Nhiều học sinh đi qua đi lại ở trạm xe, đi ngang qua bên người cô thì cũng nhìn mấy giây sau đó thu hồi lại, rời đi.
Nam Ngưng giờ không khống chế được, nắm tay Thẩm Tâm Duy rất chặt, khiến cô cũng thấy đau, dùng lời nhỏ nhẹ an ủi Nam Ngưng, sau đó đưa Nam Ngưng tới vườn hoa cách cửa chính trường học không xa, bên cạnh đó có ghế. Khi bóng đêm phủ xuống, nơi này sẽ là chỗ các đôi tình nhân nhỏ ngồi.
Hoa đang nở sắc tươi đẹp, sắc hoa cũng khác nhau, có đỏ, vàng, trắng, ba loại màu sắc. Cành lá tươi tốt, lá hơi nhỏ, nhưng cành cao, vì vậy đóa hoa lơ lửng ở tầng cao nhất, có cảm giác lẻ loi, nhất là đóa hoa dưới ánh mặt trời, càng hiện ra mảnh sức sống và kiều diễm. Có không ít sinh viên lấy điện thoại ra chụp, dừng lại chụp cử chỉ.
Thẩm Tâm Duy thu hồi tầm mắt quan sát của mình, rút tay ra khỏi tay Nam Ngưng, “Chị dâu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
“Tâm Duy, chỉ lo anh em sẽ xảy ra chuyện.”
Thẩm Tâm Duy thấy nhói đau, mong đợi vừa sợ, nhưng vẫn hơi nhếch môi, chờ chị dâu nói nguyên nhân.
“Chị mơ thấy anh em đầy máu hiện ra trước mặt chị, trên mặt anh ấy toàn là máu, quần áo trên người cũng toàn màu, nhưng anh ấy nhìn chị, nói anh ấy có lỗi với chị…” Có lẽ chỉ là giấc mơ, nhưng đối với Nam Ngưng, nhìn thấy hình ảnh đó, lúc này cũng không nhịn được mà vành mắt đỏ lên.
Nghe được Nam Ngưng nói chỉ là nằm mơ thì Thẩm Tâm Duy cũng thấy an tâm hơn, tảng đá trong lòng cũng chậm rãi rơi xuống đất, “Chỉ là mơ mà thôi chị, nhất định không phải thật…..”
Nam Ngưng lắc đầu lia lịa, “Không phải như vậy, không phải như vậy…..”
Nam Ngưng gặp Thẩm Diệc Đình, lần đầu tuyệt đối không tính là lãng mạn, thậm chí cách hai chữ ‘lãng mạn’ rất xa. Nam Ngưng cùng bạn trai cũ Trình Bân là cặp đôi khiến mọi người ghen tị, hơn nữa còn được gọi là cặp hoàn hảo, Trình Bân có thành tích xuất sắc, bọn họ trong lòng người khác là kim đồng ngọc nữ, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ đi tới cuối cùng, bao gồm cả bọn họ. Khi đó Nam Ngưng không trầm tĩnh như bây giờ, cô chỉ theo những con sóng, còn là một người tham ăn không hơn không kém. Điều kiện gia đình của Nam Ngưng cũng không tệ lắm, bố là một giáo sư, mẹ có công việc tốt, nhưng gia cảnh của Trình Bân có chút kém, mặc dù Nam Ngưng không để ý lắm, nhưng Trình Bân thì cực kì quan tâm.
Nhất là đến đại học, Trình Bân càng để ý hơn, anh liều mạng đi làm, lại phát hiện số tiền anh làm được còn kém hơn tiền vặt của cô. Vì vậy Trình Bân càng quan tâm hơn, Nam Ngưng cũng nhận ra điều này từ bạn trai, vì vậy âm thầm hạ quyết tâm, từ bỏ thói quen ăn vặt. Nhưng không ngờ, khi cô lên kế hoạch từ bỏ đồ ăn vặt thì Trình Bân lại nói chia tay, bởi vì anh cảm thấy không cách nào gánh vác được tương lai của cô, và cũng vì anh đã được nhà nước tài trợ đi du học.
Nam Ngưng không thể chấp nhận kết quả thế này, nhưng vẫn dũng cảm đón nhận chia tay, không nhìn Trình Bân một cái. Mặc dù Nam Ngưng đón nhận chia tay, vẫn ngây ngốc chờ đợi Trình Bân hối hận, đuổi theo mình trở về, nhưng cô không đợi đến lúc Trình Bân tìm đến mình, chỉ đợi tới tin Trình Bân đã ra nước ngoài…..
Trình Bân rời đi một ngày kia, Nam Ngưng gặp Thẩm Diệc Đình.
Bởi vì kích thích do chia tay với Trình Bân, cô đi trên đường với vẻ mặt ngơ ngẩn, hoàn toàn không nhìn đường, bị một chiếc xe đụng vào. Thật ra cô không bị thương, xe kia phanh kịp thời, cô không bị đụng. Nhưng cô còn ngã xuống mặt đất, chủ nhân chiếc xe đó chính là Thẩm Diệc Đình. Thẩm Diệc Đình cho rằng cô bị đụng rồi, lập tức từ trên xe xuống, anh xuống thì chỉ thấy cô đang khóc thút thít.
Thẩm Diệc Đình cho rằng cô bị đụng vào đâu, không ngừng khóc. Thẩm Diệc Đình muốn đưa cô đi bệnh viện, mà cô không phản đối cũng không đồng ý, bởi vì cô chỉ biết khóc thôi. Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra toàn diện, cô không có vấn đề gì, nhưng cô không dừng khóc.
Ngày đó lái xe không phải Thẩm Diệc Đình, mà là tài xế của anh, thấy Nam Ngưng khóc thảm như thế, vì vậy có chút tức giận, cho là Nam Ngưng muốn lừa tiền, không bị thương mà khóc thế. Nhưng Thẩm Diệc Đình ngăn lại, ân cần an ủi cô.
Về sau Thẩm Diệc Đình nói với Nam Ngưng, anh chưa bao giờ thấy một cô gái khóc như thế, còn kinh hơn cả Mạnh Khương Nữ*.
*: Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.
Sau hôm ấy, bọn họ có liên lạc, không gần không xa, như bạn bè, nhưng không thành người yêu. Cho đến một ngày, Thẩm Diệc Đình hỏi cô, có bằng lòng gả cho anh không, anh nguyện ý cho cô một gia đình.
Nam Ngưng đồng ý, hơn nữa đã suy nghĩ để bảo vệ cuộc hôn nhân này. Cưới xong, Thẩm Diệc Đình đối xử với Nam Ngưng rất tốt, Nam Ngưng cũng cố gắng làm một người vợ tốt. Thời gian trôi mau, bọn họ đều quý trọng cuộc hôn nhân này. Cho đến khi, Nam Ngưng trong mơ, thấy cô và Thẩm Diệc Đình nhìn nhau, sau đó cầm tờ giấy kết hôn đi về cục dân chính, đổi thành tờ ly hôn.
Giấc mộng kia rất kì lạ, thậm chí Nam Ngưng còn kể lại giấc mơ làm chuyện cười cho Thẩm Diệc Đình, anh cũng chỉ nói cô ngày đêm suy nghĩ lung tung.
Nhưng ngay khi Nam Ngưng mơ giấc mơ đó lần thứ hai, Nam Ngưng ở trong thư phòng Thẩm Diệc Đình phát hiện ra tấm hình kia, người con gái trong hình rất giống cô, nhưng cô biết, đó không phải là mình. Sau hình viết : My love. Đó là nét bút của Thẩm Diệc Đình.
Nam Ngưng bắt đầu hoài nghi đủ loại, cô gặp Thẩm Diệc Đình, anh cẩn thận quan tâm mình, còn an ủi mình, thỉnh thoảng có lúc nhìn cô tới mất hồn, hình như có lời giải thích, tất cả bởi vì cô có dáng dấp giống người con gái trong lòng anh, thậm chí anh cưới cô cũng vì cô gái kia.
Bắt đầu từ ngày đó, Nam Ngưng không ngừng cãi vã với Thẩm Diệc Đình, hôn nhân của bọn họ cũng tràn ngập nguy cơ, chưng minh giấc mơ của cô
Vậy mà hôm nay, đột ngột thế kia, cô lại mơ thấy Thẩm Diệc Đình, nằm mơ anh đầy máu xuất hiện trước mặt mình, tất cả đều là máu, nói xin lối với cô. Nam Ngưng cảm thấy giấc mơ chân thật như vậy, Thẩm Diệc Đình cũng biết trong lòng cô để ý cô gái giống cô, luôn cho rằng, nếu như Thẩm Diệc Đinh muốn nói chuyện với cô, chắc cũng là nói như vậy, xin lỗi.
thật xin lỗi, anh vừa bắt đầu đúng là vì một cô gái khác mới cưới cô.
Nam Ngưng chậm rãi kể lại quá khứ của mình, cũng với điểm quan trọng, sao mình mơ thế, cô hoài nghi, mơ vậy là có báo trước, là nói cho cô biết, bây giờ Thẩm Diệc Đình đang gặp nguy hiểm.
"Chị dâu, chỉ là mơ thôi, chị đừng tưởng thật." Thẩm Tâm Duy trực tiếp muôn phủ nhận, không hy vọng sẽ xảy ra giống như trong mơ của chị dâu, không hi vọng anh trai mình xảy ra chuyện.
"Nhưng.... hình ảnh chân thực như thế, chị sợ... chị thật sự rất sợ."
Thẩm Tâm Duy ôm lấy Nam Ngưng, "Chị dâu, chị đừng lo, anh trai nhất định sẽ bình an trở về, anh ấy không bỏ mặc chúng ta đâu, anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm, nhất định sẽ trở lại bên cạnh chúng ta."
Nam Ngưng vừa rơi lệ, vừa gật đầu, "Chị luôn để ý sao anh ấy lấy chị, luôn quan tâm, vì thế mà oán giận anh ấy,... không ngờ để cho anh ấy gặp chuyện không may,anh ấy không cho chị cơ hội, anh ấy không thể bỏ chị được."
"Anh ấy nhất định sẽ trở về, nhất định không bỏ chị lại, cũng không bỏ em lại."
Hình như Thẩm Tâm Duy đã hiểu ra điều gì đó, ngày đó cô và Dương Hi Lạc ở Starbucks nhìn thấy người đàn ông uống cà phê cùng với Nam Ngưng chính là Trình Bân, năm đó Trình Bân ra nước ngoài học, hôm nay thành công rồi, tìm được chị dâu, có lẽ muốn nối duyên lại, chỉ là lúc này chị dâu không thể có quan hệ gì với Trình Bân nữa.
Năm đó chị dâu có thể vì Trình Bân mà từ bỏ đồ ăn vặt, đổi lấy câu chia tay từ anh, từ khi đó quyết định, bọn họ không thể nào. Mà bây giờ, người có thể khiến chị dâu rung động, chỉ có anh trai cô Thẩm Diệc Đình, một giấc mơ, có thể khiên chị ấy mất khống chế. Nam Ngưng vẫn rất lo lắng, nhưng không có cách nào, chỉ có thể cầu nguyện.
Thẩm Tâm Duy gọi điện cho cảnh sát lần nữa, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào, bên cảnh sát vẫn không tìm được Thẩm Diệc Đình, một chút dấu vết cũng không có.
Thẩm Tâm Duy an ủi Nam Ngưng, cũng khiến Nam Ngưng dịu lại đi ăn trưa, lúc này mới đưa Nam Ngưng rời đi.
Thẩm Tâm Duy nhìn Nam Ngưng lên xe, vẫy tay với chị. cô thở dài, chị dâu cãi với anh trai, đều có giấc mơ báo trước. Mà quan hệ của cô và Giang Thiếu Thành trở thành như vậy, cô cũng không mơ thấy thế, nếu như cô có thể mơ như vậy, căn bản cũng chuẩn bị tâm tư trước, không đến nỗi vừa mới nghe tin, lập tức cảm thấy đất trời rung chuyển rồi. cô khi đó, chỉ nghĩ là mình nghe lầm, tất cả chỉ là ảo giác, cho dù đến bây giờ, cũng rất khó tưởng tượng mình vượt qua thế nào. Sinh mạng thật thần kì, cho rằng mình không thể gánh nổi, xảy ra buộc chính mình đi chịu, sau đó thật sự có thể gánh chịu được.
Buổi chiều cô không có lớp, vốn muốn đi về thẳng, nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý, ngồi lên xe tới căn phòng nhỏ của cô và Giang Thiếu Thành. Vốn lâu không có ai ở, cũng không biết thành hình dạng gì. Nhiều quần áo của cô ở bên đó, đúng lúc có thể lấy chút quần áo thường ngày mặc.
cô tìm một lý do tốt cho mình, cô trở về lấy quần áo, không phải vì nhớ cái gì. Chỉ là khi cô tới cửa thì lại khinh bỉ chính mình, giả vờ làm cái gì, ngay cả mình cũng muốn lừa.
cô lấy chìa khóa ra mở cửa, đẩy cửa ra, sắc mặt của cô liền thay đổi. cô nhớ rõ lúc cô rời đi, bố cục phòng khách, nhưng chắc chăn chỗ này bị ai đó chạm qua, nhưng cô đã lâu không không quay về.... về phần Giang Thiếu Thành, cô tin chắc anh không có lý do để quay về, huống chi anh không hài lòng với cách trang trí nơi này, đã nói với cô nhiều lần, anh sẽ không trở về lấy đồ gì, anh muốn cái gì chẳng có, cho dù không có cũng bỏ tiền ra.
cô khân trương, sau đó đi vào phòng ngủ.
cô nhớ là lúc bản thân đi, đã khóa lại cửa phòng ngủ, nhưng bây giờ phòng ngủ lại có khe hở, hình như có người tới đây, hoặc là bây giờ người đó cũng ở trong này...
Ăn trộm sao? Vẫn có người xấu tới đây?
cô đi vòng vo, thận trọng tới bếp, cầm dao lên, lúc này mới từ từ đi vào phòng ngủ, đi tới cửa thì cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, mới đẩy cửa ra, sau đó cô hét "A", dao trong tay cũng rơi xuống.