Editor: Xám
Thúy Lan vừa nghe thấy, trợn to hai mắt nói: “Ta chính là thủ phạm, không có ai khác.”
Nhan Duật sai Điêu Thuyền quay đế giày dưới hai đôi giày của Thúy Lan và Tô Vãn Hương ra ngoài, giơ lên, cười lười biếng với Thúy Lan nói: “Cũng được, bản vương sẽ để ngươi nhìn cho rõ. Giày của hai người ngươi và Tô Vãn Hương có kích cỡ như nhau, có thể thấy cỡ chân của hai người các ngươi bằng nhau. Giày này lại cùng được phát từ trong cung đình, cho nên hai đôi giày này, dù là mũi giày, độ to nhỏ hay là mức độ cũ đều như nhau. Nếu như các ngươi chưa đi hai đôi giày này lâu, thật sự rất khó phân biệt đôi nào là của ai. Thế nhưng, giày khác y phục, ngươi đi nó lâu, nó sẽ hoặc ít hoặc nhiều phản ánh thông tin về chủ nhân nó. Đôi giày mà đế có cát đỏ, cạnh ngoài của giày mòn khá nghiêm trọng, có thể thấy tư thế bước đi của chủ nhân nó quen hất chân ra bên ngoài. Mà đôi giày này, bên trong lại mòn khá nghiêm trọng. Dáng đi của chủ nhân hai đôi giày này hoàn toàn khác nhau. Bản vương quan sát dáng đi của hai người các ngươi, đối chiếu với hai đôi giày này, đương nhiên có thể phát hiện ra đôi giày này là của ai. Vậy nên, đôi giày đế có cát đỏ, không phải của ngươi, mà là của Tô Vãn Hương. Ngươi muốn giở trò trước mặt bản vương, vẫn còn non lắm!”
Nhan Duật nói xong, lười biếng tựa lưng lên ghế, liếc nhìn Tô Vãn Hương, cười tà mị.
Tần Cửu hoàn toàn không ngờ, Nhan Duật lại cẩn thận như thế, nghĩ đến dùng mức độ mòn của giày do dáng đi tạo thành, để phán đoán đôi giày nào là của ai. Điểm này, nàng lại không nghĩ đến.
Ngay sau khi Nhan Duật phân tích một lượt, sắc mặt Thúy Lan đã trở nên xám trắng, nàng ta nhìn trộm Tô Vãn Hương một cái, ngẩng đầu nói với Nhan Duật: “Vương gia, phán đoán của ngài có chắc chắn chuẩn xác không? Dựa vào dáng đi là có thể nhìn ra mức độ mòn của giày, có phải có chút gượng ép rồi không?”
“Gượng ép?” Mắt dài của Nhan Duật híp lại, nhưng không nhìn Thúy Lan, mà là nhìn Tô Vãn Hương, “Vương công công, lấy giày cũ Tô tiểu thư và Thúy Lan từng đi đến so sánh một chút.”
Vương công công rất nhanh phái người vào trong phòng tìm giày cũ hai người từng đi trong túi ra, mang tới so sánh một lát, quả nhiên Nhan Duật nói không sai, giày của Tô Vãn Hương đều bị mòn cạnh giày bên ngoài khá nghiêm trọng. Có thể thấy, đôi giày dính cát đỏ này, chính là của Tô Vãn Hương.
Tần Cửu híp mắt nhìn Tô Vãn Hương, gió đầu tháng mười, có chút tiêu điều, lướt qua bộ váy vải thôi dài rộng của Tô Vãn Hương. Nàng ta bước từng bước đến trước mặt Nhan Duật, khóe môi cong lên, trong nụ cười là thương cảm vô hạn.
“Ngọc Hoành, ngài lại đối xử với ta như thế sao?” Câu này của nàng ta không tính là dịu dàng, bao hàm u oán tột cùng, nhưng cũng có ngạo khí của mình. Một nữ tử ngạo cốt thanh cao như thế này, nói ra lời đau thương như thế, cho dù trái tim lạnh lẽo cứng rắn hơn nữa cũng khó tránh khỏi sẽ hóa thành một vũng nước xuân.
Trong lòng Tần Cửu hơi trầm xuống.
Trước đây Nhan Duật từng theo đuổi Tô Vãn Hương, hắn cũng từng nói với nàng, ai nàng cũng có thể động đến, nhưng không được làm tổn thương Tô Vãn Hương. Tần Cửu không biết, rốt cuộc bây giờ Nhan Duật ôm tâm tư thế nào với Tô Vãn Hương, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút cảm giác là lạ.
Nhan Duật có hạ thủ lưu tình hay không?
“Nói như vậy, quả thật ta có chút độc ác rồi mà!” Nhan Duật thở dài một tiếng, ngay sau đó lại cau mày nói, “Có điều, ngươi yên tâm, ta sẽ phái người chăm sóc ngươi thật tốt trong lao, quyết không để ngươi chịu khổ, cũng sẽ không để ngươi tự sát, cho đến tận ngày ngươi bị định tội chém đầu.”
Trong mắt Nhan Duật hàm chứa thâm tình đắm đuối, dịu dàng vô hạn mà nói.
Giọng điệu này rõ ràng là nói lời tâm tình!
Đương nhiên, lời tâm tình thế này, vẫn là không nên nghe thấy thì tốt hơn!
Tô Vãn Hương chăm chú nhìn gương mặt của Nhan Duật, chợt thản nhiên cười, “Hay lắm, Nhan Ngọc Hoành, ta thua trong tay ngươi cũng không tính là oan.” Nàng ta đột nhiên dùng sức vỗ, hai kiêu kỵ vốn áp giải nàng ta lập tức một trái một phải bay ra ngoài.
Khuôn mặt vốn đau thương vô hạn giờ phút này lạnh lùng không dao động, y phục trên người giương lên lộng gió, khí tức uy hiếp áp tới, y phục phơi trên sào trúc theo gió bay lên phần phật.
Nhan Duật không biến sắc nhíu mày, “Tô Vãn Hương, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Ngươi xem những kiêu kỵ này đều là vật trang trí, ngươi xem hoàng cung này là vùng đất bằng phẳng mặc ngươi đến ngươi đi sao?”
Tần Cửu bước một bước về phía trước, nhỏ giọng nói: “Ta muốn tự mình bắt nàng ta, các ngươi tránh hết ra!”
Nhan Duật nhíu mày nhìn về phía Tần Cửu, trong mắt dài ẩn chứa vẻ lo lắng, Tần Cửu lại cười không để tâm, “Ta không sao, nếu như ta không làm được, ngài lên cũng không muộn!”
Lúc này Nhan Duật mới không cam lòng vung tay, kiêu kỵ trong sân và cả thái giám cùng với tội nô đang giặt y phục lùi ra bốn phía, sau giây lát, chính giữa sân, chỉ còn lại hai người Tần Cửu và Tô Vãn Hương.
Lúc này chính là lúc ánh nắng mạnh nhất, Tần Cửu nhìn chằm chằm vào mắt Tô Vãn Hương, vào khoảnh khắc đó, nàng đã khẳng định, người trước mặt, chính là Bạch Tú Cẩm của nàng.
Trận lửa lớn trong khuê phòng nàng năm đó, binh khí trong đồ cưới, long bào trong phủ, nếu như không phải trong phủ có nội gián, thì làm sao có thể dễ dàng làm được. Mà người đó, rõ ràng chính là Bạch Tú Cẩm.
Mọi người đều nói dưỡng hổ vi hoạn. (Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau)
Bạch gia bọn họ lại nuôi một con hổ ác.
Nàng còn nhớ, ngày đó, khi phụ thân dẫn nàng ta vào trong phủ, nhìn nàng ta nhút nhát như thế, ánh mắt lấp lánh không dám nhìn người. Nàng nghe phụ thân nói, phụ thân của đứa trẻ này đã phạm tội, đã đi đày đến biên cương, khi tịch biên nàng ta đã chịu khổ, cho nên trở nên rất nhát gan, muốn nàng chăm sóc nàng ta thật tốt, xem nàng ta là muội muội ruột.
Nàng cũng đối xử như vậy với Bạch Tú Cẩm, mà Bạch Tú Cẩm cũng là một nữ tử thông minh, sau khi nàng ta bước ra khỏi bóng mờ của biến cố gia đình, nàng ta trở nên khéo hiểu lòng người, nàng và nàng ta dần dần tình như tỷ muội.
Mà ai có thể ngờ, chính là người tỷ muội này, cuối cùng đã đẩy cả nhà bọn họ vào địa ngục.
Nàng từ từ lấy khung thêu hoa trong tay ra, phía trên thêu một đóa hoa mạn châu sa đỏ tươi nở rộ, đây là hoa của địa ngục. Gió ngày đông, rất rét lạnh, giống như gió từ Minh phủ địa ngục thổi tới, có sự lạnh lùng của số mệnh.
Hai người nhìn lẫn nhau, hai đôi mắt trong trẻo không hoàn toàn giống nhau, nhưng thần sắc có chút tương đồng.
Tô Vãn Hương nhìn khung thêu hoa trong tay Tần Cửu, khóe môi hiện ra một nét cười lạnh, “Ngươi cho rằng dùng tà công mèo ba chân này, là có thể thắng được ta?”
Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, nhìn Tô Vãn Hương bằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại như kiếm sắc phá không, gần như có thể đâm thủng người đối diện, “Tại sao ngươi muốn hại Thượng Sở Sở?”
Tô Vãn Hương thờ ơ cười một tiếng, “Tần Cửu, ngươi thật là thích xen vào chuyện của người khác mà. Ta muốn hại nàng ta, chỉ trách nữ nhân đó xúi quẩy, ai bảo nàng ta không kết thân với người khác, lại muốn gả cho con trai của Bạch Nhã Khâm. Chỉ cần trong máu chảy dòng máu của Bạch gia, ta sẽ không bỏ qua kẻ nào.”
Quả nhiên, nàng ta hại Thượng Sở Sở, chỉ để giá họa cho Lưu Liên. Nếu như Tỳ Ba không cứu Thượng Sở Sở từ trong đám cháy ra, nếu như Sở Phượng Lãnh không ở Lệ Kinh, nếu như nàng không phát hiện dấu chân tìm ra hung phạm phóng hỏa này. Hậu quả của chuyện này, Tần Cửu thật sự không dám nghĩ.
Nữ nhân lòng dạ độc ác như vậy, thật sự là Bạch Tú Cẩm?
Tần Cửu chỉ cảm thấy một cơn tức giận bành trướng giữa lồng ngực, khung thêu hoa trong tay vung lên, một đường sáng bạc sắp đánh về phía Tô Vãn Hương. Bạch Tú Cẩm từ từ rút dây gấm ở thắt lưng ra, tiện tay giơ lên, dây gấm theo nội lực, lại là một thanh nhuyễn kiếm.
Tần Cửu nhếch môi cười lạnh, tay ngọc vung lên, mấy sợi tơ trên khung thêu hoa bay ra ngoài, sát ý lạnh thấu xương bao phủ sợi tơ.
“Hôm nay, ta phải lĩnh hội tà công này của ngươi một lần!” Nhuyễn kiếm trong tay Tô Vãn Hương vung lên, nghênh đón giống như linh xà.
Vào khoảnh khắc Tần Cửu nghi ngờ thân phận của Tô Vãn Hương, đã từng nghi ngờ nàng ta có võ công. Sự thực quả nhiên như thế, hơn nữa công lực thâm hậu, rõ ràng không phải luyện một sớm một chiều. Nếu như nàng không tu luyện tà công, có lẽ nàng hoàn toàn không phải đối thủ của Tô Vãn Hương.
Trong sân to rộng, hai bóng người yểu điệu quấn lấy nhau.
Đây là một trận chém giết giữa nữ nhân, nhưng cũng là một trận chém giết đoạt mệnh.
Tần Cửu sẽ không buông tha Tô Vãn Hương, Tô Vãn Hương cũng hận Tần Cửu sâu sắc như thế.
Nội lực không nhìn thấy phóng ra trong sân, y phục phơi nắng trên sào trúc bị kiếm khí vô hình đánh trúng, không ngừng vỡ ra, rơi tan tác xuống đất. Chậu nước bị hai người đá ngã, nước giặt quần áo đầy đất, có bong bóng bay lên dưới ánh mặt trời, nhưng trong nháy mắt lại kiếm khí chém vỡ.
Tần Cửu liên tục tránh thế công kích của Tô Vãn Hương, ngón tay biến ảo, bắn ra một loạt kim thêu hoa, mang theo bảy sợi tơ bay về phía Tô Vãn Hương, dưới ánh nắng, giống như cầu vồng.
Sắc mặt Tô Vãn Hương chợt trầm xuống, thu thế tấn công tàn nhẫn lại, vội vàng dùng nhuyễn kiếm ngăn cản.
“Yêu nữ, cho là mấy cây kim thêu hoa này có thể thắng được ta sao?” Tô Vãn Hương cười lạnh tiến tới gần, lại chợt cảm thấy hổ khẩu của bàn tay mình, dưới lỗ tai, cổ, hình như bị thứ gì đó đâm một cái.
Nàng ta cúi đầu nhìn, ánh mắt run sợ.
Thì ra, ba cây kim thêu hoa dẫn theo sợi tơ không màu không biết từ lúc nào đã đâm lên người mình. Vừa rồi nàng ta chỉ tránh kim thêu hoa đính tơ màu, lại xem nhẹ loại kim thêu hoa không bắt mắt này. Rõ ràng trên kim đã bôi thuốc, khí huyết nàng ta hỗn loạn, cơ thể lảo đảo, cười lạnh nói: “Tần Cửu, ngươi xảo trá!”
Ngón tay Tần Cửu giơ lên, thu hồi kim thêu hoa, nhìn Tô Vãn Hương cười yêu mị, “Xảo trá thì sao, chỉ dựa vào ngươi, vẫn không đủ tư cách để ta đối phó bằng toàn lực.”
Kiêu kỵ đồng loạt xông lên, bắt lấy Tô Vãn Hương.
Ánh nắng, dập dờn như nước, dưới ánh nắng, hình như khuôn mặt Tô Vãn Hương đã vặn vẹo đến biến dạng. Nàng ta quay đầu nhìn nàng, khóe môi treo ý cười lạnh lùng, “Tần Cửu, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Tần Cửu bình tĩnh nhìn nàng ta, ngân châm trên khung thêu hoa, khúc xạ ra ánh sáng bạc lóa mắt, “Ta sẽ kính cẩn chờ đợi!”
Nhan Duật bước nhanh lên, nhìn Tần Cửu một cái, hỏi: “Nàng thế nào rồi?”
Tần Cửu gật đầu, “Ta không sao! Tô Vãn Hương có liên quan đến vụ án Bạch gia năm đó, phái người đi điều tra đi!”
Nàng biết, rất nhanh hắn cũng sẽ biết Tô Vãn Hương chính là Bạch Tú Cẩm, đương nhiên cũng rất nhanh sẽ biết mình không phải là Bạch Tú Cẩm. Cũng có thể, với năng lực của Nhan Duật, hắn đã sớm biết rồi, nhưng nàng không nói, hắn cũng không muốn nói.
Tần Cửu quay đầu nhìn về phía Nhan Duật, hắn đang chỉ huy kiêu kỵ đưa Tô Vãn Hương và Thúy Lan đi, ánh nắng giống như vàng vụn, chiếu lên vương phục dệt thêu kim tuyến của hắn, người giống như hắn, rực rỡ mà lóa mắt. Gió nổi lên, làm lay động vương phục cẩm tú của hắn, tay áo cuốn bay như mây trôi, hiện ra gợn sóng dịu dàng.