày phá chuyện tốt của tao!”
Phạm Đức nhún vai, mỉa mai trêu chọc: “Ai bảo anh khốn nạn, ti tiện quá mần chi. Dầu gì nhà này cũng nuôi nấng anh hai mươi năm, cung phụng anh như một người thừa kế tương lai. Vậy mà anh lại không chút do dự muốn hại chết con ruột người ta!”
Chuyện này là cái gai ghim chặt trong lòng Phạm Sáng đã lâu, những lời của Phạm Đức chẳng khác nào như xát muối vào vết thương đang lở loét trong lòng cậu. Phạm Sáng tức khắc xông tới túm chặt cổ áo Phạm Đức, nghiến răng cảnh cáo: “Ở đây làm gì có chỗ cho một đứa thấp hèn như mày lên tiếng chứ hả!”
Phạm Đức cười cười, động tác lưu loát gỡ từng ngón tay bám víu của Phạm Sáng trên người mình ra, tiếp tục nói xoáy: “Tôi thấp hèn, nhưng ít nhất trong người tôi vẫn chảy dòng máu nhà họ Phạm, còn anh thì sao? Anh hiện tại còn chẳng bằng tôi, bày đặt lên giọng dạy dỗ ai cơ chứ?”
Phạm Sáng tức giận rung mình, chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, cắn răng nói: “Mày giả bộ hay lắm! Tao còn tưởng ông Đạt nhặt về một con chó chỉ biết quẩy đuôi theo ổng, hoá ra là một con chó điên biết cắn người!“.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
2. Lâm Tổng Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4. Thế Thân
=====================================
“Tôi còn tỉnh táo chán đấy chứ! Kẻ điên... là anh mới đúng!” Nói đoạn, Phạm Đức kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, hai chân chéo nguẩy khẽ nhịp, nói tiếp: “Vì đạt được mục đích không tiếc dàn cảnh lấy thân đỡ dao, tôi nói có đúng không anh trai?”
Phạm Sáng ánh mắt láo lia, lập tức phản bác: “Mày đừng ngậm máu phun người! Chuyện đó thì có liên quan gì tới tao? Là do Lê Hưởng trăng hoa, nhân tình anh ta vì oán hận nên mới thuê người hãm hại Trúc. Lúc đó vật chứng cũng đã tìm được, mày đừng có mà nói càn!”
Phạm Đức nghe xong, chỉ cười không đáp.
Mà lúc này, người lên tiếng lại là Trúc. Cô nhướng mày, hỏi Phạm Sáng: “Hôm đó sau khi xảy ra chuyện, kẻ hành hung tức khắc được giam ở nhà tôi cho tới tận nay, cậu hoàn toàn không có cơ hội gặp được gã. Vậy tại sao cậu lại biết trên người gã có vật chứng? Tại sao lại một mực khăng khăng chuyện này do tình nhân của chồng tôi làm?”
Biết mình bị Phạm Đức gài bẫy nói ra chuyện không nên nói, Phạm Sáng mới ý thức hôm nay mình xong thật rồi.
Như còn sợ chuyện chưa đủ lớn, Phạm Đức lại nói thêm: “Đáng lí ra anh không thê thảm đến mức này đâu, có lẽ vẫn giữ được cái danh con trai nuôi nhà họ Phạm, tiếc là anh quá độc ác, ra tay tàn nhẫn âm mưu giết người! Cho nên... mới lâm vào kết cục ngày hôm nay!”
Phạm Sáng như từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Cậu ta ngã ngồi trên đất, cuối cùng lòm còm bò tới bên chân bà Hạnh, nói: “Má, má phải giúp tôi. Tôi đi đến bước đường này đều là tại má. Má đã đánh tráo cuộc đời tôi thì phải có trách nhiệm với tôi!”
Thân thể bà Hạnh lung lay sắp đổ, nhưng vẫn không thốt ra được câu gì.
Ông Vĩnh nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này bật thốt: “Nguồn đục thì dòng không trong, gốc cong thì cây không thẳng! Đây chính là đứa con trai do chính bà dạy dỗ! Bà không định nói giúp nó câu nào hay sao?”
Bà Hạnh nhắm mắt, giọng trầm khàn do đè nén tâm trạng chậm rãi vang lên: “Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói! Tôi cũng không hối hận về những gì mình đã làm. Suy cho cùng, đã gả cho ông, con đường này không sớm thì muộn tôi cũng phải đi!”
Từ đầu chí cuối bà chưa từng nói tiếng xin lỗi với con ruột của mình, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ bám lấy con gái cầu xin tha thứ! Ông Vĩnh mắt thẳng nhìn đàn bà sống chung một mái nhà suốt hai mươi năm qua, lạnh lùng cất tiếng: “Bây giờ tôi có đầy đủ lí do để bỏ bà rồi.”
Nào ngờ, bà Hạnh nghe thế lại ra tiếng, nói: “Ông bỏ tôi, đồng nghĩa với vứt bỏ mặt mũi, danh tiếng nhà họ Phạm. Bà lớn nhà đại gia Vĩnh đem con đánh tráo, bỏ mặc người khác hại con đẻ của mình, chuyện này đồn ra ngoài cũng không vẻ vang gì. Mà dòng tộc nhà ông thì chú trọng nhất là sỉ diện, máu mủ ruột rà còn xếp sau lợi ích nữa kia mà.”
Quả nhiên, đám họ hàng có mặt cũng nháo nhồn chạy tới khuyên nhủ ông Vĩnh, bảo ông chớ vạch áo cho người xem lưng, làm ảnh hưởng đến danh tiếng cả trăm năm qua tổ tiên gây dựng.
Nhìn thấy mọi chuyện diễn ra theo đúng như những gì mình nghĩ, bà Hạnh càng thêm đắc ý, ánh mắt châm chọc nhìn thẳng ông Vĩnh, tựa hồ ông ta không thể làm lay nổi một sợi tóc của mình.
Như đã sớm đoán được tình huống hiện tại, ông Vĩnh cũng không tức giận, chỉ chờ đám họ hàng luyên thuyên xong mới lên tiếng: “Tôi không có định bỏ bà, vì làm thế thì quá dễ dàng cho bà rồi.”
Bà Hạnh thu lại nụ cười trên mặt, quắc mắt nhìn ông Vĩnh.
Ông Vĩnh híp mắt, bình tĩnh nhìn quanh đám họ hàng, nói tiếp: “Bà nhà tôi vì quá yêu thương con gái, sợ hạn vận con bé chưa qua, cho nên tình nguyện đóng cửa ăn chay niệm phật, từ đây tới cuối đời không bước chân ra khỏi phòng, không gặp mặt bất kì ai! Mọi người đã nghe hiểu chưa?”
Đám họ hàng đều là cáo già ranh mãnh, vừa nghe đã hiểu, cũng không ai tiếp tục phản bác nữa.
Chỉ có bà Hạnh chạy tới kéo áo ông Vĩnh, gằn giọng hỏi: “Ông nói vậy là có ý gì hả? Ông muốn giam lỏng tôi?”
Bỏ mặc lời trách móc đó ngoài tai, ông Vĩnh ngoắc tay mấy cái, lớn tiếng gọi: “Bây đâu, đưa bà vào phòng nghỉ ngơi. Kể từ giây phút này, ngoài đưa cơm nước thì tuyệt đối không được mở cửa! Phải để bà tịnh tâm cầu phúc cho con gái của mình!”