Editor: Xám
Khóe môi Tô Vãn Hương từ từ hiện lên một nét cười nhẹ, nói với giọng trong trẻo: “Giờ Hợi ta vừa mới giặt xong đống y phục cuối cùng, sau khi phơi nắng cùng Thúy Lan xong, bèn vào trong phòng nghỉ ngơi. Sao, Cửu gia hỏi cái này là có chuyện gì? Đang quan tâm đến cuộc sống của tội nô Vãn Hương sao? Vậy thì thật sự phải đa tạ Cửu gia rồi. Vãn Hương phải đi giặt y phục, nếu như không thể hoàn thành đúng hạn, sẽ phải chịu trừng phạt.” Tô Vãn Hương nói xong, lập tức đi đến bên cạnh giếng.
Đêm qua, cung nữ nàng phái đi theo dõi Tô Vãn Hương cũng nói như vậy, cung nữ đó ở chung một nhà với tội nô và Tô Vãn Hương, nhưng không nghe thấy sau đó Tô Vãn Hương rời đi giữa đêm. Thế nhưng, Tần Cửu lại biết, nếu như Tô Vãn Hương là một cao thủ võ công, nếu như nàng ta giở chút mưu mô lên cung nữ đó, làm nàng ta ngủ say không biết thì cũng có khả năng.
“Muốn thẩm vấn Thúy Lan không?” Hồng La nhẹ giọng hỏi.
Tần Cửu lắc lắc đầu, “Để ta suy nghĩ một lát.”
Nếu như Thúy Lan cố ý gánh tội thay Tô Vãn Hương, sợ là rất khó thẩm vấn ra, có lẽ còn có cách khác có thể giám định được rốt cuộc đôi giày kia là của ai.
Tần Cửu đang suy nghĩ, giọng nói lười biếng của Nhan Duật truyền đến từ cửa, “Thế nào, Cửu gia, vẫn chưa bắt được người phóng hỏa à?” Hắn lười biếng tựa vào cánh cửa, khóe môi hiện lên ý cười thản nhiên.
“Đã tìm được chiếc giày mà đáy giày có cát đỏ, nhưng chủ nhân của chiếc giày, lại chưa chắc là kẻ phóng hỏa. Đó là giày của Thúy Lan, nhưng giày của nàng ta lại to như giày của Tô Vãn Hương.” Tần Cửu chậm rãi nói.
“Cửu gia nói đôi giày đó không phải của Thúy Lan, mà là của Tô Vãn Hương sao?” Nhan Duật híp mắt hỏi.
Tần Cửu gật gật đầu.
Nhan Duật đến gần bên bàn, ra hiệu cho Điêu Thuyền đi theo hắn cầm một đôi giày lên, giơ đến trước mắt hắn. Hắn bịt mũi, ánh nắng nhàn nhạt chảy qua nửa bên mặt tuyệt mỹ của hắn, hắn híp mắt, ánh mắt sắc bén xoay chuyển không dứt trên đế giày của hai đôi giày, một lát sau, trong con ngươi sâu và đen xẹt qua vẻ thâm trầm không rõ ý tứ.
Hắn khoát tay áo, chán ghét nói: “Mau mang đi, thối chết đi được!”
“Tiếp theo, Cửu gia định làm gì?” Nhan Duật lười biếng nhàn hạ hỏi, mắt phượng hẹp dài khóa chặt khuôn mặt Tần Cửu, ý cười nơi khóe môi dụ hoặc trước sau như một.
Tần Cửu nhìn dáng vẻ Nhan Duật, lập tức biết hắn đã có cách rồi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tươi cười như hoa nói: “Vương gia đã có cách rồi, cần gì hỏi lại ta?”
“Quả nhiên vẫn là Cửu gia hiểu ta nhất, quả thực ta đã có cách. Chỉ là......” Nhan Duật chăm chú nhìn Tần Cửu, trong đôi mắt tuyệt sắc dần dần tràn ra vẻ điên cuồng, “Muốn ta nói ra cũng được, cho ta ôm nàng một cái!”
Điêu Thuyền vốn dĩ vẫn đứng bên cạnh cửa, nghe vậy che miệng cười, nháy mắt ra hiệu với Hồng La và Lục Lĩnh, ba người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tần Cửu còn đang hoài nghi là mình nghe lầm, bên trong phòng đã chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vào thời khắc mấu chốt điều tra hung thủ này, hắn lại nói như vậy. Hung thủ của vụ án phóng hỏa này quan trọng như thế, liên quan đến hòa bình yên ổn giữa Vân Thiều quốc và Đại Dục, hắn lại lấy điều này ra uy hiếp nàng.
Dùng vô sỉ để hình dung hắn đã nhẹ đi rất rất nhiều rồi!
“Ngài, tại sao phải làm như vậy?” Tần Cửu đè nén tức giận hỏi.
Nhan duật mỉm cười không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt sâu nặng dịu dàng giống như tràn ngập nước nhìn nàng chăm chú, ánh mắt này khiến Tần Cửu có chút mất tự nhiên, nàng từ từ quay mặt đi, nhưng lại nghe thấy hắn tự nói giống như nói mê, “Ta chỉ muốn ôm nữ nhân ta thích một cái, như vậy còn cần lý do sao?”
Tần Cửu ngây người.
Lời nói tức giận không biết vì sao đã hóa thành hư không.
Chỉ là ôm một cái mà thôi, cũng sẽ không thiếu đi miếng thịt nào, Tần Cửu không nói gì nữa.
Nhan Duật lẳng lặng cười một tiếng, đi tới trước mặt nàng, vươn tay ôm lấy cả người nàng.
Hắn đã chờ đợi cái ôm này rất lâu rồi, không phải do hắn cưỡng ép ôm nàng, là nàng đồng ý.
Sức lực hắn ôm nàng vừa vặn, ôm rất chặt, nhưng cũng không hề ghìm đau nàng.
Lồng ngực của hắn rất ấm áp, lại mạnh mẽ như vậy, Tần Cửu nằm trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà ổn định của hắn, cảm nhận được sự che chở và bao dung của hắn, trái tim cũng dần dần mê say.
Nàng vươn tay từ từ ôm lấy eo của hắn, nàng nghĩ, có lẽ, đây chính là cái ôm cuối cùng giữa hai người bọn họ rồi.
Cả đời này, dù nàng không muốn hơn nữa, nhưng cuối cùng cũng đã nợ hắn rồi!
Bên trong căn phòng nhỏ ảm đạm của Dịch đình này, bọn họ ôm nhau, hai trái tim cũng từ từ kề sát.
Trong khoảnh khắc cánh tay Tần Cửu ôm lấy Nhan Duật, người hắn run run, đột nhiên đưa tay nâng cằm Tần Cửu lên, cúi đầu hôn.
Khi bờ môi cực nóng của hắn rơi lên môi nàng, huyết dịch toàn thân giống như trào lên não trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy mình nên đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng lại không đẩy. Có lẽ là vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng hoàn toàn không kịp suy nghĩ. Nàng cứ bị hắn ôm chặt trong lòng như vậy, mặc hắn dịu dàng mà bá đạo hôn nàng.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, nàng cảm thấy trái tim mình từ từ trôi dạt tại nơi không biết tên.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc đầu óc nàng đã tỉnh táo lại chút, cảm thấy không nên tiếp tục như vậy, lúc này mới thình lình đẩy hắn ra. Tần Cửu lùi về sau vài bước, mới cười với hắn nói: “Không phải nói là ôm một cái sao?”
Trong mắt dài của Nhan Duật là mơ màng sau khi quyến luyến, hắn cười nói: “Nếu ngay từ đầu ta nói muốn hôn nàng, nhất định nàng sẽ không đồng ý.”
Ôm và hôn nữ nhân hắn yêu không cần lý do, nhưng lại cần thủ đoạn.
Rất nhanh Tần Cửu đã khôi phục lý trí, chỉ vào đôi giày trên bàn nói: “Rốt cuộc phải điều tra ra đôi giày này là của Tô Vãn Hương như thế nào?”
Nhan Duật nhìn nàng thật sâu, ánh mắt sáng rực, dường như có sức lực đốt cháy tất cả, “Nàng chỉ cần nhìn là được.” Hắn đứng dậy kéo cửa ra, nói với Điêu Thuyền trông giữ ở bên ngoài: “Chuyển ghế vào trong sân, sau đó đi nói với Vương công công, bản vương mệt rồi, nghe nói trong đám tội nô cũng không thiếu mỹ nhân, cứ chọn vài người dung mạo xuất sắc, đến giải sầu cho bản vương một chút, dưỡng mắt một chút.”
Điêu Thuyền đáp lại một tiếng, phái người chuyển ghế trong phòng ra, đặt dưới cửa hiên, lại đi truyền đạt mệnh lệnh của Nhan Duật với Vương công công.
Thái giám Chưởng sự Vương công công nhất thời trợn tròn mắt, nhưng sớm đã nghe nói Nghiêm Vương hành sự quái dị, không thể không qua, chọn sáu tội nô trẻ tuổi xinh đẹp, trong đó đương nhiên có Tô Vãn Hương và Thúy Lan.
Nhan Duật đi đến trước ghế rồi ngồi xuống, dưới ánh nắng tươi đẹp, trong mắt phượng hơi híp, vô số ánh sáng tươi đẹp lấp lánh. Hắn một tay chống má, ánh mắt đảo qua sáu nữ tử trước mặt, lười biếng cười nói: “Thì ra là tin đồn là giả, Dịch đình cũng chẳng có mỹ nhân gì cả! Có điều, diện mạo không tệ, thân hình cũng không tệ, các ngươi, từng người từng người, đi vài bước trong sân, để bản vương nhìn một chút.”
Tần Cửu tựa ở bên cửa, thờ ơ lạnh nhạt xem Nhan Duật càn quấy. Nhưng trong lòng lại hiểu rõ, hắn làm như vậy nhất định là có mục đích của hắn.
Trong sân, đám nữ tử đang giặt quần áo cũng đều ngừng tay lại. Thâm cung tịch mịch này, làm việc cực khổ, chuyện ngày hôm nay, đối với bọn họ mà nói, có lẽ cũng là một niềm vui.
Trong số sáu nữ tử, ngoài Tô Vãn Hương và Thúy Lan vẻ mặt bình tĩnh không dao động ra, những nữ tử khác, ánh mắt lại đều đột nhiên sáng lên. Cuộc đời này của bọn họ, đã định sẵn phải sống quãng đời còn lại trong thâm cung này. Nhưng nếu như lọt được vào mắt Nghiêm Vương, vậy thì chính là chuyện một bước lên trời. Vì vậy, đối với cái gọi là bước đi tiếp đó, bọn họ cực kỳ gắng sức. Đây gần như không gọi là đi nữa, bọn họ hoặc là lắc eo thướt tha, hoặc là xoay váy vải, hoặc là nhảy múa, biểu diễn trước mặt Nhan Duật.
Nhan Duật cười tủm tỉm nhìn họ, không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng còn chỉ điểm: “Ừ, cô này không tệ, lắc rất đẹp.”
Nàng kia nghe vậy, nhất thời ửng đỏ cả mặt.
Đến lượt Tô Vãn Hương, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng ta lẳng lặng dừng trên người Nhan Duật, khóe môi cong lên thành ý cười thản nhiên. Nàng ta chậm rãi bình tĩnh mà bước đi trước mặt Nhan Duật, bước đi thướt tha, váy vải đung đưa trong gió, rất có cảm giác bộ bộ sinh liên (từng bước đi nở hoa).
Nhan Duật lắc lắc, thở dài nói: “Không được, không được!”
Cuối cùng là Thúy Lan, nàng ta cúi đầu, không hề dám nhìn Nhan Duật, bước đi có chút gấp gáp, rất nhanh đã đi đến trước mặt Nhan Duật, rồi lại đi về. Nhan Duật chống má tựa ghế trầm tư, trong sân hoàn toàn tĩnh mịch.
Mấy nữ tử ở đó chờ đợi có chút thấp thỏm, Vương công công đánh bạo đi đến trước mặt Nhan Duật, cúi cười hỏi: “Vương gia, có còn muốn bọn họ đi tiếp không?“. Nhan Duật xua xua tay nói: “Không cần nữa.”
Vương công công lại hỏi dò: “Vậy vương gia có vừa mắt ai không?”
Nhan Duật híp mắt cười một tiếng, “Đương nhiên là có.” Hắn đưa tay chỉ vào Tô Vãn Hương nói: “Bắt lại!”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Vương gia, đây là, đây là muốn làm gì?”
Vương công công cẩn thận hỏi.
Kiêu kỵ sau lưng nghe vậy, đi nhanh lên trước, một trái một phải, bắt lấy Tô Vãn Hương.
Ánh mắt Tô Vãn Hương cứng lại, cười lạnh nói: “Nghiêm Vương, ngài đang diễn trò gì thế, bắt người cũng cần có chứng cứ, rốt cuộc ta đã phạm tội gì?”
Nhan Duật lười biếng cười một tiếng, ra hiệu cho Điêu Thuyền bên cạnh giơ đôi giày đế dính cát đỏ đến trước mặt Tô Vãn Hương, “Xin hỏi cát đỏ ở đế giày của giày ngươi đến từ đâu? Trong cung không có đất thế này, chỉ có trong hậu viện của dịch quán Vân Thiều quốc, trên mặt đất trồng hoa long đảm, có loại cát đỏ này. Đây còn là cát đỏ trồng hoa long đảm mà tam công chúa đặc biệt mang từ Vân Thiều quốc đến, Đại Dục quốc chúng ta không có loại đất này. Xin hỏi Tô tiểu thư, nếu như ngươi không đến hậu viện của Vân Thiều quốc, vậy thì là vừa mới đến Vân Thiều quốc một lần rồi?”
Tô Vãn Hương lẳng lặng nghe lời nói của Nhan Duật, ngược lại vẻ mặt không thấy khác thường, vẫn lạnh lùng mà cao ngạo. Thúy Lan đứng ở bên cạnh nghe Nhan Duật nói xong, nhìn Tô Vãn Hương một cái, bước nhanh lên nói: “Vương gia, đôi giày này là của tội nô.”
Nhan Duật khá hứng thú nhướng mày lên, “Nói như vậy, kẻ phóng hỏa ở dịch quán Vân Thiều quốc đêm qua, chính là ngươi?”
Thúy Lan nói với vẻ mặt trầm tĩnh: “Chính là tội nô! Ngay từ lần ở sơn trang Minh Nguyệt, tội nô không thể giết được tam công chúa Vân Thiều quốc, mới vào dịch quán của Vân Thiều quốc trong đêm, muốn phóng hỏa thiêu chết ả ta!”
Nhan Duật gật gật đầu, “Ồ, thật là có chút can đảm. Vậy ngươi nói đi, vì sao ngươi muốn hại tam công chúa Vân Thiều quốc?”
Thúy Lan liếc nhìn Nhan Duật nói: “Đó là ân oán cá nhân giữa tội nô và ả ta, không nói cũng được! Bây giờ ta đang ở đây, muốn chém muốn giết, tùy ngài!”
“Hay cho một nô tài trung thành bảo vệ chủ mà!” Nhan Duật vỗ lên tay vịn của ghế, đưa mắt ra hiệu cho kiêu kỵ bên cạnh nói: “ Nếu thế, thì đáp ứng nàng ta đi, áp giải! Tuy ngươi không phải thủ phạm, nhưng tội cũng không nhỏ!”