Dao rơi xuống vang lên một tiếng thật lớn, cũng không khiến cô phục hồi tinh thần lại, cô không thở nổi, vừa rồi rất căng thẳng, giờ phút này đột nhiên được buông lỏng, thậm chí tí thì cô kích động mà ngã. Vừa rồi cô bị dọa, tóc gáy cũng dựng đứng, bây giờ mới biết lúc đó cô sợ cỡ nào, hết cảnh báo, cô lại muốn khóc. Về sau phát hiện ra, may mà dao không rơi xuống chân mình, nếu không mình nên tìm chỗ nào mà khóc thật.
Ánh sáng trong nhà rất ẩm đạm, không giống như ban ngày, rèm cửa sổ bao quanh, ngăn cách với không gian bên ngoài. Căn phòng vốn theo phong cách huyền thoại, cũng bởi vì có quầng tối bao trùm, nên có vẻ âm khí. Vốn cô định sửa lại giường đệm, vẫn ngăn nắp thế, chỉ là giờ phút này, người đàn ông nằm trên giường, hình như đang nhìn cô chăm chú, dù trong không khí u ám thế, cô không thấy rõ ánh mắt của anh.
Giang Thiếu Thành, anh thế mà lại ở đây.
Cô rất bất ngờ, cô cho rằng chỉ cần cô không trở lại Thịnh Quang quốc tế nữa, cô sẽ không dính líu gì với anh, không ngờ, bọn họ lại gặp nhau ở đây. Nơi này là chỗ ở sau khi bọn họ cưới, lưu lại những kỉ niệm ngọt ngào của bọn họ, nhưng bây giờ cô lại dùng từ này hình dung sự xuất hiện của anh, rốt cuộc nên gọi là thất bại thế nào.
Hiện tại cô hận thấu mình, lúc rời đi sao không kéo toàn bộ rèm lên, trong nhà có vẻ âm trầm, nếu không cô sẽ bị dọa thế, mấu chốt vẫn do chính tay cô tạo thành.
Tất cả vừa xảy ra, trong lòng cô không thoải mái, nhưng không muốn biểu hiện ra, “Làm sao anh lại ở đây?”
Cô phản ứng lại, định vươn tay, bật đèn lên.
Tay cô còn chưa chạm vào nút bật, nghe thấy Giang Thiếu Thành nói, “Không bật đèn.”
Tại sao phải nghe anh? Đây là hành động của cô, lập tức bật đèn lên, bên trong nhà lập tức sáng ngời, có chút âm u cũng không thể che giấu. Thẩm Tâm Duy thấy bộ dạng của Giang Thiếu Thành, lại hô lên lần nữa. Giang Thiếu Thành bây giờ, còn kinh khủng hơn bộ dạng cô lúc nãy bị dọa, trên trán anh toàn mồ hôi lạnh, không ngừng chảy xuống, lông mi cũng dính mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng không có màu sắc…. đây không phải là nguyên nhân khiến cô kêu lên, cô kêu chân vì chân anh, máu không ngừng chảy ra, hiện lên trên quần anh, vết máu không rõ, nhưng máu đã chảy lên giường, một mảnh đỏ tươi…..
“Em xem đủ chưa?” Giọng Giang Thiếu Thành có vẻ âm trầm, hình như nói lời như vậy, tốn không ít sức lực của anh, nghe ra anh nói chuyện mà thở ra, mồ hôi trên trán cũng nhiều hơn.
Hình như Thẩm Tâm Duy không nghe thấy anh nói gì, chỉ nhìn máu trên đùi của anh, cô cho rằng anh bị dính máu thôi, không phải từ trên người anh, nhưng nét mặt của anh đã xóa tan đi các giả định của cô, “Anh… anh làm sao vậy?”
Giang Thiếu Thành nhắm mặt lại, hình như không muốn nói nhảm nhiều, “Đi tìm hộp cứu thương ra đây.”
Thẩm Tâm Duy nuốt nước miếng, “Anh…. Thế này nên đi bệnh viện, tôi đưa anh đi…. Nếu không tôi gọi 120.” Cô nói xong lập tức lấy điện thoại ra.
“Đi lấy hộp.” Giang Thiếu Thành nói lời này không nghi ngờ gì.
Lúc này Thẩm Tâm Duy không có ý định gọi 120 không, lập tức đi tìm hộp cứu thương, trước kia anh đặt mua những thứ này, cô cảm thấy anh nghĩ nhiều rồi, cho rằng đời này bọn họ sẽ không dùng tới, bên trong không chỉ có ít đồ sơ cứu, còn có những đồ cô chưa thấy bao giờ, khi đó cô chỉ cảm thấy anh lo xa quá mức.
Nhưng là đồ của anh, cô đều sắp xếp gọn gàng, chỉ sợ lúc anh muốn dùng cô lại không tìm được, vì vậy vật của anh, cô còn nhớ rõ hơn vật của mình. Cô tìm được hộp rất nhanh, chạy đến trước mặt anh, lấy tất cả đồ ra.
Giang Thiếu Thành nhìn động tác của cô, anh rất mệt, đang ngủ thiếp đi, nghe được tiếng cửa vang thì lại tỉnh, nếu như không phải cô đến, có lẽ anh sẽ gặp nguy hiểm vì mất máu nhiều. Anh hạ mi xuống, phát hiện cô đổ các đồ ra, nhưng không có động tác gì, chống mạnh ngồi dậy, nhưng thế này cũng động tới vết thương, khiến anh không nhịn được kêu lên một tiếng.
Anh cầm lên cây kéo, dùng kéo cắt quần phía bên trái phần bị thương, cũng không quên giao cho cô, “Khử trùng dao và kìm.”
Thẩm Tâm Duy lập tức làm theo lời anh, nhưng khong biết chai nào khử trùng, Giang Thiếu Thành liếc nhìn cô một cái, cũng biết cô hoài nghi, vì vậy chỉ vào một bình, lúc này cô mới làm theo.
Anh lau vết máu trên chân, cuối cùng lộ ra vết thương, không lớn, chỉ là miệng nhỏ, nhưng Thẩm Tâm Duy thấy được, lại run một cái. Cô cầm dao găm, tay run, hơn nữa càng run lẩy bẩy.
Giang Thiếu Thành vươn tay, chuẩn bị nhận dao trên tay cô, cô vươn tay, chuẩn bị đưa tới, nhưng chỉ đưa một nửa, cô lại lắc đầu, “Để tôi giúp.”
Cô bảo mình chẳng có gì phải sợ, không có gì lớn, người bị thương không phải là cô, cô thuyết phục mình như thế, đồng thời chân mày cau lại thành một đường, nhăn như thế, nếu như có côn trùng trên đó còn có thể bị kẹp. Nhưng vẻ mặt cô kiên định lạ thường, cô cầm dao, từ từ vạch qua miệng vết thương của anh. Vết như thế, cô cũng không giả ngơ được, đây là vết đạn, anh bị súng bắn.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Giang Thiếu Thành cắn chặt răng, mồ hôi lạnh trên trán như mưa rơi, hai mắt anh mông lung, nhưng anh nhìn cô. Cô sợ ra sao, thậm chí muốn biết rõ sao anh bị thương, lại có thể dưới tình hình không hỏi được gì, người anh là quan trọng nhất, thậm chí còn bảo mình không sợ, tay của cô run lên thế. Cô dùng dao vạch vết thương lớn hơn chút, tìm ra viên đạn kia, động tác của cô không chuyên nghiệp, khiến anh càng đau hơn, quần áo sau lưng đã ướt đẫm.
“Dùng kềm.” Anh nhắc.
Lúc này Thẩm Tâm Duy mới cầm kềm, lấy viên đạn ra.
Giang Thiếu Thành lấy ít thuốc, bôi lên vết thương, sau đó bảo cô cầm băng gạc tới đây để anh băng bó kỹ.
Làm xong tất cả rồi, cô phát hiện trên trán mình cũng toàn mồ hôi lạnh, lúc này cô cũng tỉnh táo lại. “không đi bệnh viện sao?” xử lý đơn giản như vậy, không thể bằng đi bệnh viện lớn.
Hình như Giang Thiếu Thành còn chìm trong đau đớn, khó khăn lắc đầu một cái.
“Anh không muốn đi hay là sợ bệnh viện?”
cô lại nói vậy, ánh mặt Giang Thiếu Thành nhìn cô đã thay đổi, nhưng chỉ nhìn thôi, không nói lời nào. Thẩm Tâm Duy cũng biết anh sẽ phản ứng thế, lùi một bước để đánh trả đối phương, xem trước thái độ của cô, anh mới nghĩ biện pháp đối phó, mà không đẩy mình tới hướng hoàn cảnh xấu.
“Vậy đổi câu hỏi đi, Giang Thiếu Thành, anh bị thương thế nào? Anh bị bắn, nếu như bị người ta ám sát, cũng không dám đi bệnh viện, ở chỗ này xử lý thế, đó chính là anh không dám. Nguyên nhân bị thương anh không thể cho ai biết, Giang Thiếu Thành, đây là hành động trái phép.”
Giang Thiếu Thành nhìn cô, ánh mắt trầm lại chuyên chú. cô nghĩ, nếu như ánh nhìn có sức nặng, anh nhìn như thế, căn bản cô sẽ không chịu đựng nổi.
cô vươn tay, trên tay cầm viên đạn cô vừa lấy ra xong. “nói đi, nếu như anh không nói, tôi giao viên đạn này cho cảnh sát, để cảnh sát hỏi anh xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Anh không nghĩ cô sẽ đem viên đạn kia làm bằng chứng cớ uy hiếp anh, mặt khẽ cứng lại chút nhưng anh nhắm mắt. “Tùy em.”
“Anh cho rằng tôi không dám báo cảnh sát sao?” Thái độ này của anh khiến cô tức điên rồi, giống như cô không dám chuyện như vậy thật.
“Tôi nói, tùy em.” Anh nằm yên tĩnh, hình như rất mệt.
Anh không định nói cho cô biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không có ý định tiết lộ cho cô bất kỳ tin tức gì, thậm chí còn đánh cược cô sẽ không làm như vậy. cô lấy điện thoại của mình ra, nhưng hành động này cũng khôn khiến Giang Thiếu Thành mở mắt liếc nhìn cô một cái, cô chuyển sang chế độ gọi, nhấn 110, thậm chí cũng đã bấm phím gọi, nhưng cúp luôn. cô cắn môi, nắm chặt điện thoại di động, liếc mắt nhìn Giang Thiếu Thành vẫn nằm trên giường, xoay người, đi ra khỏi phòng, lúc rời đi, đóng cửa rất mạnh.
Tiếng cửa đóng vang lên ầm ầm, lúc này Giang Thiếu Thành mở mắt, nhìn cánh cửa bị trút giận lên, vẻ mặt còn khó coi hơn lúc nãy, nhưng lúc này anh còn cười được. Anh không dám đánh cược, chỉ là hiểu rất rõ, cho dù cô tức giận, cũng không đẩy anh tới đường cùng, cô sẽ không làm như vậy, anh tự tin thế đấy.
Thẩm Tâm Duy cũng không rời đi, cô ngồi sofa phòng khách, ôm chiếc gối cô thích nhất, khóc. cô ghét mình như vậy, dù xảy ra chuyên như vậy, cô không dám để anh gặp nguy hiểm, giống như đời này cô chỉ có thể bị anh nắm mũi dẫn đi.
Anh đang đoán chừng cô thật, cho rằng cô sẽ trợ giúp anh, cô sẽ không khiến anh khó chịu. cô nhắm mắt lại, Thẩm Tâm Duy, làm sao mày lại có thể là một người phụ nữ vô dụng như thế, tại sao?
Mày khiến người ghét, anh ấy biết mày yêu anh ấy, đánh cược rằng mày sẽ không làm chuyện như vậy, tất cả đều theo dự đoán của anh.
cô vùi mặt mình vào trong gối, anh trở nên xa lạ như thế, giấu diếm cô bao nhiêu chuyện, nhưng cô vẫn bảo vệ anh, cô hành động như thế quả thật đáng coi thường.
cô khóc thật nhỏ, cô không hi vọng,mình biến thành như vậy, ngay cả mình cũng ghét, khinh thường bản thân mình, nhưng tất cả những đều này, đều co chính cô lựa chọn.
Rèm cửa sổ trong phòng khách cũng kéo lại, chỉ vì phòng khách có không gian lớn, mà phòng bếp thì tràn đầy ánh sáng, không giống như phòng ngủ âm u, ánh sáng vẫn ảm đạm, có thể thấy rõ bô cục, nhưng chẳng phân biệt nổi. Có lẽ cô khóc đủ rồi, ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là vật dụng phòng khách, cô có thể nhớ lần đầu nhìn thấy những đồ này, cũng biết là mua lúc nào. Đồ dùng trong nhà này là cô cùng với Giang Thiếu Thành ra siêu thị chọn, rất dễ nhận thấy, thẩm mỹ của cô và Giang Thiếu Thành không giống nhau, cho nên bọn họ ước định, đồ vật lớn thì theo sở thích của Giang Thiếu Thành, còn đồ bé thì theo cô.
trên khay trà có hai cái ly, cô rất thích, bởi vì phía trên có hình hai người. cô vốn định in một ly hình cô, một ly hình anh, nhưng Giang Thiếu Thành thế nào cũng không chịu làm chuyện ngu ngốc thế, vì vậy cô chỉ dụ anh chụp ảnh chung, in ra 2 ly.
cô cảm thấy đó là món đồ đẹp, lúc uống, có thể nhìn thấy hình ảnh cảu bọn họ, uống nước cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn.
Hai cái ly vẫn ở nơi đó, vĩnh viễn như hình với bóng.
Lúc dọn dẹp nhà, cô rất muốn đập vỡ 2 ly này, đoạn tuyệt, nhưng không làm nổi, cô cầm ly lên, muốn đập xuông đất, tuyên bố mối quan hệ tan vỡ, nhưng cô lại ôm ly vào trong lòng, chính cô biết, ly này mang lại bao nhiêu niềm vui cho cô.
không dễ dàng dường nào, Giang Thiếu Thành ghét chụp hình, cô không chỉ để hình ảnh, còn thành công in hình bọn họ thân mật lên đó.
Khó cỡ nào, vì vậy không để nó vỡ vụn nổi.
cô yên lặng nhìn ly, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.