Sau kì nghỉ đông, mùa tốt nghiệp cũng đã sớm bắt đầu. Trong lúc tất bật bao vệ luận án, thời khắc chia xa cũng ngày càng đến gần.
Kể từ sau sự cố lần trước, Trì Diễm không đến “Ô Kim” nữa. Về khoản bồi thường, không phải ông chủ đại phát từ bi, mà là Văn Yển chừa đường lui cho cậu —— trong phong bì đặt ở trước xe là thẻ ngân hàng, số tiền bên trong vừa đủ đề trả số tiền mà cậu phải bồi thường. Còn có một tờ giấy ghi”Anh xin lỗi“.
Trì Diễm không biết gã có suy nghĩ gì khi để lại tờ giấy như thế này. Văn Yển thường có vẻ thích sống cuộc sống tiêu xài phung phí, hưởng thụ trong lúc “được bao dưỡng”, cũng sẵn sàng giải quyết các mối quan hệ cá nhân để thể hiện sự quyến rũ của bản thân...... Nhưng lần chạy trốn này, rõ ràng không phải là suy nghĩ nhất thời. Có điều cũng không từ biết Văn Yển đã lên kế hoạch như thế nào mà không một ai ở Bạc Phỉ Lệ phát hiện ra gã bỏ trốn.
Điều duy nhất có thể chắc chắn đó là Văn Yển không phải là người xấu.
Nỗi khuất nhục khi bị đối xử như vậy cũng dần phai nhạt theo thời gian. Nếu nói Trì Diễm mau quên hay vị tha, không bằng nói cậu đã sớm học được cách thích nghi —— suy cho cùng, cuộc đời cậu cùng gặp qua những chuyện khó khăn, không vừa ý cũng nhiều rồi. Cậu cũng đã chính thức nghĩ việc ở “Ô Kim”, mặc dù mức lương ở đó có thể đủ để cậu trang trải cuộc sống, nhưng đó vẫn là công việc mà cậu chẳng thể nói ra cho người khác biết được. Nếu để bố cậu, người luôn dạy dỗ con cái một cách nghiêm khắc biết được e rằng cậu sẽ bị đánh chết ngay trước cửa nhà mất.
Nhưng dù sao tất cả đều đã kết thúc cả rồi, giờ đây cậu có thể đường đường chính chính mà tốt nghiệp rồi.
Nếu như còn chuyện gì đó phải làm trước khi rời khỏi ngôi trường này thì đó chính là...tỏ tình với Chu Nguyên Lê.
Những sinh viên ở đại học A đều tuân theo triết lý “Học hành và chơi bời đều phải xuất sắc.” Mỗi năm, trường đều chuẩn bị buổi dạ hội trước tốt nghiệp và lễ tốt nghiệp rất hoành tráng. Dù sao đây cũng là một kỷ niệm đáng nhớ của một thời tuổi trẻ, phải làm sao để không được tiếc nuối. Do đó những màn tỏ tình, chia tay, thậm chí là cầu hôn diện ra tại buổi dạ hội khiêu vũ cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy.. Cho nên Trì Diễm muốn mượn bầu không khí này là nguồn khích lệ để thổ lộ với chị ấy tình cảm mà cậu chôn giấu bấy lâu nay.
Trì Diễm lại một lần nữa mặc vào bộ vest không vừa người kia—— đó bộ vestsecond-hand mà cậu mua được trên mạng, chất liệu còn tốt lắm, người chủ cũ vì mập lên nên luyến tiếc bỏ đi nó thế nên gã liền bán đi. Cậu chưa bao giờ mặc vest ở trường cả. Bởi vì mỗi lần khoác vest lên người thì đồng nghĩa cới việc cậu đi làm việc ở “Ô Kim”, trở thành “Tiểu Thạch“. Nhưng bây giờ cậu đã rời khỏi “Ô Kim”, nó liền trở thành một trang phục khiến cho cậu tăng thêm vẻ “trang trọng” và “trường thành“.
Khi màn đêm buông xuống, từng nhóm nam, nữ ăn mặc lộng lẫy lần lượt đi đến hội trường. Hiệu trưởng đọc bài diễn văn tốt nghiệp một cách ngắn gọn, thời gian còn lại đều dành cho sinh viên. Ánh đèn trong khán phòng mờ đi, và vuổi khiêu vũ chính thức bắt đầu. Trì Diễm xa xa đã nhìn thấy Chu Nguyên Lê, là một nghiên cứu sinh sẽ tốt nghiệp trong năm nay. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn, Trì Diễm nghĩ —— chắc hẳn là để cho thuận tiện di chuyển. Chu Nguyên Lê rất nổi tiếng, vì vậy sau khi nhảy xong với giáo viên hướng dẫn thì có rất nhiều người đến mời cô khiêu vũ. Trì Diễm đứng sau đám đông nhìn cô, nhưng không tìm thấy cơ hội để bước đến mời cô nhảy.
Sau khi nhảy cùng với chừng bốn, năm người, cuối cùng cô cũng đi ra ngoài để nghỉ một chút. Trì Diễm vội vàng chạy đến gần.
“Tam Hỏa Nhi!” Chu Nguyên Lê cười nói.
“Chị còn thấy lạ là sao chả thấy em đâu đấy!” Trì Diễm đưa cô chai nước suối trong tay, trả lời: “Vừa nãy em ở cạnh chị...... khiêu vũ với một người bạn khác.”
Không, em không có. Em vì chị mà đến đây.
Chu Nguyên Lê mở lớn miệng “uống một ngụm” thật lớn”, miệng phồng lên, trong mắt mang theo ý cười gật gật đầu. Dường như được nụ cười này khích lệ, Trì Diễm buột miệng nói ra lời mời trong suy nghĩ: “Học tỷ, lượt tiếp theo, chị khiêu vũ với em được không ạ!” Chu Nguyên Lê buông chai nước ra, đứng dậy đưa tay về phía cậu: “Không cần ' lượt tiếp theo', lượt này luôn đi. Nào nào, đây là bài hát yêu thích nhất của chị đây đó!”
Hai người đi vào trung tâm sân khiêu vũ, Chu Nguyên Lê bày ra tư thế mời khiêu vũ. Trì Diễm lo lắng lau lau đôi tay ướt đẫm mồ hôi vào hai bên quần, đưa tay nhẹ nhàng đặt sau eo cô, giống như sợ mạo phạm đến cô nên chỉ dám đặt hờ mà thôi. Chu Nguyên Lê thoải mái đặt tay lên vai cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu. Cô đi một đôi cao gót không cao lắm, vì vậy lúc này cô và cậu cao ngang ngửa nhau.
“Này...... Em tự kẻ lông mày đấy à?” Đột nhiên cô tiến lại gần, Trì Diễm sững người.
“Vâng ạ...... Lúc trước chị giúp em vẽ ấy, lúc đó em học lỏm được.”
“Kẻ nhìn rất tự nhiên, gần như không nhìn ra đây là giả luôn đó! Em đó, ra ngoài xã hội rồi phải chăm chút bản thân một tí, em nhìn lại bản thân mình đi, chân mày đứt đoạn, đầu tóc lỏm chỏm. Nhìn còn tưởng là đàn em của một đại ca xã hội đen nào đó! Ha ha ha......” Trì Diễm xấu hổ cười theo.
Giai điệu bắt đầu vang lên. Chu Nguyên Lê hỏi: “Em có biết khiêu vũ hay không á?”
“A...... Có, có học qua một chút ạ.” Trì Diễm lo lắng cắn cắn môi dưới. Cái gọi là “học qua một chút”, chẳng qua là sáu tên “chó FA” trong ký túc xa xem video, ôm nhau, dẫm đạp, khóc lóc hú hét với nhau mà thôi. Do đó vừa bắt đầu cậu đã bị Chu Nguyên Lê đạp lên chân, Chu Nguyên Lê dở khóc dở cười mà nói: “Để chị dạy cho cậu, trước tiên nghe theo tiết tấu của nhạc......” Hai người cúi đầu nghiên cứu phối hợp bước chân với nhau. Đầu của bọn họ tựa gần vào nhau, Trì Diễm có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người Chu Nguyên Lê, khiến cho mặt vô thức đỏ bừng.
Giống với những lúc cô huấn luyện cho cậu vậy, Trì Diễm nghĩ vậy liên thông suốt hơn, rất nhanh và rõ ràng. Một lúc sau, cậu đã có thể phối hợp theo bước chân của Chu Nguyên Lê, nhưng không thể nhảy ra động tác đẹp đẽ gì, cho nên hai người chỉ nhẹ nhàng lắc lư mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Trì Diễm nhìn thấy Chu Nguyên Lê trang điểm. Cô gái này luôn để mặt mộc kể từ lần đầu bọn họ gặp mặt ở buổi chiêu mộ thành viên cho câu lạc bộ. Bản thân cô cũng đã từng nói “Thay vì trang điểm chị muốn dành thời gian cho những việc ý nghĩa hơn”, đến mức Trì Diễm còn tưởng rằng là chị gái mạnh mẽ này là do không biết trang điểm nên lấy lí do này biện hộ mà thôi, thứ duy nhất cô thành thạo là vẽ lông mày —— nếu không sao cô có thể giúp cậu vẽ chân mày tự nhiên như vậy được.
Hôm nay cô rất xinh đẹp, Trì Diễm nghĩ, hay nên nói là cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Chỉ là hôm nay dùng lớp trang điểm lộng lẫy che đi dáng vẻ “mạnh mẽ” tạo thành một quý cô kiêu kỳ có chút tinh nghịch. Chu Nguyên Lê nhìn thấy cậu luôn nhìn cô chăm chằm, liền tìm đề tài bắt chuyện trước: “Sau khi tốt nghiệp xong thì em sẽ làm gì?”
“Trước tiên là tìm một công ty nào đó để thực tập......” Là do giáo viên hướng dẫn của cậu giới thiệu, do biết hoàn cảnh cậu có chút khó khăn nên đã căn dặn cậu đến nơi đó học tập.
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi. Tam Hỏa Nhi nhà chúng ta sắp bước vào đời rồi này, không thể cứ ngây ngốc ngồi ở văn phòng như lúc ở đại học đâu đấy.”
“Vâng...... vậy còn học tỷ thì sao ạ?”
“Chị á? Chưa tính đến, có thể là về nhà, cũng có thể đi làm việc ở nơi khác.” Trì Diễm biết Chu Nguyên Lê không phải là người nơi này...... Cho nên, về sau bọn họ có thể sẽ không gặp nhau được nữa.
Chu Nguyên Lê cảm nhận được tay mình đang dần bị siết chặt, Trì Diễm cũng dần dần dừng khiêu vũ, nghiêm túc mà nhìn về phía cô. “Học tỷ...... Em......” Trì Diễm cố lấy hết dũng khi trong đời cậu để nói ra.
“Chúng ta cứ như vậy, yên lặng khiêu vũ một chút được không?” Chu Nguyên Lê khó hiếm khi thục nữ mà cười như thế: “Trước đó tiếp chuyện với nhiều người quá nên chị có chút mệt mỏi...... Với lại chị cũng rất muốn tận hưởng bài hát này......” Bước chân một lần nữa bị cô thôi thúc, cô thậm chí còn muốn xoay một vòng, Trì Diễm vụng về mà phối hợp để hoàn thành nhưng vì cậu mà động tác này không hề đẹp mắt tí nào.
Sau khi bài hát kết thúc, Chu Nguyên Lê nhún gối chào cậu. Trì Diễm khom lưng đáp lễ. Nhìn dáng vẻ đáp lễ cứng nhắc của cậu, Chu Nguyên Lê cười khúc khích nói: “Tam Hỏa Nhi, tạm biệt nha.”
Trì Diễm giông như vừa mới tỉnh mộng mà đi ra ngoài ngồi, một hồi lâu mới phản ứng lại, bản thân cậu vậy mà...... vẫn chưa nói ra lời tỏ tình được. Nếu là lúc luyện tập nghiêm túc một chút thì tốt rồi, nếu thế thì cô cũng không cần mất nửa buổi để dạy cậu cách khiêu vũ. Rõ ràng muốn cho cô cảm giác “tự mình làm tốt” và hình tượng trường thành, thuần thục vậy mà lại quay về dáng vẻ giống lúc cô huấn luyện cho cậu. Là dáng vẻ luôn là vụng về, không chút thông minh và nhanh nhạy nào.
Cậu ngẩng đầu, bắt gặp hình bóng của Chu Nguyên Lê giữa đám đông —— cô đang cùng Vạn Duệ Dương khiêu vũ. Hai người dang cười đùa trò chuyện với nhau, vẻ mặt của Chu Nguyên Lê rất rạng rỡ. Nhưng là một chút cũng không ảnh hưởng bước chân đang khiêu vũ của bọn họ, rất hài hòa và tao nhã. Bọn họ thậm chí có thể hoàn thành một ít động tác khó, thu hút những sinh viên xung quanh bọn họ dừng lại ngắm nhìn.
“Không hổ là Vạn Duệ Dương.” Trì Diễm thầm nghĩ. “Chạy nước rút đã rất lợi hại, đến cả khiêu vũ cũng nhảy giỏi như vậy.”
Bọn họ phối hợp đến tốt như vậy, như là bạn cặp đã luyện tập cùng nhau vô số lần vậy.
Càng ngày càng có nhiêu người vây quanh bọn họ, tầm nhìn của Trì Diễm cũng bị chặn mắt. Sau khi bài hát kết thúc, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay cho bọn họ, sau đó cố tình lại có những tiếng la hét, cổ vũ, hoan hô.
Trì Diễm không biết lý do mà đứng lên, cố gắng kiễng chân mà nhìn sang.
Cậu nhìn thấy Vạn Duệ Dương cúi đầu ôm lấy eo của Chu Nguyên Lê, Chu Nguyên Lê ngửa đầu vòng lấy cổ của Vạn Duệ Dương.
Bọn họ đang hôn nhau.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, bọn họ trao nhau nụ hôn say đắm. Tuy rằng chỉ là chạm môi thôi, nhưng có thể cảm nhận được tình yêu cà sự nhiệt tình vô bờ bến. Giống như bọn họ có thể vì đối phương mà dâng hiến tất cả.
A...... Không có gì phải ngạc nhiên cả. Trì Diễm không kiễng chân nữa, cúi đầu nhìn caravat hơi cũ đã được ủi phẳng phiu. Trong tim có chút đau nhói, nhưng cậu không hề muốn khóc. Bọn họ đều ưu tú như vậy, ở bên nhau cũng là chuyện đương nhiên. Vốn dĩ cậu cũng không có hy vọng gì xa vời về việc Chu Nguyên Lê sẽ đáp lại tình cảm của cậu, mà đơn giản cậu chỉ muốn nói với cô rằng: Cảm ơn chị, trong cuộc đời của em chả hề có chút tia sáng sáng nào, chị lại như một vì sao mà lấp lánh thắp sáng nó.
Trì Diễm một mình bước ra khỏi khán phòng. Lúc này còn chưa muốn lắm, sinh viên còn rất hăng say. Bầu không khí xung quanh đều tràn đầy vui vẻ, tiếng bọn họ cười, bọn họ khóc, họ nhảy múa, họ ôm nhau, giống như thể họ đang cố gắng tận hưởng niềm vui trước ngày tận thế.
Cuộc sống đại học của cậu kết thúc rồi.
Cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười với vì sao trên bầu trời.
*
Lời tác giả:
Vì bé ngây thơ “đáng thương” quá nên góp một viên gạch!
Chương này tôi vừa viết vừa đau lòng dùm, các bạn cảm thấy sao?!