Hôn Hôn Em, Bé Yêu

Chương 5: Chương 5




"Sĩ Trần, gọi một lần cho anh nghe đi, Tiểu Tĩnh." Thiệu Sỹ Trần cắn lỗ tai của cô, giọng nói khàn khàn mê hoặc yêu cầu.

Anh cắn mỗi cô, cổ của cô, lỗ tai của cô, Hách HạTĩnh cảm thấy thân thể mềm nhũn sắp tan thành nước, cả người không biết làm sao, trừ chịu đựng ra, chỉ có thể tùy ý bị bày bố.

"Sĩ. . . . . . Sĩ Trần.. . . . ." Cô đỏ mặt, ngại ngừng nhắm chặt hai mắt.

Khóe miệng của anh khẽ nhếch, xem ra dịu dàng không dứt.

Một giây kế tiếp, anh thở dài, chỉ vì chút chuyện nhỏ này anh lại cảm thấy thỏa mãn mà cảm thấy không thể làm gì. Môi của anh say đắm dừng lại ở trên đôi môi đỏ mọng của cô, thân mật hôn cô, đầu lưỡi của anh uốn lượn ở trong miệng của cô, nhiệt độ nóng bỏng làm cô động lòng, quấn quít cùng cô.

Tay của anh rời đi ngực của cô, chậm rãi đi chuyển xuống dưới đi tới bụng của cô.

Lúc này, cô chỉ cảm thấy nhịp tim chậm một nhịp, thân thể một lần nữa khẩn trương căng thẳng.

"Tiểu Tĩnh, khẩn trương sao?" Anh nhỏ giọng hỏi thăm, trong mắt lóe ra ánh lửa nguy hiểm.

Cô ấm ức, khẽ gật đầu.

"Đừng sợ, em biết, anh sẽ không làm thương tổn em . . . . ." Tay của anh lướt qua bụng của cô, kéo dài xuống phía dưới dò xét.

. . . . . .

Anh yêu thương, cúi đầu sĩ mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, cúi đầu, hôn lên đôi môi đang thở gấp của cô. Gương mặt của cô đỏ ửng, đôi mắt mơ màng, không cách nào hồi hồn.

Rung động trong lòng kia, tới bây giờ cũng đã lui bớt, môi của cô cảm nhận được mùi của anh, không nhịn được cũng hưởng ứng theo.

Anh hôn càng lúc càng nóng, giống như bạn đang đọc truyện tại dien**dan..le*&qudon.com muốn cướp đi toàn bộ hô hấp của cô.

Đột nhiên, anh rời đi môi của cô, vươn tay, bế cô lên.

"Sĩ. . . . . . Sĩ Trần?" Cô mờ mịt khó hiểu nhìn anh.

Thiệu Sỹ Trần khẽ cười nhìn cô một cái, không giải thích với cô, sải bước đi vào phòng tắm.

Khi anh và cô cùng tiến vào bồn tắm đã đổ đầy nước ấm thì cô còn đang mờ mịt khó hiểu nhìn anh, đáy mắt toát ra nghi ngờ.

Cô biết, anh không lấy được thỏa mãn, nhưng mà không hề chạm vào cô nữa. . . . . .

"Nếu như em có khả năng tiếp nhận. . . . . . Như vậy anh lại cho em một chút thời gian thích ứng." Anh không nhịn được hôn lên cổ trắng nõn mê người của cô, cảm nhận được tìm cô đang đập kịch liệt, yêu thích không buông tay mơn trớn hông của cô, vai của cô.

" Em còn chưa quen, anh sợ sẽ làm đau em."

Cô còn quá non nét, mới vừa rồi anh cảm thấy.

Hiện tại anh giống như dã thú, nếu như lập tức muốn cô, cô sẽ khổ sở, mà anh phát hiện anh không có cách nào chịu được khi thấy vẻ mặt cô khổ sở đau lòng.

Có lẽ cuộc hôn nhân này của anh, cũng không phải thật không đáng mong chờ như vậy.

Hiện tại anh phát hiện mình càng ngày càng để ý cô nhiều hơn, càng thêm để ý cảm nhận của cô. . . . . . Có lẽ nghiêm trọng hơn. . . . . .

"Em . . . . . Hiện tại quá nhỏ, nếu như mà anh thật đoạt lấy em...em sẽ đau. . . . . . Có lẽ chúng ta nên để nó quen sự tồn tại của anh, nhưng là cần một chút thời gian. . . . . . Mỗi ngày buổi tối, anh sẽ từ từ yêu em, cho đến một ngày em có thể tiếp nhận anh. . . . . ."

Hách Hạ Tĩnh đột nhiên xoay người, dùng sức che cái miệng của anh.

"Không cần nói, em không muốn nghe cái này, anh một chút. . . . . . Tuyệt sẽ không cảm thấy ngượng ngùng? Em. . . . . Anh rất đáng ghét!" Cô nũng nịu, cắn môi, xấu hổ nhìn anh chằm chằm.

Anh nhíu mày, nụ cười trong mắt sâu hơn, miệng bị che lại nặng nề hôn lòng bàn tay của cô.

Cô lập tức đỏ mặt, vội vàng rút tay về."Thiệu Sỹ Trần, anh thật rất đáng ghét!" Cô xoay người, đưa lưng về phía anh.

Thế nhưng anh lại kéo cô xoay lại, để cho cô và anh mặt đối mặt.

Cô vươn tay, muốn che giấu thân thể.

Thế nhưng anh lại giữ chặt tay của cô, để cho cô không có chỗ để trốn, sau đó cúi người, một lần nữa nặng nề hôn d**n@anle@údon.com xuống mỗi cô."Ghét? Emchán ghét anh?"

Nhìn đến nụ cười nơi đáy mắt anh, cô nhíu mày một cái, mặt không cam lòng mở miệng, "Em không phải thật ghét? Là. . . . . . Sao anh phải nói cái loại lời nói đó làm cho em xấu hổ. . . . . . Còn có a, em thật sự cảm thấy bị anh lừa."

"Anh lừa em. " Anh tò mò không thôi.

"Đúng nha! Em vốn cho là anh là người đàn ônh rất nhàm chán, không thích cười, nói chuyện lại cứng nhắc không thú vị, nhưng. . . . . . Không ngờ anh cũng sẽ khôi hài, nhìn em xấu hổ chơi rất vui sao?"

Thiệu Sỹ Trần lắc đầu, lần nữa vươn tay, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực của mình.

Anh tại sao có thể nói cho cô biết, cũng bởi vì đối tượng là cô, cho nên anhn mới nghĩ trêu chọc cô? Làm sao có thể nói cho cô biết, bởi vì là cô, cho nên mỗi lần anh nhìn thấy cô, tâm tình trở nên vui vẻ?

Đó hoàn toàn là sự thật không chút nào giả dối, ngay cả anh cũng không nghĩ đến mình có thể có loại nụ cười vui vẻ này, anh như thế nào lại giải thích với cô, vì sao khi đối mặt cô thì anh sẽ cảm thấy thoải mái?

"Thiệu Sỹ Trần, nếu như anh . . . . ."

Đột nhiên, anh lại nằng nặng hôn cô.

"Em vừa rồi gọi anh là gì?" Ánh mắt của anh thật dịu dàng.

Vẻ mặt cô vô cùng tò mò, "Thiệu Sỹ. . . . . ."

Anh một ần nữa nặng nề hôn cô, lần này còn khẽ cắn môi của cô.

Cô bị đau, vô tội mở miệng, "Rốt cuộc thế nào? Rõ ràng chính là Thiệu. . . . . ."

Anh lại tiếp tục cắn, đáy mắt xuất hiện tia sáng nguy hiểm làm cô không nhịn được run rẩy.

Cô chợt bừng tỉnh, mất tự nhiên mím mím môi."Sĩ Trần"

"Rất tốt." Anh hài lòng cười, "Muốn thuởng cho em." Anh hôn cô, cùng dây dưa với lưỡi của cô.

Mặc dù đỏ mặt, cô lại cố làm ra vẻ hào phóng, tiếp nhận anh thân mật hôn thưởng.

Đối với hành động của ang, thành thật mà nói, cô cảm thấy không ghét, mặc dù có chút mắc cỡ, nhưng là cô thích mùi của anh.

Hơn nữa. . . . . .Anh rất tốt nha!

Vì suy nghĩ cho cô, anh vẫn chịu đựng. . . . . . Mặc dù cô không biết là đàn ông chịu đựng như vậy có phải là chuyệ rất tồi tệ hay không, nhưng mà ngọn lửa trong đáy mắt anh không phải giả, anh thật sự vì cô mới có thể khắc chế như vậy. . . . . .

Nghĩ tới đây, Hách Hạ Tĩnh phát hiện mình bị hôn đã quá lâu.

Cô muốn đẩy anh ra, lại phát hiện hai tay của anh đã sớm ôm chặt cô vào trong ngực, để cho cô không thể trốn thoát.

***

Hách Hạ Tĩnh luôn biết rõ mình còn không tự giác làm vợ.

Sau khi trở thành phu nhân Thiệu thị, cuộc sống của cô cũng không có bao nhiêu thay đổi, nhiều lắm là chính là ở chung cùng một người đàn ông, chứng minh thư ngẫu nhiên có thêm tên một người, không hơn.

Sau khi tan lớp, cô xem nhìn đồng hồ đeo tay, mười phút sau là đến bữa trưa.

Hôm nay Thiệu Sỹ Trần có một hội nghị phải tiến hành, cô không muốn làm phiền anh, cho nên kiên trì về nhà mình.

Mà cô cũng đã bảo đảm với anh, nhất định sau khi tan học sẽ ngoan ngoãn về nhà, sẽ không chạy loạn.

Đi tới trạm xe bus, Hách Hạ Tĩnh nhìn mình muốn ngồi xe buýt đi xa , không nhịn được thở dài một cái.

Thật ra thì không phải là cô không có thay đổi quá lớn, là có chút đồ bị thói quen hóa sau lại bị đồng hóa mà không tự biết. Ví dụ như, gần đây ngày ngày cùng Thiệu Sỹ Trần cùng cùng ra cửa lại cùng ăn cơm trưa, chẳng biết bắt đầu từ lúc khi nào, đến giờ này lại cảm thấy mong đợi.

Cũng bởi vì có một số việc bị đồng hóa trở thành chuyện đương nhiên, cho nên sau khi vừa có thay đổi, cảm xúc và tâm tình liền tự động trở nên hỏng bét.

Sờ sờ có chút đói bụng, cô chợt nghĩ đến có lễ Thiệu Sỹ Trần vẫn chưa có dùng bữa.

Lúc này, một chiếc xe buýt cách đó không xa đang lái tới, nó đi qua tòa nhà Thiệu thị.

Không do dự, cô vẫy tay bắt xe buýt..

Hai mươi phút sau, cô mơ hồ phát hiện, mình đang đứng trước tòa nhà Thiệu thị.

Cô đang làm cái gì? Thế nhưng không báo một tiếng, lại tự mình chạy đến công ty người ta?

Xoay người muốn rời đi, nhưng được một bước cô lại dừng lại.

"Thật ra thì nếu như đến công ty tìm anh, cũng là chuyện bình thường, là chồng của cô mà! Hơn nữa mình cũng không phải là tới tra chuyên cần, chỉ là muốn tìm anh cùng ăn cơm. . . . . ."

Nhưng mà, anh đang đi họp.

"Vậy thì như thế nào? Cô có thể chờ anh mà! Coi như ăn cơm chậm một chút cũng không sao, dù sao buổi chiều cũng không còn lịch, về nhà cũng không biết làm cái gì." Cô lầm bầm lầu bầu.

Nhưng mà, có lẽ sẽ làm phiền anh.

"Nhưng trừ ăn cơm ra, cô sẽ không tiếp tục làm phiền anh, chỉ là ăn cơm. . . . . . Chính mình tự ăn cơm, thuận tiện nhìn anh ăn cơm." Cô tự an ủi mình, tự thuyết phục mình.

Đúng! Lý do này đã đủ chưa! Dù sao cũng sẽ đói, cùng nhau ăn cơm cũng rất hú vị.

Trong lòng an ủi xong, Hách HạTĩnh xoay người, lấy hết dũng khí, bước vào Thiệu thị.

Đứng ở trước quầy, cô thẳng lưng nhẹ giọng mở miệng, "A. . . . . . Tôi muốn tìm Thiệu Sỹ Trần."

"Thật xin lỗi, xin hỏi cô. . . . . . Thiệu phu nhân?" Cô gái ở quầy lễ tân nhận ra cô, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

"Hả? Thiệu phu. . . . . . A! Chào cô." Cô vốn là sinh lòng nghi ngờ, chỉ là trong nháy mắt đã có được đáp án. Hôn lễ của cô và Thiệu Sỹ Trần có thể nói là mọi người đều biết, cũng xem qua hình của cô, cho nên mới nhận ra cô đi!

"Tôi muốn tìm Thiệu Sỹ Trần, anh ấy đang ở lầu mấy?"

"Phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu hai mươi bốn, nhưng mà bây giờ đang họp, cho nên. . . . . ."

Hách Hạ Tĩnh vội vàng vươn tay, giơ giơ."Không sao, tôi ở phòng làm việc của anh ấy chờ anh ấy là tốt rồi. Anh ấy đang đi họp, cô cũng không cần thông báo, để cho anh ấy vội vàng! Chờ một chút anh ấy trở lại, sẽ liền phát hiện ra thôi."

Cô cười hướng đối phương gật đầu một cái, sau đó đi vào thang máy, chờ sau khi cửa thang máy đóng, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác. . . . . . Có chút khẩn trương !

Lần đầu tiên có người kêu cô là Thiệu phu nhân, lần đầu tiên cô nhận ra được cuộc sống của mình không chỉ thay đổi, ngay cả những người nhìn thấy cô thì thân phận của cô cũng tự động thay đổi.

Mặc dù bản thân cô chưa từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà đối với người ngoài mà nói, cô không chỉ là Hách Hạ Tĩnh của nhà Hách Hạ nữa, còn thêm một thân phận, Thiệu phu nhân.

Nghĩ đến chỗ này, cô không nhịn được cười khúc khích, không ngờ mình không có một chút khó chịu, ngược lại cảm thấy vui vẻ, giống như thân phận của cô quan trọng hơn nhiều, nhiều hơn một người bạn đang đọc truyện tại [email protected]@n.com quan trọng, nhiều hơn một. . . . . . Có thể là đối tượng để cô nương tựa.

Có lẽ. . . . . . Cô nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng, có lẽ cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đối mặt với thân phận khác của mình. . . . . .

Thang máy đi tới lầu cuối, Hách Hạ Tĩnh ra khỏi thang máy, thấy chỗ ngồi của thư ký bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc không có người, hiểu gật đầu một cái, tự mình bước vào phòng làm việc.

Tổng giám đốc đang họp, thư ký đương nhiên phải đi theo bên cạnhh.

Bên trong phòng làm việc rất rộng rãi, bên trong còn có một cánh cửa khác.

Cô tò mò đông xem một chút tây nhìn một chút, mở tiếp cánh cửa kia, phát hiện bên trong có một khoảng trời riêng.

Đó là một gian phòng nho nhỏ, có giường, có kính, có tủ, còn có một gian phòng tắm.

Thấy cảnh tượng này, đột nhiên làm cô nghĩ đến một chuyện rất thú vị.

Nếu như ngày nào đó Thiệu Sỹ Trần ăn xong đau bụng, chạy như điên vào nhà vệ sinh, nhất định sẽ không phá hư hình tượng, bởi vì anh chỉ cần trốn ở chỗ này là được rồi, cho dù ngồi cả ngày, người bên ngoài nhất định vẫn cho là anh đang nghiêm túc làm việc, mà không phải vùi ở trong nhà vệ sinh chiến đấu với việc bụng không thoải mái.

Cô cười một lát, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lẳng lặng ngồi ở trên giường.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thưởng thức hết bài biện bên trong phòng, Cô nhàm chán đến hốt hoảng, lựa chọn nằm ở trên giường của anh.

Trên gối đầu có mùi hương nhàn nhạt thuộc về Thiệu Sỹ Trần, thoang thoảng mùi xạ hương, dễ ngửi làm cho cô cảm thấy thoải mái.

Cô kéo một bên chăn, thuận thế nhắm mắt lại. . . . . .

Không biết qua bao lâu, Hách Hạ Tĩnh đột nhiên mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy, tức giận phát hiện mình thế nhưng không để ý ngủ thiếp đi.

Bên ngoài phòng truyền đến giọng nói quen thuộc, cô nhìn đồng hồ đeo tay.

Thật là không tin được, thế nhưng cô đã ngủ nửa giờ? !

Không nhịn được lắc đầu một cái, cô sờ sờ bụng đói xẹp lép, "Trở lại đại biểu là đã họp xong đi?"

Cô nhẹ nhàng xuống giường, thận trọng đến gần cửa phòng, dán lỗ tai lên cánh cửa, nghe âm thanh bên ngoài.

Nếu như bên ngoài chỉ có lời nói của Thiệu Sỹ Trần, cô là có thể đi ra ngoài, nhưng mà nếu như còn có những người khác đang cùng anh thảo luận chuyện làm ăn, cô đi ra ngoài sẽ rất lúng túng.

Giọng nói bên ngoài rất nhỏ, nếu như không nghiêm túc nghe, thật sự nghe không rõ ràng ! Hơn nữa nàng nghe được, bên trong phòng làm việc quả nhiên trừ Thiệu Sỹ Trần ra, còn có giọng nói mấy người, bọn họ giống như là đang thảo luận chuyện làm ăn.

"Tất cả cứ dựa theo hành trình tiến hành, các cậu có gần hai tháng hoàn thành nó, mỗi tuần báo cáo lại một lần, đi ăn cơm trước đi!" Thiệu Sỹ Trần nhàn nhạt lạnh lùng nói.

Mấy phút sau, các nhân viên lục tục rời đi.

"Tổng giám đốc." Một cô gái còn lưu lại, là thư ký của anh.

Thiệu Sỹ Bụi đang xem công văn, ngẩng đầu lên.

"Hiện tại coi như là thời gian nghỉ ngơi, cho nên tôi có vấn đề riêng muốn hỏi thăm anh." Thư ký cả người diện đồ công sở, trên mặt tràn đầy tự tin.

"Cô nói đi." Anh buông công văn trên tay, nhìn cô ta.

"Tối nay anh phải lưu lại sao?" Vẻ mặt thư ký từ từ trở nên nhu hòa.

Mặt anh không chút thay đổi, không nói lời nào.

"Từ sau khi anh kết hôn, không còn lưu lại nữa." Giọng nói thư ký vô cùng nhu hòa, nhìn ánh mắt của cô ta cũng có vẻ thâm tình.

Môi của anh nhẹ nhàng mím lại."Tôi đã kết hôn, không cảm thấy vấn đề bây giờ cô hỏi tôi là chuyện đúng đắn."

"Tôi biết rõ, nhưng mà tôi cũng biết hôn sự này đối với anh mà nói cũng chỉ là ích lợi hạng nhất." Cô hiểu rất rõ anh.

Nghe được lời thư ký của anh nói, anh biết đại khái cô đang ám chỉ những gì, lạnh lùng hạ mắt.

"Ba năm trước đây tôi đã từng nói qua với cô, nếu như cô nguyện ý, tôi muốn cưới cô, nhưng là cô cự tuyệt đề nghị của tôi, cô nói, thay vì trở thành vợ của tôi, cô thà bị trở thành làm công tác chung, mặc dù giữa chúng ta chỉ có kích tình cùng công việc, cô cũng không nguyện ý bị một người đàn ông mang hôn nhân ra bó buộc."

Thư ký rất tự tin mỉm cười."Tôi đã nói như vậy, nhưng mà nguyên nhân tôi nói như vậy, là bởi vì anh không tin hôn nhân, anh cảm thấy quan hệ vợ chồng không đáng giá coi trọng và tin cậy, đối với anh mà nói, kết hôn lại của mình người có tình là chuyện đương nhiên, cho nên khi đó tôi mới có thể cự tuyệt anh, thay vì trở thành vợ của anh, xem anh ngoại trừ tôi ra, phải có những phụ nữ khác tồn tại, tôi càng muốn trở thành người tình có thể vô câu vô thúc đi theo người tình của ngươi. Tự do và trói buộc, tôi thà lựa chọn tự do."

Anh âm thầm chê cười, nhiệt độ đáy mắt càng thêm lạnh lẽo."Cho nên bây giờ cô là lấy thân phận người tình ra hỏi tôi?"

Cô tại sao cho là sau khi kết hôn anh còn muốn giữ vững những chuyện này? Cũng bởi vì ỷ vào có sự hiểu biết nhất định đối với anh, cho nên cô tự cho là thật quen thuộc anh như vậy?

"Đúng, quan hệ của chúng ta, trừ cấp trên và cấp dưới ra ra, cũng không phải là người tình?" Đi theo người đàn ông này bảy năm rồi, bốn năm trước, cô và anh có tiến một bước quan hệ.

Ban đầu anh yêu cầu kết hôn với cô, khi đó anh nói: "Mặc dù tôi không cách nào bảo đảm mình yêu cô, nhưng mà ở trên công tác, cô là người bạn thật tốt, ở trong đáy lòng, cô là người tình tốt, dien##n**quydon.com cho nên nếu như cô nguyện ý, chúng ta có thể kết hôn."

Lúc ấy thái độ của anh hết sức lạnh nhạt, chỉ là cô biết gia đình của anh, biết Thiệu gia trước một đời đương gia cùng phu nhân giữa vợ chồng vấn đề, bởi vì chịu ảnh hưởng, cho nên anh không tin nếu nói yêu nhau cùng trung trinh.

Thật ra thì anh chịu đề nghị cùng cô kết hôn, cái này là đủ rồi.

Yêu một người, hôn nhân cũng không phải vĩnh viễn, thay vì trở thành vợ của anh, nhưng không biết rốt cuộc anh có yêu cô hay không yêu, không bằng trở thành người có quan hệ thân mật với anh, vĩnh viễn đợi bên cạnh anh.

Cô biết, người tình và vợ, có thể được lòng anh, là người trước, mà không phải người sau.

"Nếu là người tình, như vậy cô phải biết, quan hệ như vậy cũng không thể đại biểu vĩnh viễn, kết hôn trước, chúng ta có thể giữ quan hệ người tình, lập gia đình sau. . . . . ."

"Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết, bởi vì anh có vợ, cho nên không muốn có bất kỳ dính dáng nào cùng người tình? Sĩ Trần, tôi sẽ giải thích anh...anh đối với hôn nhân không có bất kỳ kỳ vọng." Thư ký cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói.

"Có lẽ đối với hôn nhân tôi không có kỳ vọng, nhưng mà không có nghĩa là tôi muốn sau khi có vợ vẫn tiếp tục cùng người tình dây dưa." Anh bình tĩnh cùng cô đối mặt nhìn nhau, đáy mắt có thong dong và kiên trì.

"Giữa anh và nhà Hách Hạ chỉ là ích lợi, coi như chỉ là ích lợi, anh cũng có nguyện ý vì người phụ nữ không yêu trở thành người chồng tốt?" Cô tuyệt không tin tưởng.

"Đây chính là vấn đề của riêng tôi, vô luận tôi nghĩ như thế nào, cũng không có nghĩa vụ nói cho cô biết."

"Không, anh có nghĩa vụ nói cho tôi biết, quên sao? Tôi bây giờ là đang lấy thân phận người tình hỏi anh."

"Cô nghĩ như vậy là vấn đề của cô, nhưng mà tôi thật long nói cho cô biết, hiện tại tôi cũng không muốn, cũng không cần, càng không nghĩ tới có bất kỳ dính dáng nào về vấn đề tình cảm, bao gồm cả cô. Nếu như cô nguyện ý tiếp tục trở thành bạn của tôi trong công việc, tôi hoan nghênh cô, nhưng nếu như cô nghĩ đến mấy chuyện nhàm chán, như vậy tôi khuyên cô nên buông tha đi!"

Đây coi như là ý tốt cuối cùng anh dành cho cô, nếu như cô kiên trì cho là anh còn coi cô như một người tình có liên quan tới chuyện tình cảm với anh, anh không ngại thể hiện một mặt tàn nhẫn vô tình của anh với cô.

Cô ngắm nhìn anh thật sâu, giống như muốn từ trên mặt của anh tìm được từng tia một do dự."Tôi theo anh bảy năm, cùng anh lui tới bốn năm, dựa vào giao tình của chúng ta, chẳng lẽ không có cách nào dao động địa vị của Hách Hạ Tĩnh ở trong lòng anh?" Cô tại sao có thể tin tưởng? Anh kết hôn với người phụ nữ kia, chỉ là mới mấy tháng.

Mấy tháng ngắn ngủn, dĩ nhiên cũng làm anh thay đổi?

"Đây là chuyện của tôi. Lại nói, ban đầu cô có khả năng trở thành vợ của tôi, là tự cô bỏ qua, bây giờ nói những thứ này, không cảm thấy dư thừa sao? Cô không có quyền hỏi, tôi cũng vậy không cần thiết giải thích với cô." Bởi vì bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cho nên anh mới nguyện ý lãng phí chút thời gian theo cô nói chuyện phiếm nói bậy.

"Tôi có thể mang quan hệ của tôi và anh nói cho cô ấy biết." Cô không nhịn được tùy hứng.

Lần đầu tiên, cô phát hiện mình đánh cuộc thất bại, cô nghĩ chính là cùng anh ở một chỗ cả đời, không ngờ người không ôm mong đợi đối với hôn nhân có một ngày sẽ chuyển biến, nếu như anh cự tuyệt cô, vậy không phải đại biểu. . . . . . Giữa anh và cô không bao giờ có khả năng nữa?

Không! Cô đừng! Cô yêu người đàn ông này, từ lúc nhìn thấy anh đã bị anh hấp dẫn, cô tốn thời gian lâu như vậy mới cùng anh phát triển thêm một bước, tất cả có nàng mong đợi thay đổi hậu, cô làm sao có thể dễ dàng buông tay?

Thiệu Sỹ Trần nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt trở nên lạnh lùng."Xin cứ tự nhiên! Nếu như cô nghĩ muốn nói với cô ấy, phải đi nói, chuyện xảy ra đã qua, nhưng tôi không cảm thấy đó là bí mật không thể nói cho người khác biết."

"Làm sao anh có thể như vậy không động. . . . . ."

Đột nhiên, cửa phòng mở ra.

Mặc dù người mở cửa ra không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng mà nó di động cũng không cách nào làm cho người ta làm như không thấy.

Thiệu Sỹ Trần nhíu mày, nhìn cửa phòng bị mở ra.

Anh không ngờ có người sẽ ở bên trong, không, là không có người dám không được anh cho phép tiến vào phòng làm việc của anh, lại tiến vào phòng anh nghỉ ngơi.

Bỗng dưng, anh trợn to cặp mắt.

Có một người xuất hiện tại cửa phòng, là một phụ nữ, một người phụ nữ không ngờ sẽ xuất hiện trước mắt làm người ta kinh ngạc, vợ của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.