Trì Diễm thất thần đi đến hầm gara.
“Xin hỏi ngài là Thạch tiên sinh đúng không?”
Là một người đàn ông độ khoảng 40 tuổi, ông ta dường như đã đứng đợi cậu rất lâu rồi. Hiện tai, Trì Diễm chĩ muốn vứt bỏ thân phân “Tiểu Thạch” đi nên cậu lắc lắc đầu, cúi đầu đi về phía trước. Người đàn ông đó bước đến cản cậu lại, Trì Diễm đột nhiên co rúm lại như bị điều gì đó kích thích. Nhưng người đàn ông đó dừng lại, lịch sự và nhẹ nhàng nói: “Ngài không cần sợ, chỉ là giám đốc Thích muốn mời ngài về cùng thôi.”
Im lặng một lúc lâu, Trì Diễm khàn khàn nói: “Cảm ơn ý tốt của anh ta. Xe của tôi ở đỗ ở của hàng gần đây, tôi có thể tự mình trở về.”
“Ngài không cần phải lo ạ.” Ngữ điệu của người đàn ông đầy vẻ tôn trọng nhưng thái độ cương quyết không cho phép cậu từ chối. “Chúng tôi sẽ xử lý việc này ạ, ngài hiện tại chỉ cần làm duy nhất một chuyện, đó chính là lên xe ạ.”
Chiếc xe hơi đen nhánh sáng bóng với cánh cửa nửa khép nửa mở trông như một con thú dữ chực chờ nuốt chửng con mồi ngon miệng. Trì Diễm chầm chậm mở cửa, cửa vừa mở cậu liền chạm phải ánh mắt của Thích Thủ Lân, cậu liền lập tức cụp mắt xuống, không nói lời nào, cúi đầu mà lên xe ngồi, lúc ngồi xuống cậu cũng chỉ dám ngồi ở sát cửa xe. Cả người cậu đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn cố ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ở hai bên gối, không dám tựa vào phía sau.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh. Thích Thủ Lân ngồi ở bên kia nhưng vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm cả buổi. Ánh đèn đường xen kẽ với bóng cây hắt vào gương mặt của Thích Thủ Lân tạo nên từng vệt sáng tối. Cậu hắn mím chặt môi, khóe miệng rũ xuống, đôi mắt hơi mơ màng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài của sổ, dường như đang kiềm nén việc gì khiến hắn rất uất ức.
Không hề đáng yêu tí nào cả, Thích Thủ Lân nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn là hắn “ép” người ta làm điều vượt khỏi phạm vi công việc của cậu, hắn nói: “Tuy là lần đầu tiên, có điều...... cậu làm việc không tồi.” Cơ thể Trì Diễm run nhẹ, hai tay đặt ở đầu gối vô thức nắm chặt lại, dường như cậu đang cố gắng kiềm lại cơn run rẩy mà cậu chả hiểu nguyên do từ đâu này.
Nếu lúc này cậu rơi chút nước mắt, nói mấy câu như “Thích tổng, tôi cảm thấy rất đau buồn...... Rõ ràng ngài đã đáp ứng là sẽ không để tôi gặp tổn thương gì......“. Cho dù là cậu đang uất ức mà mắng hắn đi nữa...... Hắn nhất định sẽ “đại phát từ bi” mà an ủi Trì Diễm một chút.
Nhưng tức ở chỗ là mái đầu tóc lỏm chỏm, xuề xòa kia chẳng thèm quay qua nhìn hắn lấy một cái, như cứ cúi đầu suốt như thế, hiện ra một máu xám vàng dưới ánh đèn xe. Mặc dù giọng nói nhè nhẹ, khàn khàn nhưng không mang tí nức nở, oan ức nào. “ Chuyện ở “Ô Kim“...... hi vọng ngài giữ lời ạ.”
Đúng vậy, sự vâng lời của cậu ta, sự kiên nhẫn của cậu ta, tất cả đều là vì công việc ở “Ô Kim” mà thôi. Chỉ để khách hàng thu hồi “khoản tiền tổn thất” mà cậu phải gánh chịu, chuyện gì Trì Diễm cũng làm.
Đôi mắt vốn đã lộ ra một chút dịu dàng của Thích Thủ Lân dần lạnh đi, cũng không hề nhìn cậu nữa.
Rốt cuộc bản thân bị cái gì mê hoặc vậy chứ, vậy mà trong phút chốc hắn lại muốn mang cậu ta về nhà đêm nay...... Thích Thủ Lân bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, giống như kiểm tra lại công việc như hắn thường làm trước kia. “Tiểu Thạch” cơ bản một chút cũng không phù hợp với tiêu chuẩn làm đối tượng bao dưỡng của hắn —— phải đẹp, không được quá dựa dẫm, tốt nhất phải thông minh biết nhìn mặt đoán ý, nếu không lúc ở chung sẽ rất mệt mỏi, lúc chấm dứt cũng sẽ rất phiền phức. Mà người này, một chút cũng không đáp ứng được.
Trì Diễm dự định trức tiếp trở về “Ô Kim”, chuyện Văn Yển bỏ trốn, bọn họ sớm muộn gì cũng biết cả thôi. Thay vì trì hoãn, không bằng hiện tại đối diện với nó luôn.
Thư ký Ngô ngồi ở phía trước vừa định làm theo lời căn dặn của Thích Thủ Lân trước khi lên xe, lúc Trì Diễm xuống xe đi xa một khoảng thì đuổi theo, đưa cho cậu danh thiếp của Thủ Lân. Nhưng lại bị Thích Thủ Lân ngăn lại: “Không cần.”
Thư ký Ngô kinh ngạc, lần này Thích Thủ Lân đổi ý nhanh quá: “Đáng tiếc, đây chính số điện thoại có thể liên hệ trực tiếp với ngài.” Có biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước chiếc danh thiếp màu trắng ngà này cơ chứ. Thích Thủ Lân vươn tay rút về chiếc danh thiếp, nắm chặt trong tay. Thư ký Ngô lớn hơn hắn mười mấy tuổi, nhưng đã làm việc cùng nhau nhiều năm, thế nên lúc chỉ có hai người họ cũng không để ý đến phép tắc xã giao làm gì.
“Không xứng.”
Thích Thủ Lân nhìn thoáng qua “Tiểu Thạch” đứng ở cửa “Ô Kim” lần cuối,bóng dáng đen đen gầy gầy như đang dồn hết dũng khí để bước vào cửa. Thích Thủ Lân biết một chút về quy định của “Ô Kim”, chuyện Văn Yển chạy trốn cậu nhất định sẽ bị liên lụy. Thậm chí...... “Tiểu Thạch” sẽ phải nghỉ một khoảng thời gian không ngắn.
Có điều chuyện này thì có liên quan gì đến hắn chứ?
“Đi thôi.” Thích Thủ Lân không nhìn cậu nữa, trong lòng dường như cũng đã buông xuống điều gì đâu
Xung quanh hắn đều là vàng là ngọc đẹp đẽ, lấp lánh, việc gì hắn phải cố chấp muốn nhặt một hòn đá cơ chứ?
*
Lời tác giả:
Sau một vài ngày, cuối cùng tôi đã xây dựng được một chút khung truyện trong tâm trí mình. Truyện còn dài lắm, các bạn có thể tiếp tục theo dõi hahaha.
Tôi cảm thấy thói quen viết lách của mình khá dài dòng, mặc dù ban đầu tôi chỉ nghĩ là một vài thứ vụn vặt, nhưng tôi vẫn dùng nét chữ mỏng manh của mình để mở đường cho rất nhiều thứ. Bởi vì so với việc lái xe tông trực diện vào mặt lúc đầu (tất nhiên là cũng rất ngầu), tôi có vẻ thích sự tiến triển của sự thống nhất giữa tâm hồn và thể xác hơn, và tôi cảm thấy rằng mối quan hệ thể xác giữa các nhân vật có thể được phản ánh tốt hơn sau khi có một nền tảng tình cảm nhất định giữa các nhân vật Mối quan hệ yêu - ghét. Chẳng hạn, tuy là doi nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm thấy oan ức, bực bội, buồn bã... Với những món “phụ” này, “món chính” sẽ ngon hơn.
Cảm ơn những người bạn cá muối đã góp ý một chút, không biết bây giờ các bạn thấy thế nào? Tôi dường như không thể viết về cuộc tấn công của bạo chúa lạnh lùng và điên cuồng Su và Shou dễ thương, xinh đẹp, mạnh mẽ hay mềm mại và lôi cuốn. Hầu hết thời gian, Shou mà tôi tưởng tượng là của những người bình thường không có gì nổi bật đặc điểm nên nó vẫn còn hơi đọc. Chai, xin lỗi.
Lúc đầu, tôi chỉ muốn chia sẻ sở thích của mình (xingpi) với mọi người, và tôi rất vui khi có hơn 40 bộ sưu tập.
Ngoài ra, hóa ra lượt thích và nhận xét là động lực lớn nhất của tác giả. Câu này đúng. Còn có, nguyên lai điểm tán cùng nhắn lại là tác giả lớn nhất động lực. Những lời này là thật sự.