Hôn Hôn Em, Bé Yêu

Chương 6: Chương 6






Không khí trong phòng làm việc hết sức đê mê, Hách Hạ Tĩnh ngẩng đầu, nhìn hai người trước mắt, khuôn mặt người đàn ông vẫn như cũ trầm ổn không gợn sóng, người phụ nữ ban đầu vẻ mặt mang theo kinh ngạc, nhưng sau cũng một dạng như người đàn ông, mặt không vẻ gì nhìn cô lẳng lặng ra khỏi phòng, lại bình tĩnh nhìn cô ngồi ở một bên ghế sa lon.

Nhìn đồng hồ tay một chút, Hách Hạ Tĩnh hơi nhíu lông mày, "Tôi nói. . . . . ."

Cô mới nói hai chữ, hai người phía trước nhanh chóng tỉnh táo rồi lại nhìn về phía cô.

"Hai người chưa ăn cơm? Không phải mới vừa họp xong sao? Hai người sẽ không đói?" Thái độ bình tĩnh của cô làm người ta không thể đoán được điều gì.

Người phụ nữ phục hồi lại tinh thần, đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, rũ mắt xuống, cung kính hỏi: "Tổng giám đốc, Thiệu phu nhân, cần tôi mua thức ăn cho hai người sao?"

Thiệu Sỹ Trần khẽ cau mày, nhìn Hách Hạ Tĩnh, hình như cũng không nghĩ ra câu đầu tiên cô nói lại là vấn đề không quan trọng như vậy.

"Đương nhiên là muốn, Dân Dĩ Thực Vi Thiên, không ăn sẽ chết đói. . . . . . Gọi ba suất cơm, ăn chung đi! Thư ký tiểu thư, chị vẫn chưa ăn, đúng không?" Cô đơn thuần mỉm cười nhìn người phụ nữ, thản nhiên nói.

"Hay là chút nữa hai người còn có công việc, phải rời khỏi nơi này? Nếu là như vậy, không cần để ý đến tôi."

"Tổng giám đốc buổi chiều không có hội nghị nào. . . . . . Hãy để cho Thiệu phu nhân và tổng giám đốc hai người cùng nhau. . . . . ."

"Không cần khách khí, hiện tại vẫn là thời gian nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi hai người cũng không phân biệt thân phận chức vụ, bỏ qua chức vụ quan hệ của hai người lại không giống như nhau, đối mặt tôi thì cũng không cần khách khí như vậy." Hách Hạ Tĩnh nhàn nhạt nói.

Đáy mắt Thiệu Sỹ Trần lập tức thoáng qua ánh sáng không bình thường, hình như ngay cả anh cũng không hiểu, vì sao cô sẽ tỉnh táo nói ra những lời này như vậy?

Đáy mắt thư ký lóe vẻ kinh dị, không thể giải thích vì sao Hách Hạ Tĩnh nói những lời này, là châm chọc cô phát hiện quan hệ của bọn họ, hay là vẫn có ám hiệu?

"Chớ suy nghĩ quá nhiều." Hách Hạ Tĩnh bình tĩnh mỉm cười."Tôi nói lời này không phải muốn làm phiền, mà là nghiêm túc."

Vẻ mặt cô bình thản, trái tim lại bị áp bức, tim nặng trĩu.

Đối thoại vừa rồi của bọn họ, cô làm sao mà có thể không nghe được? Nhưng mà coi như nghe được, thì như thế nào?

Trừ đầu tư cho mình lớp vỏ bọc bên ngoài, cô không cách nào có ý tưởng khác.

Có lẽ là bởi vì cảm thấy đau đớn, cho nên không cách nào đi suy tư, hoặc là chỉ là đè ép nỗi đau, khiến nó không cách nào phát tác.

Cho dù nguyên nhân vì sao, cô cũng không muốn trốn tránh.

Mặc dù từ nhỏ cô sống dưới sự bảo vệ của người nhà trải qua cuộc sống vui vẻ không sầu, nhưng mà không có nghĩa là cô không hiểu chuyện.

Lớn lên trong gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, nếu nói ngươi lừa ta gạt, cô coi như chưa từng tự mình có kinh nghiệm, cũng đã hiểu mấy phần.

Thư ký rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cô gái trẻ tuổi trước mặt.

Cô biết Hách Hạ Tĩnh chỉ có hai mươi mốt tuổi, có một khuôn mặt đơn thuần ngây thơ chưa va chạm nhiều với xã hội, đôi mắt hết sức tinh khiết, giống như tưởng tượng của cô, cô đơn giản lại ngây thơ.

Nhưng mà bất đồng! Mặc dù bề ngoài của cô làm cho người ta có cảm giác này, nhưng chỉ một chuyện phát sinh mới vừa rồi, cô lại có thể bình tĩnh như vậy, cô cũng biết, mặc dù Hách Hạ Tĩnh thoạt nhìn không hiểu việc đời, cũng không phải là người quá đơn giản.

"Nếu như cô muốn vậy, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh." Thư ký đột nhiên hiện lên một cỗ kỳ vọng, sau đó xoay người, rời phòng làm việc.

Bên trong phòng làm việc, lần nữa được bao phủ bởi không khí nặng nề.

"Tại sao không hỏi?" Thiệu Sỹ Trần mở miệng, đánh vỡ sự im lặng.

"Hỏi cái gì?" Hách Hạ Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hai mắt của anh.

"Mới vừa rồi chúng ta nói chuyện, em nghe hết rồi chứ!" Anh khẳng định nói, sau khi nhìn cô một lúc lâu, cũng không biết mình làm thế nào, thế nhưng trước rũ mắt xuống, tránh được hai mắt của cô.

Anh không cảm thấy mình có chỗ nào sai, bởi vì đó là chuyện xảy ra trước khi kết hôn với cô, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, không thể nào chưa từng có bất cứ chuyện cảm tình nào và cả người tình.

"Nghe được." Cô nghiêm túc gật đầu một cái, đôi mắt xanh thẳm.

"Nhưng là em không có bất cứ vấn đề gì?" Anh cau mày.

Cô khó hiểu nhìn anh."Có vấn đề gì?"

"Em biết quan hệ của anh và cô ấy?" Anh biết cô hiểu anh muốn nói đến ai.

"Em hiểu rõ, trên công tác là tổng giám đốc và thư ký, bí mật là quan hệ người tình giữa nam nữ." Cô nghiêm túc đáp lại.

"Em biết, nhưng không có gì muốn nói?" Anh không biết cảm giác kỳ lạ trong lòng là cái gì, có chút đau, có chút không thoải mái cùng không vui, còn có. . . . . . Lo lắng.

Nhìn anh rũ mắt xuống, đôi mắt cô thoáng buồn, nở nụ cười khổ, ngay sau đó lại khôi phục bình thường."Thành thật mà nói, hiện tại đầu em trống rỗng, anh nói nó hỗn loạn cũng tốt, nói nó quá mức trong sáng cũng được, chẳng qua em thật không có lời nói muốn anh nói, chuyện anh và vị tiểu thư kia, vô luận có thể trở thành chuyện quá khứ hay không, coi như anh nói cho em biết sau này không còn quan hệ với cô ấy, nhưng mà lời nói và hành động làm sao có thể nhập làm một? Theo em thấy, trên công tác cô ấy là một người có năng lực, hành động cũng tương tự anh, là người rất có bản lãnh, hai người mới thật sự là một đôi."

Anh hơi híp mắt lại, cảm giác tâm tình trở nên càng hỏng bét rồi.

"Sĩ. . . . . . Thiệu Sỹ Trần, nói thật ra, cho tới bây giờ em mới phát hiện một vấn đề rất quan trọng, mặc dù chúng ta là vợ chồng, nhưng mà em lại cũng không hiểu rõ anh. Có lẽ anh đã hiểu cá tính của em, nhưng không có nghĩa là chân chính hiểu em, giống như em cũng chỉ biết một chút về anh, có lẽ cùng so sánh với vị tiểu thư kia, cô ấy vẫn tương đối hiểu anh. . . . . .

Nhưng là, vậy thì như thế nào? Tất cả mọi người biết quan hệ hôn nhân của chúng ta thành lập với nhau, anh cần chính là cái gì, không chỉ riêng người quanh mình, ngay cả em đều biết, cho nên. . . . . ." Cô chậm rãi hít sâu một hơi."Cho nên thật ra thì em không có tư cách nói bất kỳ điều gì với anh, cho dù là phê bình bất mãn tự nhãn, em cũng không nên nói."

Nếu nói ích lợi, là ý tưởng chủ yếu ban đầu của anh.

Nếu nói tự do, vốn là ước nguyện ban đầu của cô.

Cô thừa nhận vừa trước đó, bị xưng hô Thiệu phu nhân này đánh bại, âm thầm vui mừng, nhưng mà bây giờ tỉnh táo lại, cô nghiêm túc nhìn nhận quan hệ với anh, thật ra thì xưng hô này cũng không thích hợp với cô.

"Em không biết gia đình của anh thế nào, nhưng em nói gia đình em cho anh biết."

Cô mím mím môi, đáy mắt thoáng qua chút cô đơn.

"Cha mẹ em tình cảm rất tốt, mặc dù phải có Hách Hạ gia cực cao quyền vị, theo từ bọn hắn tới không có thương hại qua đối phương, nếu như cha ngã bệnh, mẹ sẽ lo lắng ăn không vô, không ngủ được, thà chăm sóc ông cả đêm, cũng không nguyện ý nghỉ ngơi. Nếu như mẹ đã xảy ra chuyện, cha khẩn trương giống như bảo bối của mình xảy ra chuyện không may, cả ngày đi theo sau lưng mẹ nói lảm nhảm. Gia đình của em mặc dù sở hữu quyền thế và phú quý, nhưng đó là xây dựng ở trên tình yêu của tất cả mọi người, không phải mỗi gia đình giàu có cuộc sống đều hết sức hỗn loạn, có lẽ từ nhỏ anh lớn lên như vậy, có lẽ anh chịu ảnh hưởng, nhưng giống nhau, em cũng như thế, em muốn một nửa kia, phải yêu em như em thương hắn, đối với anh mà nói, có lẽ chuyện như vậy rất buồn cười, nhưng mà đối với em mà nói, nó là chân thật tồn tại, nếu như không có gặp được, em thà rằng không muốn, cũng không cần miễn cưỡng uất ức mình."

Cô nghĩ đến kia lời nói của người phụ nữ kia, Hách Hạ Tĩnh là Thiệu phu nhân, mà cô ta là người tình của Thiệu Sỹ Trần. . . . . . Không khỏi buồn cười giật giật khóe miệng.

"Vô luận ý nghĩ của anh như thế nào, trước tiên ý nghĩ của anh thì không đúng, coi như bây giờ anh đã quyết định sẽ không có chuyện người tình như vậy, nhưng màthế thì thế nào? Anh đã từng nghĩ tới không có nghĩa là tương lai không biết làm, anh có lẽ thật không biết làm, nhưng mà không có nghĩa là đủ để cho em tin tưởng, coi như quả thật anh không có xảy ra chuyện như vậy, không có nghĩa là thân là Thiệu phu nhân em đây trong lòng sẽ không có chất vấn, có hoài nghi, có lo lắng, không hề xác định, cho đến cuối cùng, cuộc hôn nhân này cũng chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng, nhưng mà em lại khinh thường muốn."

Cô cần chính là toàn tâm toàn ý, muốn, chính là tốt nhất; muốn, đó là có thể để cho cô tin cậy, giữa hai người không tồn tại chất vấn, mà không phải loại giả dối đó tình cảm không thật.

"Loại phương thức này là hành động giày vò, anh nghĩ duy trì hôn nhân, nhưng em không muốn. . . . . ." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô cười khổ."Thành thật mà nói, em dao động."

Cô vì không giải thích được thay đổi của mình, cảm thấy buồn cười.

"Ta thậm chí có nghĩ tới cùng ở chung với anh cả đời, tiếp nhận ý nghĩ kích động của anh cùng anh đi tới cuối cùng." Cô cụp mắt, vẻ mặt trở nên cô đơn.

"Nhưng là. . . . . . Mới vừa rồi em đột nhiên nhận ra, anh cũng không tin tưởng hôn nhân, coi như ở một chỗ với em cả đời, cũng sẽ không đặt tình cảm ở trong hôn nhân của chúng ta. . . . . . Cho nên, cứ như vậy đi! Em muốn đây mới thật sự là anh."

Cô giả bộ quên được mà cười cười, mặc dù có cảm giác lòng đau, nhưng mà thà chịu đựng đau đớn sớm một chút, cũng không cần đợi hoàn toàn lâm vào, cũng không bỏ được nữa thì mới chịu đựng đả kích này .

Giọng nói của cô hết sức bình thản, hoàn toàn bất đồng so với Hách Hạ Tĩnh mà họ biết.

Đáy lòng xuất hiện khủng hoảng, anh cảm giác mình giống như muốn mất đi cái gì.

"Tiểu Tĩnh, em phải biết, bây giờ nói chỉ là chính nhận định của em." VBor qua nỗi lo lắng đang lên men, anh cố giả vờ tỉnh táo nhìn cô.

"Chỉ là nhận định của mình em sao? Như vậy anh nói cho em biết, đối với hôn nhân của chúng ta, anh thực sự nghĩ là cái gì? Hạng người gì có thể với tình huống hoàn toàn không yêu tiếp nhận không nhận ra người nào hết nữ nhân?"

Trong khoảng thời gian ngắn, anh muốn nói gì cũng không thành câu.

"Như vậy anh nói cho em, khi anh lấy em thì trong lòng tính toán cái gì? Kính tặng như băng? Tôn trọng nhưng không liên quan đến tình yêu? Còn cứ như vậy cho dù ở chung với người phụ nữ này cả đời cũng không sao, dù sao kết hôn chỉ là hành động, vợ chồng chẳng qua là một tên gọi, yêu cùng không thương cũng không có sự khác biệt quá lớn, chỉ cần nhà Hách Hạ có lợi với nhà họ Thiệu, coi như trong cuộc sống tương lai em có người tình của mình, cũng không có quan hệ, bên ngoài chúng ta là đôi vợ chồng hoàn hảo; nhưng thực tế, chúng ta tự do tự tại, không thuộc về lẫn nhau?" Giọng nói của cô bén nhọn, nói xong lời cuối cùng, cô cũng phát hiện mình không kìm chế được nỗi nòng rồi.

Chưa từng nghĩ cô vợ nhỏ của anh có thể nói ra lời nói sắc bén như vậy, để cho anh không còn lời để phản bác.

"Thiệu Sỹ Trần, mặc dù em còn nhỏ tuổi, nhưng mà em lại không ngu ngốc." Cô đè nén tâm tình kích động, lặng lẽ thở dài một cái.

Anh không phản bác được, để cho cô biết mình nói đúng ý nghĩ của anh.

Cho nên nói, từ đầu tới cuối, những hành vi anh đang làm kia không phải chân thật? Anh dịu dàng với cô, anh cười với cô, anh săn sóc cô, anh bao dung và cưng chiều cô, tất cả đều là trách nhiệm và nghĩa vụ của người chồng?

Tất cả đều không phải thật?

Có một loại cảm giác muốn cười to chua xót, cô bắt đầu cảm thấy có mong đợi tự thành một chuyện cười lớn.

"Giống như mới vừa nói, em không có tư cách chỉ trích và phê bình anh, bởi vì từ đầu tới cuối em đều chưa từng cố gắng." Ở trong cuộc hôn nhân này, cô vẫn luôn là người hưởng thụ, chưa từng chân chính quan tâm đến anh.

Cô im lặng, không hề nói tiếng nào nữa, còn anh thì tâm tình phức tạp, vẫn không biết mở miệng như thế nào.

Chương 6.2

Cô có mấy lời nói đúng, chỉ là có mấy lời là sai, mặc dù anh nghĩ qua cùng với cô sống cuộc sống bình thản, cùng với cô cả đời trở thành người ngoài cho là vợ chồng ân ái, bí mật kính tặng như băng, giống như cha mẹ anh, chỉ là sau khi chung sống cùng vô, anh phát hiện tình huống vượt quá anh mức có thể khống chế.

Cảm giác của anh với cô không hề giống nhau. . . . . . Đối nụ cười của cô, cô ồn ào, sự nhiệt tình của cô, hành động tùy ý của cô, cô xấu hổ. . . . . . Tất cả chuyện thuộc về của cô, anh cảm thấy rất. . . . . . Hưởng thụ?

Đột nhiên, anh sững sờ.

Anh nghĩ tới đáp án, hẳn là kinh người như thế vừa sợ sợ.

Anh thế nhưng cảm thấy vợ của anh rất đáng yêu, để cho anh đắm chìm, phải . . . . . Hưởng thụ?

Anh cảm thấy sống chung với cô làm cuộc sống của anh vui vẻ, làm anh mong đợi, làm anh. . . . . . Để ý. . . . . . Anh đang nghĩ ý của cô, cảm giác của cô với anh?

Đột nhiên lĩnh ngộ đáp án còn không kịp tiêu hóa, thư ký của anh lần nữa đi vào, trên tay cầm hai hộp đồ ăn.

"Thư ký tiểu thư, cô không có chuẩn bị cho mình sao?" Nhìn hộp đồ ăn đưa tới trước mắt mình, Hách Hạ Tĩnh bình tĩnh mỉm cười với người trước mắt.

Rõ ràng cô yêu cầu cơm cho ba người, người này vẫn khăng khăng giữ ý kiến? Rốt cuộc. . . . . . Cô có nghiêm túc với lời nói của Thiệu phu nhân, hay là cố ý đây?

Thư ký cung kính nói, "Sẽ không quấy rầy cô và tổng giám đốc. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.