Hồn Ma Sành Điệu

Chương 25: Chương 25




Tôi chưa bao giờ trả thù ai. Và tôi thấy chuyện đó còn khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều. Chú Bill đang ở nước ngoài và không ai có thể liên lạc được với chú ấy. (Thì đương nhiên là họ có thể liên lạc với chú ấy. Họ chỉ không làm thế cho một đứa gái điên khùng lén lút bám đuổi thôi.) Tôi không muốn viết thư hay gọi điện cho chú. Chuyện này phải giải quyết hai mặt một lời. Vì vậy lúc này thì không thể.

Và việc Sadie cứ lải nhải rao giảng đạo đức với tôi cũng chẳng giúp được gì. Cô cho rằng cứ bấn bấn mãi với quá khứ cũng chẳng ích gì, chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi và tôi nên thôi “lải nhải mãi về nó đi, cưng ạ”.

Nhưng tôi không quan tâm cô nghĩ gì. Việc trả thù là của tôi. Cứ nghĩ tới việc chú Bill đã làm tôi lại càng bầm gan tím ruột, và càng muốn gọi cho bố để trút cho hả lòng. Nhưng không hiểu sao tôi lại kìm nén được. Không việc gì phải vội vã. Ai cũng biết trả thù sẽ là món ăn ngon nhất khi người ta đã có đủ thời gian để nghĩ ra những lời xỉ vả đích đáng và tích đủ cơn giận. Hơn nữa, có vẻ bằng chứng của tôi sẽ không biến đi đâu được. Bức tranh sẽ khó lòng biến mất khỏi Phòng tranh Chân dung London. Cái gọi là bản thỏa thuận bí mật mà chú Bill đã ký ngần ấy năm về trước cũng thế. Ed đã thuê cho tôi một luật sư, và anh ta sẽ bắt đầu chính thức khởi kiện ngay khi tôi trao cho anh ta thẩm quyền. Việc này tôi sẽ làm ngay sau khi tôi đã trực tiếp đương đầu với chú Bill và nhìn chú ấy hổ nhục. Đó là mục đích của tôi. (Nếu chú ấy khom lưng uốn gối thì đó sẽ là chuyện quá mức tuyệt vời, nhưng tôi không hão huyền đến thế).

Tôi thở dài sườn sượt, vò nát một mẩu giấy và ném vào thùng rác. Tôi muốn nhìn thấy chú ấy hổ nhục ngay bây giờ. Tôi đã nhuận sắc bài diễn văn báo thù và mọi thứ cả rồi.

Để làm mình sao nhãng, tôi dựa vào thành giường và nhìn lướt cả căn phòng. Phòng ngủ của tôi thật ra là một văn phòng khá tốt. Tôi không phải đi lại, và chẳng tốn thêm khoản nào cả. Và nó lại có một cái giường. Mỗi tội Kate phải làm việc ở bàn trang điểm của tôi, và chân cô cứ bị lèn dưới đó mãi.

Tôi gọi công ty săn đầu người mới của tôi là Magic Search, chúng tôi đã hoạt động được ba tuần nay rồi. Và bọn tôi đã giành được một khoản hoa hồng! Bọn tôi được Janet Grady tiến cử với một công ty dược phẩm, cô này giờ đã là bạn thân nhất của tôi. (Cô ta đâu có ngu, Janet ấy mà. Cô ta biết tôi đã làm toàn bộ vụ đó còn Natalie chẳng làm gì hết. Chủ yếu là do tôi gọi điện kể với cô ta.) Tôi đã tự mình đàm phán, và hai ngày trước bọn tôi được thông báo đã thắng lợi! Bọn tôi đã được đề nghị soạn danh sách sơ tuyển cho một vị trí giám đốc makerting nữa, và người này phải có hiểu biết chuyên sâu về ngành dược phẩm. Tôi bảo với trưởng phòng nhân sự của họ rằng đây là một việc cực kỳ thích hợp dành cho chúng tôi bởi vì tình cờ một cộng tác viên của tôi có hiểu biết cá nhân sâu sắc về ngành dược phẩm.

Chuyện đó, OK, không đúng trăm phần trăm.

Nhưng Sadie vốn là một cô nàng học hỏi rất nhanh và có đủ mọi loại sáng kiến. Đó là lý do khiến cô trở thành một thành viên được trọng vọng trong đội ngũ của Magic Search.

“Xin chào!” Cái giọng the thé của cô làm tôi giật nẩy bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng và ngước lên thì thấy cô đang ngồi ở cuối giường. “Tôi đã tới Glaxo Wellcome. Tôi đã có số điện thoại trực tiếp của hai người trong tổ marketing cấp cao đó. Nhanh lên không tôi quên mất...”

Cô đánh vần cho tôi hai cái tên và số điện thoại của họ. Hai số điện thoại trực tiếp, riêng tư. Đúng là vàng ròng đối với người làm nghề săn đầu người.

“Người thứ hai vừa sinh con,” cô nói thêm. “Vì vậy có thể cô ta sẽ không muốn một công việc mới. Nhưng Rick Young thì có thể. Trông anh ta khá là buồn chán trong cuộc họp của họ. Khi tôi trở lại tôi sẽ tìm hiểu xem lương anh ta là bao nhiêu.”

"Sadie..." tôi viết bên dưới số điện thoại. “Cô đúng là một ngôi sao. Cảm ơn triệu lần nhé.”

“Có gì đâu,” cô nói dứt khoát. “Chuyện đó dễ như bỡn mà. Tiếp theo là nơi nào? Cô biết không, chúng ta nên nghĩ tới châu Âu. Hẳn phải có cả đống nhân tài ở Thụy Sĩ và Pháp.”

“Ý tưởng tuyệt vời,” tôi viết, rồi ngước lên. “Kate, cô có thể làm một danh sách tất cả các công ty dược phẩm lớn ở châu Âu cho tôi được không? Tôi nghĩ chúng ta có thể mở rộng kha khá mạng lưới của mình với cái đó.”

“Ý hay đấy, Lara,” Kate nói, trông có vẻ bị ấn tượng. “Tôi làm ngay đây.”

Sadie nháy mắt với tôi và tôi toét miệng cười đáp lại. Có một công việc thật sự phù hợp với cô. Dạo này trông cô giàu sức sống và hạnh phúc hơn tôi từng thấy. Tôi còn trao cho cô một chức danh: Giám đốc Săn đầu người. Xét cho cùng, cô chính là người duy nhất làm công việc săn đầu người.

Cô cũng đã tìm cho chúng tôi một văn phòng: một tòa nhà xiêu vẹo cách đường cao tốc Kilburn một đoạn. Chúng tôi có thể chuyển tới vào tháng sau . Mọi chuyện đều đã đâu vào đấy cả.

Mỗi tối, sau khi Kate đã về nhà, Sadie và tôi lại ngồi trên giường nói chuyện. Hoặc, đúng ra là cô nói. Tôi đã bảo cô rằng tôi muốn biết về cô. Tôi muốn nghe mọi chuyện cô có thể nhớ được, dù to dù nhỏ, dù quan trọng hay tầm thường... mọi chuyện. Vì thế cô ngồi đó, và nghịch chuỗi hạt của mình, và nghĩ một lúc, rồi kể cho tôi nghe chuyện gì đó. Ý nghĩ của cô hơi tùy tiện một chút và không phải lúc nào tôi cũng theo được, nhưng dần dần một bức tranh về cuộc đời của cô đã hình thành. Cô kể cho tôi nghe về chiếc mũ đẹp tuyệt trần cô đội ở Hồng Kông đúng lúc thế chiến bùng nổ, cái va li da cô gói ghém mọi thứ trong đó và đã bị mất, chuyến đi trên thuyền tới Hoa Kỳ của cô, thời điểm cô bị cướp bằng súng ở Chicago nhưng đã giữ lại được chuỗi hạt, người đàn ông nhảy với cô một đêm sau này trở thành tổng thống...

Và tôi ngồi đó, tập trung hoàn toàn. Tôi chưa bao giờ nghe một câu chuyện nào như thế. Cô đã sống một cuộc đời nhiều sắc màu và kỳ diệu bậc nhất. Có khi thú vị, có khi hỗn loạn, có khi tuyệt vọng, có khi choáng váng. Đó là một cuộc đời tôi không thể hình dung ra ai khác có thể sống. Chỉ có Sadie.

Tôi cũng có nói một chút. Tôi kể với cô về quãng đời lớn lên bên bố mẹ; câu chuyện về những bài học cưỡi ngựa của Tonya và niềm đam mê bởi nghệ thuật của tôi. Tôi kể cho cô nghe về những cơn lo lắng của mẹ tôi và tôi ước giá mẹ có thể thoải mái mà tận hưởng cuộc sống ra sao. Tôi kể cho cô nghe về cuộc sống của tất cả chúng tôi dưới cái bóng của chú Bill như thế nào.

Chúng tôi không thật sự nhận xét những câu chuyện của nhau. Chúng tôi chỉ lắng nghe.

Rồi sau đó, khi tôi đi ngủ, Sadie lại tới Phòng tranh Chân dung London và ngồi với bức tranh của cô suốt đêm, một mình. Cô không kể với tôi cô làm gì. Tôi chỉ biết, qua cái cách cô lặng lẽ biến mất, khi mắt cô đã xa xăm và mơ màng. Và cái cách cô trở lại, trầm tư và lơ đãng, rồi kể về tuổi thơ của cô và Stephen và Archbury. Tôi thấy mừng là cô đã đi. Bức tranh rất quan trọng đối với cô, cô nên dành thời gian cho nó. Và làm thế cô sẽ không phải chia sẻ nó với ai khác.

Trùng hợp thay, chuyện đó thành ra cũng tốt cả cho tôi nữa, việc cô tránh đi vào buổi đêm ấy mà. Vì... nhiều lý do khác.

Không có gì cụ thể cả.

OK. Thôi được rồi. Có một lý do cụ thể. Chẳng là mấy đêm nay Ed qua đêm ở chỗ tôi.

Ý tôi là, thôi nào. Bạn có thể nghĩ xem còn chuyện gì tệ hơn là có một con ma cứ quanh quẩn đâu đó trong phòng ngủ của bạn khi bạn... tìm hiểu bạn trai mới của mình kỹ hơn? Tôi không thể đương đầu được với cái ý nghĩ là Sadie sẽ nhận xét này nọ. Mà cô thì lại chẳng biết xấu hổ là gì. Tôi biết cô sẽ xem chúng tôi. Cô có thể sẽ chấm chúng tôi theo thang điểm mười, hoặc nói một cách miệt thị rằng vào thời của cô người ta làm chuyện đó giỏi hơn nhiều, hoặc đột nhiên hét lên “Nhanh hơn!” vào tai Ed.

Tôi đã bắt quả tang cô bước vào nhà tắm một buổi sáng nọ khi tình cờ cả Ed và tôi đều đang ở trong đó. Tôi hét lên và cố gắng đẩy cô ra, vô tình thọc cùi chỏ vào mặt Ed, và phải mất đến một tiếng để bình tĩnh lại. Mà Sadie chẳng hề hối lỗi tẹo nào. Cô bảo tôi đã phản ứng thái quá và cô chỉ muốn bầu bạn với chúng tôi thôi. Bầu bạn ư?

Sau chuyện đó Ed cứ hay liếc xéo tôi. Gần như là anh đang nghi ngờ. Ý tôi là, rõ ràng anh không thể đoán ra sự thật, chuyện đó là không thể. Nhưng anh là tay quan sát rất cừ. Và tôi có thể thấy là anh biết có gì đó hơi lạ trong cuộc sống của tôi.

Điện thoại reo và Kate nhấc máy. “Xin chào, Magic Search đây, tôi có thể giúp gì cô? Ô. Vâng, đương nhiên rồi, tôi sẽ nối máy cho cô.” Cô nhấn nút chờ và bảo, “Là Sam ở phòng công du của Bill Lington. Hình như cô đã gọi cho họ?”

“À. Ừ, cảm ơn Kate.”

Tôi hít một hơi sâu và nhấc ống nghe. Đã đến lúc giội đợt bom cuối cùng rồi.

“Chào Sam,” tôi nói nhã nhặn. “Cảm ơn anh đã gọi lại. Lý do tôi gọi điện là, ừm... tôi đang cố sắp xếp chuẩn bị cho chú tôi một sự ngạc nhiên thú vị nho nhỏ. Tôi biết chú ấy đã đi vắng và tự hỏi liệu anh có thể cho tôi biết chi tiết về chuyến bay của chú ấy không? Dĩ nhiên là tôi sẽ không nói lại với ai đâu!” tôi nói thêm, rồi bật cười một tiếng nhỏ vẻ tự nhiên.

Đây đúng là một lời hoàn toàn bịp bợm. Tôi thậm chí còn không biết liệu chú ấy có bay về từ cái chỗ mà chú đang ở không. Có lẽ chú ấy sẽ bay chiếc QE2 hoặc đi bằng chiếc tàu ngầm được đặt chế tạo. Sẽ chẳng có gì khiến tôi ngạc nhiên cả.

“Lara,” Sam thở dài. “Tôi đã nói chuyện với Sarah. Cô ấy bảo tôi rằng cô ấy đang cố liên lạc với Bill. Cô ấy cũng thông báo cho tôi rằng cô đã chính thức bị cấm đến ngôi nhà đó.”

“Bị cấm ư?” Tôi cố giả giọng cực kỳ sốc. “Anh nói thật đấy chứ? Ồ, thế mà tôi chẳng hề biết gì về chuyện đó cả. Tôi chỉ đang cố gắng tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ngạc nhiên nho nhỏ cho chú tôi thôi mà...”

“Sinh nhật của ông ấy từ tháng trước rồi.”

“Vậy... tôi hơi trễ một chút!”

“Lara, tôi không thể tiết lộ thông tin bảo mật của chuyến bay được,” Sam ngọt ngào nói. “Hay bất cứ thông tin gì. Xin lỗi cô. Chúc một ngày tốt lành.”

“Vậy sao. Ờ... cảm ơn anh.” Tôi dập máy cái rầm. Mẹ kiếp.

“Mọi chuyện ổn chứ?” Kate ngước lên lo lắng.

“Ừ. Ổn cả.” Tôi nặn ra một nụ cười. Nhưng khi đi ra bếp tôi lại thở nặng nhọc và máu tôi chạy giần giật khắp người, toàn bộ bị nhiễm độc bởi nỗi bực bội. Tôi chắc chắn là tình huống này rất tồi tệ cho sức khỏe của tôi. Một lý do khác khiến tôi buộc tội chú Bill. Tôi liếc cái ấm nước và dựa vào bàn bếp, cố trấn tĩnh bằng cách thở sâu.

Úm ba la... cuộc báo thù là của tôi... Úm ba la... tôi chỉ cần kiên nhẫn thôi...

Rắc rối là tôi lại phát ốm với chuyện kiên nhẫn rồi. Tôi lấy cái thìa trà ra rồi đẩy ngăn kéo vào phát ra một tiếng sập đúng ý.

“Chúa ơi!” Sadie hiện ra, ngồi vắt vẻo trên cái lò nướng. “Có chuyện gì thế?”

“Cô biết có chuyện gì mà.” Tôi lôi phắt cái túi trà ra và ném nó vào thùng rác. “Tôi muốn tóm được ông ta.”

Sadie mở to mắt hơn. “Tôi không biết là cô lại bốc hỏa đến thế.”

“Trước tôi không thế. Nhưng giờ thì có. Tôi đã nhịn đủ lắm rồi.”

Tôi rót sữa vào trà bắn tóe ra và ném cái hộp giấy trở lại tủ lạnh. “Tôi biết giờ cô đang rất hào hiệp, nhưng tôi không hiểu sao cô lại có thể làm thế được. Tôi chỉ muốn... thoi cho ông ấy một quả. Mỗi lần đi qua một quán cà phê Lington là tôi lại thấy một cái giá để đồ to tổ chảng đề Hai Đồng Xu Nhỏ bày bán. Tôi chỉ muốn xông vào và hét lên, “Thôi đi mọi người! Không phải là hai đồng xu nhỏ đâu! Nó là gia tài của bà dì tôi đấy!’ ” Tôi thở dài và nhấp một ngụm trà. Rồi tôi ngước lên tò mò nhìn Sadie. “Chẳng lẽ cô không muốn trả thù ông ta sao? Chắc cô phải là một vị thánh.”

“ ‘Thánh’ thì có lẽ hơi quá...” Cô vuốt lại tóc cho thẳng.

“Không hề. Cô thật tuyệt vời.” Tôi lắc cái cốc. “Cái cách cô cứ thế tiến về phía trước. Cái cách cô không lùng nhùng trong mọi chuyện. Cái cách cô nhìn vào tương lai lớn.”

“Tiếp tục tiến lên,” cô nói đơn giản. “Đó luôn luôn là cách của tôi.”

“Tôi thật sự ngưỡng mộ cô. Nếu là tôi thì tôi sẽ muốn... hủy hoại ông ta.”

“Tôi có thể hủy hoại ông ta.” Cô nhún vai. “Tôi có thể đi tới miền Nam nước Pháp và khiến cho cuộc đời ông ta trở nên khốn khổ. Nhưng tôi có trở thành một người tốt hơn được không?” Cô vỗ vào bộ ngực mảnh khảnh của mình. “Tôi có cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn không?”

“Miền Nam nước Pháp?” Tôi nhìn cô chằm chằm, không hiểu gì cả. “Ý cô là sao, miền Nam nước Pháp à?”

Trông Sadie ngay lập tức trở nên giảo hoạt. “Tôi... đoán thế. Đó có lẽ là một nơi ông ta sẽ đến. Đó là nơi mà những người giàu có thường tới.”

Tại sao cô lại tránh nhìn vào mắt tôi?

“Ôi Chúa ơi.” Tôi há hốc miệng khi đột nhiên điều đó lóe lên trong tôi. “Cô biết ông ta ở đâu đúng không? Sadie!” Tôi kêu lên khi cô bắt đầu mờ dần. “Thách cô dám biến mất đấy!”

“Được rồi.” Cô lại trở lại trong tầm nhìn, trông hơi sưng sỉa. “Đúng, tôi biết ông ta ở đâu. Tôi đến văn phòng của ông ta. Rất dễ tìm.”

“Vậy tại sao cô không kể với tôi?”

“Vì...” Cô nhún vai vẻ lửng lơ, lạnh nhạt.

“Vì cô không muốn thừa nhận là cô cũng cay cú và thù hận như tôi! Nào. Cô đã làm gì ông ta? Giờ thì cô nên kể với tôi.”

“Tôi chẳng làm gì cả!” cô nói ngạo mạn. “Hay ít ra là... không có gì nhiều. Tôi chỉ muốn ngó ông ta một lần thôi. Ông ta rất, rất giàu phải không nào.”

“Không tưởng tượng nổi.” Tôi gật đầu. “Tại sao?”

“Hình như ông ta sở hữu cả một bãi biển. Đó là nơi tôi thấy ông ta. Ông ta đang nằm trên một cái giường phơi nắng, khắp người bôi dầu, có vài ngưòi phục vụ gần đó đang nấu nướng cho ông ta. Trông ông ta cực kỳ tự mãn.” Một cái nhếch mép chán ghét thoáng qua trên mặt cô.

“Chẳng lẽ cô không muốn hét vào mặt ông ta sao? Chẳng lẽ cô không muốn tế cho ông ta một bài sao?”

“Thật ra là... tôi đã hét lên với ông ta,” cô nói sau khi ngừng lại một lát. “Tôi không nhịn được. Tôi cảm thấy rất tức giận.”

“Thế là tốt! Cô nên hét. Thế cô đã nói gì?”

Tôi cực kỳ nôn nóng. Tôi không thể tin được là Sadie đã tới đối đầu với chú Bill trên bãi biển riêng của chú, một mình. Nói thật, tôi cảm thấy hơi đau lòng một chút khi cô đã bỏ tôi lại. Nhưng rồi tôi đoán là có quyền trả thù theo cách cô muốn. Và tôi mừng là cô đã trút hận lên chú Bill- Tôi hy vọng là chú ấy đã nghe thấy từng từ.

“Nào, cô đã nói gì thế?” tôi nài nỉ. “Kể tôi nghe chính xác từng từ đi, bắt đầu từ đầu.”

“Tôi bảo ông ta là đồ béo ị,” cô nói với vẻ thỏa mãn.

Trong một lúc tôi tưởng mình đã nghe nhầm.

“Cô bảo ông ta là đồ béo ị ư?” Tôi tròn mắt nhìn cô ngờ vực. “Thế sao? Đó là sự trả thù của cô à?”

“Đó là sự trả thù hoàn hảo!” Sadie cãi lại. “Trông ông ta rất khốn khổ. Ông ta là một gã cực kỳ tự phụ, cô biết mà.”

“Ờ, tôi nghĩ là chúng ta có thể làm tốt hơn thế,” tôi nói dứt khoát, đặt chiếc cốc xuống. “Kế hoạch là thế này, Sadie. Cô sẽ nói cho tôi biết tôi cần đặt chuyến bay tới đâu. Và mai chúng ta sẽ lên máy bay. Và cô sẽ dẫn tôi đến chỗ ông ấy đang ở. OK?”

“OK.” Mắt cô chợt sáng lên. “Chuyện này giống như một chuyến nghỉ mát ấy!”

Sadie đã thực hiện theo chủ đề nghỉ mát một cách nghiêm túc. Hơi quá nghiêm túc, nếu bạn hỏi tôi. Cô mặc một bộ cánh suôn hở lưng bằng chất vải mịn mượt màu cam mà cô gọi là “pyjama bãi biển”. Cô đội mũ rơm to tổ chảng, cầm ô che nắng, xách giỏ đan bằng liễu gai và cứ ngân nga một bài hát nào đó về chuyện đang “sur la plage" . Cô cao hứng đến độ tôi muốn sạc cho cô một trận rằng chuyến đi này hoàn toàn là vì công việc và cô có thể làm ơn đừng có vân vê mấy cái ruy băng trên mũ được không? Nhưng thôi thế cũng chẳng sao. Cô đã gặp chú Bill. Cô đã hét vào mặt ông ta. Cô đã xả được áp lực căng thẳng trong người. Còn tôi thì chưa, nó đang cuồn cuộn lên trong người tôi đây này. Tôi chưa nguôi được. Tôi chưa thờ ơ được. Tôi muốn ông ta phải trả giá. Tôi muốn ông ta phải khốn khổ. Tôi muốn ông ta...

“Thêm sâm banh nữa nhé?” Một cô tiếp viên hàng không đang mỉm cười đến bên cạnh tôi.

“Ồ.” Tôi do dự, rồi chia ly ra. “Ờ... OK. Cảm ơn cô.”

Đi du ngoạn với Sadie là một trải nghiệm không giống với bất cứ chuyện gì khác. Cô hét lên với các hành khách tại sân bay và bọn tôi thấy mình được dẫn tới đầu hàng. Rồi cô lại hét lên với cô gái kiểm tra hộ chiếu và tôi thấy mình được đẩy lên trên. Và giờ thì tiếp viên cứ liên tục tiếp sâm banh cho tôi! (Xin nhớ giùm, tôi không biết là liệu có phải đó là do Sadie hay vì tôi ngồi ghế hạng sang).

“Chuyện này chẳng vui sao?” Sadie trượt vào ghế bên cạnh tôi và ngắm nhìn ly sâm banh của tôi thèm thuồng.

“Ờ, tuyệt,” tôi thì thào, giả bộ đang nói vào một cái máy ghi âm.

“Ed thế nào?” Trong một âm tiết của cô mà có tới cả chục ý bóng gió.

“Ổn, cảm ơn,” tôi nói nhỏ. “Anh ấy nghĩ là tôi đi tái ngộ với một người bạn học cũ.”

“Cô biết không, anh ta đã nói chuyện với mẹ mình về cô.”

“Gì cơ?” Tôi quay sang cô. “Sao cô biết?”

“Tối hôm trước tình cờ tôi đi ngang qua văn phòng anh ta,” Sadie nói thản nhiên. “Vậy là tôi nghĩ mình ghé vào chút xem, và anh ta đang nói chuyện điện thoại. Tôi chỉ tình cờ nghe được một vài đoạn trong cuộc nói chuyện của anh ta thôi.”

“Sadie,” tôi rít khẽ. “Cô do thám anh ấy à?”

“Anh ta bảo London rốt cuộc thật sự hợp với anh ta.” Sadie phớt lờ câu hỏi của tôi. “Rồi anh ta bảo anh ta đã gặp một người khiến anh ta mừng là Corinne đã làm việc cô ta đã làm. Anh ta bảo trước đó anh ta không thể hình dung rằng chuyện sẽ như vậy, và anh ta không hề tìm kiếm... nhưng chuyện đó đã xảy ra. Mẹ anh ta bảo rằng bà mừng lắm, và bà rất nóng lòng được gặp cô và anh ta bảo, ‘Gượm đã mẹ.’ Nhưng anh ta lại bật cười.”

“Ồ. Ờ... anh ấy nói đúng. Tốt hơn là chúng tôi không nên vội vã.” Tôi cố gắng nói nghe có vẻ thờ ơ, nhưng kỳ thật trong bụng sướng rơn. Ed đã kể với mẹ anh về tôi!

“Mà cô không mừng vì đã không tiếp tục yêu Josh sao?” Sadie đột nhiên gặng hỏi. “Cô không mừng là tôi đã cứu cô khỏi cái số phận gớm guốc đó sao?”

Tôi nhấp một ngụm sâm banh, tránh ánh mắt cô, trong lòng hơi giằng xé một chút. Nói thật là, đi chơi với Ed sau Josh giống như là chuyển sang ăn bánh mì hạt Duchy Chính hiệu cực ngon sau khi ăn thứ bánh mì trắng đóng hộp nhựa. (Tôi không định khiếm nhã về Josh. Lúc ấy tôi đã không nhận ra điều này. Nhưng đúng vậy. Anh là vậy thật. Bánh mì trắng đóng hộp nhựa.)

Vì vậy thật sự là tôi nên thành thực nói, “Đúng thế, Sadie, tôi mừng là cô đã cứu tôi khỏi số phận gớm guốc đó.” Chỉ có điều sau đó cô sẽ trở nên tự phụ tới mức tôi không chịu nổi.

“Cuộc đời đưa chúng ta đi theo những ngả đường khác nhau,” cuối cùng tôi nói một cách bí ẩn. “Ta không có quyền đánh giá hay phán xét, chỉ tôn trọng và đi theo thôi.”

“Nói như cái đồ thò lò mũi xanh,” cô nói khinh khỉnh. “Tôi biết là tôi đã cứu cô khỏi số phận gớm guốc đó và nếu thậm chí cô còn không biết hàm ơn...” Đột nhiên cô bị sao nhẵng trước cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. “Nhìn kìa! Chúng ta sắp tới đó rồi!”

Quả là thế, một giây sau tín hiệu dây an toàn bật lên và tất cả mọi người đều cài hết lại, trừ Sadie đang phấp phới lượn quanh cabin.

“Cô biết không mẹ anh ta có phong cách ra phết,” cô nói kiểu gợi chuyện.

“Mẹ ai cơ?” Tôi chưa kịp hiểu.

“Mẹ Ed, đương nhiên rồi. Tôi nghĩ cô và bà ta sẽ hợp nhau.”

“Làm sao cô biết được?” tôi bối rối nói.

“Đương nhiên là tôi đã tới xem bà ta như thế nào,” cô nói thản nhiên. “Họ sống ở ngoại vi Boston. Một ngôi nhà rất đẹp. Bà ta đang tắm. Bà ta có một thân hình rất đẹp so với phụ nữ tầm tuổi đó...”

“Sadie, thôi đi!” Tôi kinh ngạc đến mức phải thốt lên. “Cô không thể làm thế! Cô không thể cứ chạy khắp nơi do thám những người liên quan đến tôi như thế!”

“Có chứ,” cô nói, mở to mắt ra như thể điều đó là hiển nhiên. “Tôi là thiên thần hộ mệnh của cô mà. Việc của tôi là trông chừng cô.”

Tôi tròn mắt nhìn cô, lúng túng. Động cơ máy bay gầm lên khi bắt đầu hạ cánh, tai tôi bắt đầu ù đi, và bụng tôi hơi căng lên một chút.

“Tôi ghét đoạn này.” Sadie nhăn mũi. “Hẹn gặp cô ở đó.” Và tôi chưa kịp nói gì thì cô đã biến mất.

Biệt thự của chú Bill cách sân bay một cuốc taxi khá dài. Tôi dừng lại uống một ly nước ép Orangina tại một quán cà phê trong làng, và thực hành vốn tiếng Pháp học từ hồi phổ thông với ông chủ quán trước sự thích thú ra mặt của Sadie. Rồi chúng tôi lại lên taxi đi thẳng một lèo chặng cuối tới biệt thự của chú Bill. Hay là khu liên hợp. Hoặc bất cứ cái gì mà người ta có thể gọi tòa nhà trắng to đùng ngã ngửa với vài ngôi nhà khác rải rác xung quanh và một vườn nho mini cùng một bãi đậu trực thăng.

Khu vực này hơi đông nhân viên, nhưng chuyện đó chẳng hề gì khi người ta có một con ma nói tiếng Pháp đi cùng. Mỗi nhân viên mà chúng tôi đụng phải chẳng mấy chốc đều biến thành những pho tượng mắt đờ đẫn. Chúng tôi đi qua khu vườn mà không hề bị cản trở, và Sadie dẫn tôi nhanh chân đi tới một cái vách đá phía trong được đẽo gọt thành bậc thang, có lan can. Ở chân cầu thang đá là một bãi cát trắng và sau bãi cát là tới Địa Trung Hải bất tận.

Vậy ra đây là cái mà người ta sở hữu khi là chủ hãng Cà phê Lingtons? Bãi biển riêng. Phong cảnh riêng. Một khoảnh biển riêng. Đột nhiên tôi hiểu ra vấn đề cốt lõi của việc trở thành một cự phú.

Tôi đứng đó một lúc, che mắt trước ánh nắng chói gắt, nhìn chú Bill. Tôi cứ hình dung là chú đang thảnh thơi nằm trên chiếc giường xếp tắm nắng, nhìn ngắm cơ đồ của mình, có lẽ vuốt ve một con mèo trắng bằng bàn tay xấu xa cơ. Nhưng giờ chú chẳng nhìn ngắm, hay nghỉ ngơi gì cả. Thật ra trông chú không giống như trong tưởng tượng của tôi chút nào. Chú đang cùng với huấn luyện viên riêng tập động tác nằm xuống -ngồi lên và nhễ nhại mồ hôi. Tôi há hốc mồm kinh ngạc khi chú cứ liên tục nằm xuống ngồi dậy, gần như rú lên vì đau, rồi đổ vật xuống chiếu tập.

“Chờ... tôi... một... lát...” chú thở hổn hển. “Rồi tập một trăm cái nữa.”

Chú mải mê quá, đến mức không nhận ra là tôi đang lặng lẽ bước xuống cầu thang trên vách đá, có Sadie song hành.

“Có lẽ bây giờ ông nên nghỉ?” huấn luyện viên nói, trông có vẻ lo lắng khi quan sát chú Bill. “Ông đã tập rất tốt.”

“Tôi cần phải tập bụng nữa,” chú Bill nói dứt khoát, tóm chặt hai bên hông với vẻ không hài lòng. “Tôi cần phải loại bỏ bớt mỡ.”

“Ngài Leengton.” Huấn luyện viên trông cực kỳ sửng sốt. “Ngài không phải loại bỏ bớt chút mỡ nào cả. Tôi còn phải nói với ngài bao lần nữa?”

“Có ông phải thế!” Tôi giật nẩy lên khi Sadie lao vút đi trong không khí tới chỗ chú Bill. “Ông béo ị!" Cô hét vào tai chú, “Béo, béo, béo! Ông là đồ phì nộn!"

Mặt chú Bill giật lên vì hoảng hốt. Trông có vẻ tuyệt vọng, chú lại ngồi thụp xuống chiếu và bắt đầu nằm xuống ngồi lên, rên rỉ vì phải cố.

“Đúng,” Sadie nói, bập bềnh trên đầu chú và nhìn xuống khinh bỉ. “Chịu đựng đi. Ông đáng bị thế.”

Tôi không khỏi bật cười khúc khích. Ngả mũ khâm phục cô. Đây thực sự là một màn trả thù cực kỳ thông minh. Bọn tôi nhìn chú Bill mặt mày nhăn nhó và hổn hà hổn hển một lúc lâu nữa, rồi Sadie lại tiến lên.

“ Giờ thì bảo đám phục vụ của ông đi chỗ khác!” Cô hét vào tai chú, và chú Bill dừng lại giữa chừng.

“Giờ anh đi được rồi, Jean- Michel,” chú hổn hển. “Hẹn gặp anh tối nay.”

“Được thôi.” Anh chàng huấn luyện viên thu nhặt đồ nghề, phủi cát đi. “Gặp lại ông lúc sáu giờ nhé.”

Anh ta đi về phía cái cầu thang trên vách đá, gật đầu lịch sự khi đi ngang qua tôi, và tiến về phía ngôi nhà.

OK. Giờ đến lượt tôi. Tôi hít một hơi không khí Địa Trung Hải ấm áp và bắt đầu bước xuống nốt những bậc thang cuối. Đột nhiên tay tôi ươn ướt khi tôi xuống tới bãi biển. Tôi bước thêm vài bước nữa tới chỗ cát nóng, rồi cứ đứng yên đó, đợi chú Bill phát hiện ra mình.

“Ai...” Chú thoáng nhìn thấy tôi khi lại ngả xuống chiếu. Ngay lập tức chú ngồi phắt dậy và quay hẳn ra. Trông chú cực kỳ sửng sốt và hơi ốm. Tôi không ngạc nhiên, sau khi chú làm tới 59.000 lần nằm xuống ngồi lên. “Lara... phải không? Cháu làm gì ở đây thế? Sao cháu tới đây được?”

Trông chú bàng hoàng và kiệt quệ đến mức suýt nữa thì tôi cảm thấy thương hại chú. Nhưng tôi sẽ không để cho mình như thế. Hoặc tôi sẽ không để mình bị kéo vào một câu chuyện phiếm. Tôi còn phải trình bày một bài diễn văn và tôi sắp tuôn ra đây.

“Vâng, là cháu,” tôi nói, bằng một giọng lạnh lùng oai nghiêm nhất mà tôi thu được. “Lara Alexandra Lington. Con gái của người cha bị phản bội. Cháu gái của bà dì bị phản bội. Cháu ruột của người chú dối trá, tội lỗi, phản trắc. Và cháu sẽ báo thù.” Nói ra điều đó thật sướng cái miệng, tôi nhắc lại, giọng ngân vang trên bãi biển. “Và cháu sẽ báo thù!"

Chúa ơi tôi rất thích được làm ngôi sao điện ảnh.

“Lara.” Chú Bill đã ngừng hổn hển và hầu như bình tĩnh trở lại.

Chú lau mặt và quấn chiếc khăn quanh người. Rồi chú quay lại mỉm với tôi với cái phong thái đạo mạo, khéo léo, như cũ ấy. “Một màn ít kích thích. Nhưng chú chẳng biết cháu đang nói về chuyện gì, hoặc làm sao mà cháu lọt qua được đám bảo vệ của chú...”

“Chú biết cháu đang nói về chuyện gì,” tôi nói gay gắt. “Chú biết.”

“Chú e là chú không biết gì cả.”

Im lặng, ngoại trừ tiếng sóng xô bờ. Mặt trời hình như thiêu đốt dữ dội hơn trước. Không ai trong chúng tôi nhúc nhích.

Vậy là chú đang bắt thấy cáu tôi. Hẳn chú nghĩ là mình an toàn. Hẳn chú nghĩ là bản thỏa thuận giấu tên kia bảo vệ cho chú và sẽ không ai có thể lần ra.

“Đây có phải là chuyện về chuỗi hạt không?” đột nhiên chú Bill nói, như thể ý nghĩ đó chợt lóe lên trong óc chú. “Nó chỉ là một món nữ trang rẻ tiền xinh xắn thôi mà, và chú có thể hiểu sự thích thú của cháu đối với nó. Nhưng chú không biết nó ở đâu. Tin chú đi. Nào, bố cháu có bảo với cháu là chú đã mời cháu về làm việc không? Có phải đó là lý do cháu tới đây? Dĩ nhiên là vì cháu ăn điểm nhờ lòng nhiệt tình, quý cô ạ.”

Chú nhe răng cười với tôi và xỏ đôi tông đen. Chú đang xoay chuyển tình thế. Chú sẽ gọi đồ uống bất cứ lúc nào và giả bộ chuyến viếng thăm này hoàn toàn là chủ định của chú. Cố gắng mua chuộc tôi, cô gắng làm tôi sao nhãng, cố gắng xoay chuyển mọi chuyện theo chiều hướng của chú. Giống như chú đã làm hai mươi lăm năm trước.

“Cháu không tới vì chuỗi hạt, hay công việc.” Tiếng tôi cắt ngang lờị chú. “Cháu tới đây vì bà dì Sadie.”

Chú Bill hướng mắt lên trời với vẻ khiêu khích quen thuộc. “Giê xu ma, Lara. Cháu đừng đào bới chuyện đó lên nữa được không? Lần cuối cùng, cưng à, bà không bị giết, bà không là gì đặc biệt cả...”

“Và bức tranh của bà mà chú tìm thấy,” tôi điềm tĩnh nói tiếp. “Bức tranh Cecil Malory. Và bản thỏa thuận giấu tên mà chú đã thực hiện với Phòng tranh Chân dung London vào năm 1983. Và năm trăm nghìn bảng chú thu được. Và tất cả những lời dối trá chú đã nói. Và chú sẽ xử lý thế nào chuyện đó. Đó là lý do vì sao cháu tới đây.”

Tôi hả hê nhìn cảnh mặt ông chú chảy ra mà trước kia chưa từng thấy bao giờ. Giống như miếng bơ tan chảy dưới ánh nắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.