Hôn Lễ Tháng 3

Chương 5: Chương 5: Bầu trời màu da cam




Vẫn thích mở đầu bài viết bằng câu hôm nay thời tiết rất đẹp, trời xanh, mây trắng.

Nhưng có lúc lại thấy bầu trời màu da cam.

Khi bạn phát hiện bầu trời màu da cam, nhất định đó là lúc hoàng hôn.

Sau buổi tối, tôi ngồi bó gối ở sân bóng rổ, nhìn ánh dương sắp tàn và vô vàn những hình thù trên bầu trời tạo nên những đám mây cùng màu. Lúc đó nhất định không nên để cho các nhà văn dùng những con chữ phá vỡ sự tĩnh mịch vô biên của nó.

Nhưng hứng khởi là niềm vui lãng mạn.

Tôi đích thực là người lãng mạn, sống trong bầu không khí màu da cam, ngơ ngẩn trước bầu trời mênh mông, đắm mình trong những sắc màu mình vẽ ra.

Dịch SARS hoành hành khiến nhiều người sợ hãi, nhưng không phá vỡ màu sắc bầu trời lúc hoàng hôn, không làm cho màu da cam trở nên thê thảm. Tôi ngồi một mình cạnh sân bóng rổ, dùng cái đầu của mình suy nghĩ một số điều, lười nhác đền độ cảm thấy đó cũng là niềm vui.

Trường học bỗng chốc giống như tăng gấp đôi số người. Nguyên do là trường học đóng cửa, nội bất xuất ngoại bất nhập, cho nên số lượng các cặp tình nhân trong trường như tăng gấp bội. Nhà trường cấm ra vào thì tôi không ra ngoài, chì ngồi cạnh sân bóng rổ, đếm người qua lại, nhìn bầu trời da cam mỗi lúc một thêm đậm đặc.

Bạn trai tôi, Tiểu Cố, vẫn là người bận rộn. Anh không thích tôi lười biếng. Tôi cũng không biết anh bận những gì. Khi gặp nhau anh nói rất nhiều, tôi hầu như không nói, tính cách ở hai thái cực, phản ánh tình yêu của hai chúng tôi: phẳng lặng, không ly kỳ tươi rói, sinh động, tự do.

Cố vẫn nói tôi là người không bao giờ sáng tạo, chỉ xuất hiện ở ba địa điểm cố định: phòng ở, nhà ăn, và sân bóng rổ, lại ngay gần chỗ người ta ném bóng. Anh nói, tiểu thư, liệu em có thể đổi mới một chút, hoặc có ý thực tự bảo vệ một lúc không, lần nào cũng ngồi lì ở đúng chỗ có tỷ lệ bị bóng đập vào đầu cao nhất. Lúc đầu khi anh phàn nàn tôi không có đầu óc sáng tạo, thì tôi không tin, nhưng anh cứ ra rả nói hết lần này đến lần khác; nói mãi, cuối cùng tôi cũng tin: tôi đúng là người thiếu sáng tạo.

Tôi còn là một người bướng bỉnh; bằng chứng là lần nào tôi cũng ngồi đúng một vị trí trên sân bóng rổ, gần chỗ bóng rơi.

Cố nói nửa đùa nửa thật, sau khi thấy tôi không phủ nhận, anh lại thêm một câu, “Chắc chắn là đúng rồi!”.

Thực ra Cố là một người hẹp hòi, hay ghen, khi ghen, không được tôi giải thích thỏa đáng, anh thường bảo tôi không quan tâm đến anh, sau đó cứ hỏi đi hỏi lại, “Có quan tâm đến anh không?”.

Có quan tâm hay không có thể dùng ngôn từ chứng tỏ sao?

Cố nói, vậy em hãy dùng ngôn ngữ cơ thể trả lời anh đi, em gật đầu hoặc hôn một cái.

Những câu triền miên vớ vẩn như vậy tôi không mấy quan tâm, tôi bỏ đi, để lại một mình Cố đang cười ha hả.

Tôi có rất nhiều bộ quần áo, có lúc cho bạn bè mượn vài bộ. Cố thường nổi sung lên, bảo tôi cố tình tạo ra những phiên bản “của mình”, làm anh hoa mắt, khiến anh nhận nhầm người, khiến anh bỏ qua bao nhiêu đối tượng theo đuổi. Anh nói, đồng chí Tiêu Duy này, đồng chí đừng cho người khác mượn quần áo nữa! Tôi mắng anh vô vị.

Cố đúng là thích làm những việc vô vị. Tôi và anh ở cùng một dãy nhà, cạnh phòng nhau, cách một bức tường ngăn. Hơn nữa, đầu giường sắt của chúng tôi lại đối nhau, bên này gõ đầu giường, bên kia có thể nghe thấy. Vậy là anh chàng vô vị đề nghị mỗi buổi tối gõ ba lần có nghĩa là “Em/anh yêu anh/em.”

Ám hiệu này cũng do Cố nghĩ ra.

Có lúc sáng sớm gặp nhau, Cố lại hỏi một cách bí mật: “Em đoán xem, ba tiếng gõ của anh tối qua có ý nghĩa gì?”

“Chẳng phải là ‘anh yêu em’ sao?”

“Không phải, em tưởng ai cũng thiếu sáng tạo như em hả?”

“…”

“Đoán lại!”

“Ngày mai gặp?”

“Ngốc ạ! Thôi được rồi, có lẽ đế ngày mai em cũng không đoán ra được, hà hà, có muốn biết không, năn nỉ anh chưa?”

Tôi bỏ đi.

“Này, không năn nỉ thì thôi, anh nói đây này, ba tiếng gõ ấy có nghãi là ‘bà vợ tốt’ hà hà.”

“Hà hà cái gì?”

“À, thế còn ba tiếng gõ của em nghĩa là gì? Anh không chịu được những câu không hay đâu nhé. Nói thật đi, có phải em mắng anh ‘thùng nước gạo’ hoặc là ‘đồ chết tiệt’ đúng không?”

“Em không mắng anh, em chỉ định nói ‘em ngủ đây’!”

“Ừ, anh biết! Ngốc như em không biết nói những lời yêu đương.”

Tôi không đáp, lẳng lặng bỏ đi, cảm thấy Cố không chỉ vô vị mà còn thô lỗ.

Tôi có dáng đi không đẹp, hơi vòng kiềng. Ai cũng bảo dáng đi của tôi xấu. Chỉ có Cố không nói gì. Anh ấy nói, cứ hoang dã như vậy lại tốt, chỉ có lúc đi mới thấy em sôi nổi một chút. Thế là mỗi khi vào nhà ăn, tôi lại phải chạy tới, chạy lui: bê thức ăn, lấy bát đũa, còn anh ta cứ ngồi khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn tôi cười. Anh bảo tôi, Tiểu Duy, anh khen dáng đi của em là sự động viên tinh thần rất lớn đối với em, cho nên em phải phục vụ vô điều kiện suốt bữa ăn cho anh.

Có lúc Cố cũng rất phóng túng, lại có cô bạn gái lầm lì như tôi, nên mọi người đều nói tôi không hợp với Cố. Thế là có nhiều cô gái dạn dĩ tiếp cận anh, họ cảm thấy họ phù hợp với anh hơn tôi.

Cố không hoan nghênh cũng không cự tuyệt các cô này, chỉ có điều vào các buổi tối vẫn nghe ba tiếng gõ coong coong coong của anh.

“Coong, coong, coong.”

Cố đang nói với tôi, tôi không đoán được anh lại muốn nói những gì.

Cố hỏi tại sao không thèm để ý đến nhưng cô gái theo đuổi anh, tôi trả lời lạnh tanh, “Tin anh!”

Cố có vẻ rất cảm động, thể hiện ở cái ôm và nụ hôn dưới trăng.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy (đúng hơn là chú ý) đến Cố là ở phòng đọc của thư viện.

Thực ra tôi không phải là người hướng nội, càng không phải loại người đa cảm suốt ngày mơ mộng. Khi vui hoặc buồn, tôi đều thích sự ồn ào, thích chen chúc trong đám đông, không khí nào nhiệt. tôi cũng thích yên tĩnh, khi tâm trạng không tốt không xấu.

Lần đó tôi ngồi ở phòng đọc của thư viện, tâm trạng không tốt không xấu, phòng đọc là nơi yên tĩnh nhất trong trường.

Tôi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn thấy Cố.

Hôm đó, Cố mặc khá thoải mái, lại vừa nhuộm tóc thành màu da cam, trông chẳng ra Tây cũng chẳng ra ta, chẳng hợp chút nào với không khí của phòng đọc. Tôi thấy gã không hề chuyên tâm đọc sách, đầu ngả sang một bên, tay lật giở một cách uể oài, vẻ mặt lạnh lùng, phô trương, thỉnh thoảng lại nhướng mày.

Tôi để ý thấy anh liên tục dùng lưỡi liếm môi, đến nỗi khiến cho cặp môi mỏng đỏ mọng và trơn nhẫy, phát hiện ra đó là một đôi môi rất đẹp. Thậm chí có thể nói là hoàn mỹ.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, rồi tự ngắm mình, tỏ vẻ nghiêm trang như một nhà nghiên cứu.

Chẳng ai nói gì.

Lát sau, anh đứng dậy trả sách, rất vô tình, đúng lúc anh cúi xuống, tôi nhìn thấy cái quần trong của anh phía dưới cái thắt lưng lỏng lẻo.

Quần trong kẻ caro màu da cam, xấu đến nỗi ai nhìn cũng không thể quên. Do cái quần quá xấu nên tôi nhớ, nhân tiện nhớ luôn chủ nhân của nó. Đến nỗi sau này khi nhìn thấy những vỏ túi đựng bánh ngọt có màu tương tự vứt trên mặt đất là tôi lại tưởng quần trong của Cố.

Tối hôm sau, tôi lại một mình ngồi ở sân bóng rổ, gần chỗ lưới bóng.

Cố đạp xe lướt tới, dáng vẻ điệu nghệ, anh vốn thích thể hiện, thích chơi trội, luôn thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

Anh đến tìm tôi, anh nói, tiểu thư, cô đang buồn chán phải không, lên xe, tôi đèo đi chơi mấy vòng. Giọng anh khiêu khích như ra lệnh, nhưng có thể coi là có hiệu quả, tôi hấp tấp trèo lên xe.

Anh đạp rất nhanh, dưới ánh đèn đường màu da cam, cảm giác như đang bay trên biển, bất giác tôi vòng tay ôm eo anh.

“Sợ hả? Có cần giảm tốc độ?”

“Không cần.”

“Hôm nay đá bóng xong chưa tắm, thật ngại quá, mùi mồ hôi, ha ha.”

“Không sao, có thể quen.”

“Tiểu Duy, cô to gan thật!”

“Thường thôi.”

“Sao cô không hỏi tại sao tôi biết tên cô?”

“Có gì đáng hỏi! Anh hỏi dò chứ gì?”

“Tự tin vậy sao? Tôi rất thích các cô nàng tự tin. Hôm qua cô nhìn tôi mười mấy phút, bị tôi phát hiện mới vội vàng đỏ mặt quay đi, tôi cảm thấy cô rất khác người.”

“Thực ra tôi không phải thế, tôi rất bình thường.”

“Ha ha, tôi tin vào trực giác của mình. Cô thấy con người tôi thế nào? xin nói ngay tôi không phải là kẻ xấu.”

“Quần trong của anh quá xấu.”

Ngày thứ ba khi tôi lại ngồi ở sân bóng rổ, đúng vị trí hôm trước, thì bên cạnh tôi, đã thêm một kẻ lắm điều.

“Này, các cậu là gì thế, bóng suýt rơi trúng đầu bạn gái tôi đấy!”

“Này, cố tình hả, sao cứ ném bóng vào đây!”

“Đi đi, ra chỗ khác mà chơi, ở đây có người muốn nghỉ ngơi.”



Mấy gã chơi bóng rổ không biết nói sao.

Lúc đó, mặt trời sắp lặn, chỉ còn những tia nắng tàn dư cuối cùng. Không nóng, không lạnh, rất ấm áp. Cố ngồi cạnh tôi, mặc áo tình nhân giống tôi, nói luyên thuyên như mọi ngày.

“Này, Tiểu Duy, em có nghe anh nói không đấy?”

“Có, anh nói đi.”

“Em thấy chúng mình có hợp nhau không?”

Anh lại liến thoắn, vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt ngang tàng bất cần của anh nom rất buồn cười. Tôi lại nhìn lên bầu trời, bầu trời màu da cam, chói mắt.

“Màu da cam và bầu trời có hợp nhau không?”

“Cũng được, sao?”

“Màu da cam chói rực như vậy, bầu trời lại rất êm đềm, chúng có hợp nhau không? Chẳng phải rất tốt đẹp sao?”

“À, đúng rồi.” Cố tỏ vẻ phấn khích chưa từng thấy. “Màu da cam và bầu trời, anh với em…Anh hiểu rồi, Tiểu Duy!”

Chúng tôi nhìn nhau cười, anh nhẹ nhàng cầm tay tôi, tôi nghĩ, tôi sẽ mãi mãi trân trọng phút giây này, mãi mãi …

Hôm qua tôi lại đến phòng đọc thư viện, Cố miễn cưỡng đưa tôi đi. Hôm trước anh không tìm thấy cuốn Lưu tinh hồ điệp kiếm đang đọc dở, anh nổi cáu, bị bà thủ thư mắng một trận, anh tức giận thề không bao giờ bước chân vào phòng đọc nữa.

Tôi biết ngày mai anh vẫn sẽ đến, tôi tin anh, giống như ngôn ngữ tình yêu trong ba tiếng gõ đầu giường mỗi đêm, nó cũng tương mới như mỗi lần gặp nhau chúng tôi lại ôn lại kỉ niệm lần đầu gặp gỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.