“Đến đêm, Hắc Mịch bang bang chủ quả nhiên đến cầu kiến. Diệp Phong và Quỷ Vô Cực mỉm cười mời vào.
“Tại hạ Hắc Mịch bang bang chủ - - Tàn Việt, hai vị trông không giống người Nam chiêm Bộ châu, không hiểu đến từ châu nào?” Hắc Mịch bang bang chủ ngồi đối diện, cung kính hỏi. Đối diện với võ tôn, hắn không dám kẻ cả.
“Mỗ và Quỷ lão đến từ Thần châu, đi qua Mộ Dung thành nên định ở lại mấy hôm, không cẩn thận quấy nhiễu Tàn bang chủ, xin được thứ lỗi.” Diệp Phong thể hiện tư thái của đại gia công tử, lời lẽ tuy khách khí nhưng ngữ khí đầy ngạo nghễ.
“Công tử lưu tại Mộ Dung thành là vì chuyện tỷ võ chiêu thân của Mộ Dung gia?” Hắc Mịch bang bang chủ hỏi.
“Mượn chỗ của Tàn bang chủ, mỗ cũng không giấu nữa. Đích xác mỗ đến vì tỷ võ chiêu thân, nghe nói Mộ Dung tiểu thư quốc sắc thiên hương, băng tuyết mỹ lệ, bản công tử thập phần hứng thú. Nếu hợp tâm ý thì bản công tử khá tự tin vào thực lực của mình.”
Hắc Mịch bang bang chủ nhíu mày, không ngờ thế lực ngoại châu cũng đến dự náo nhiệt, đối phương mang theo võ tôn tùy thân xem ra thực lực sau lưng không kém, tất phải bẩm báo cho Âu Dương gia.
“Chỉ e công tử sẽ thất vọng…” Hắc Mịch bang bang chủ định nói lại thôi, mắt ánh lên, chú ý phản ứng của Diệp Phong.
“Hả, chả lẽ Mộ Dung tiểu thư chỉ có hư danh?” Gã nhướng mày tỏ vẻ hiếu kỳ.
“Không hẳn, chỉ là tại hạ thoạt nhìn là biết công tử thuộc hàng nhân trung long phượng, nữ tử xứng với công tử, trừ dung mạo siêu tuyệt thì thân phận và thực lực cũng phải như thế.”
“Mộ Dung thế gia nghe nói cũng là đại thế lực số một số hai ở Nam chiêm Bộ châu, về mặt thân phận thì Mộ Dung tiểu thư rất xứng.” Diệp Phong ra vẻ ‘ngờ nghệch’: “Ngoài ra, bản công tử nghe nói, Mộ Dung tiểu thư đã đạt mức võ sư, thực lực không tệ. Bản công tử không hiểu ý Tàn bang chủ…”
“Chắc công tử không hiểu tình hình Nam chiêm Bộ châu nên mới nghe sai lời đồn. Mộ Dung gia hiện tại chỉ còn cái vỏ, nguy ngập lắm rồi, e rằng không chống chọi được bao lâu. Lần này tỷ võ chiêu thân là quỷ kế giãy chết sau cùng của họ, công tử không nên mắc lừa.” Hắc Mịch bang bang chủ ‘hảo tâm’ khuyên.
“Thật vậy?”
“Tàn mỗ không dám sai lời.” Hắc Mịch bang bang chủ nói chắc nịch: “Công tử không tin cứ đi hỏi thăm, tình thế Mộ Dung gia có phải bí mật gì đâu.”
“Cũng nên nghe ngóng xem sao.” Gã gật đầu vẻ nghĩ ngợi.
Thấy mục đích đã đạt, Hắc Mịch bang bang chủ mừng thầm cáo lui.
oOo
Hôm sau, Hắc Mịch bang bang chủ đưa một hồng kiểm lão giả khí độ bất phàm đến bái phỏng.
“Vị này là tôn lão - - Âu Dương Vị Minh của Âu Dương gia, thế lực số một số hai thật sự của Bộ châu.” Hắc Mịch bang bang chủ vội giới thiệu: “Tu vi võ tôn nhị giai, là một trong những cao thủ đỉnh nhọn của Bộ châu.”
Hồng kiểm lão giả thản nhiên liếc Diệp Phong rồi dừng lại trên mình Quỷ Vô Cực.
Cao thủ! Âu Dương Vị Minh kinh ngạc, tu vi của đối phương còn hơn lão. Lão nghe nói một thanh niên mang theo một võ tôn tới thì cho rằng đối phương mà tôn giả vừa tiến giai, không thì sao lại làm tùy tung cho hậu bối để mất thân phận. Giờ thấy tận mắt, lão kinh ngạc vô cùng, có tùy tùng tam giai võ tôn, thiếu niên này lẽ nào là tiểu bối của ngũ thế gia?
Lúc đó lão mới quan sát Diệp Phong thật kỹ, lại thấy giật mình. Tuy không nắm được tu vi cụ thể của gã nhưng khí chất quả thật cực kỳ bất phàm. Cảm giác này chỉ cường giả từ võ tôn trở lên mới cảm thụ được đôi chút, cảm giác Diệp Phong mang lại cho lão, không phổ thông võ sư nào sánh được.
“Không biết công tử thuộc thế lực nào, có thể cho biết đôi chút chăng?” Âu Dương Vị Minh đổi thái độ thành thập phần khách khí.
“Bản công tử đi du lịch, nhưng không tiện để lộ về gia tộc. Xin thứ lỗi.” Diệp Phong trả lời kín kẽ, càng khiến đối phương suy đoán thêm.
“Không sao. Bất quá công tử bất phàm như vậy, thế thực chắc mạnh lắm. Không hiểu công tử xưng hô thế nào?” Đối phương mà là thế lực gia tộc, từ danh tính cũng có thể dò ra manh mối.
“Mỗ họ Diệp.” Diệp Phong cười ngạo nghễ, không đáp nhiều lời.
Âu Dương Vị Minh liên tục xoay chuyển tâm niệm, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra Võ Nguyên đại lục có thế lực nào mạnh mẽ mang họ Diệp, càng trở nên mê hoặc. Lẽ nào bối cảnh của gã không phải gia tộc mà là bang phái hoặc tông môn?
Hàn huyên một hồi, Âu Dương Vị Minh cũng nói ra mục đích.
“Diệp công tử hôm nay nghe ngóng tin tức trong thành, định tham gia tỷ võ chiêu thân của Mộ Dung gia sao?”
“Trước khi thấy Mộ Dung tiểu thư, mọi việc đều không tiện nói ra…” Gã mỉm cười.
“Lẽ nào công tử còn chưa ngã lòng?” Âu Dương Vị Minh không vui nhưng không để lộ, nhíu mày: “Biết là quỷ kế của Mộ Dung gia mà công tử vẫn mắc sao?”
“Tình thế hiện giờ của Mộ Dung gia không hay lắm, nhưng dù sao trong tộc vẫn có một võ tôn cường giả, thực lực không đến nỗi nào.” Diệp Phong lộ ra nụ cười: “Nếu Mộ Dung tiểu thư có thể đả động bản công tử, ta có thể sẽ cân nhắc.”
“Âu Dương tôn lão, nghe nói chính là Âu Dương gia các vị bức Mộ Dung gia đến tuyệt cảnh?”
“Mộ Dung gia suy sụp không liên can đến người khác. Tộc trưởng Mộ Dung Càn cứng nhắc lại vô năng, xử sự bất công, còn tộc nhân không chỉ vô năng mà khinh hiền ngạo mạn, coi rẻ lực lượng ngoại tộc vốn có vai trò quan trọng, tự hủy đi sức mạnh. Nên Mộ Dung gia chắc chắn phải suy tàn. Dù không phải Âu Dương gia thì cũng có thế lực khác đến thay.” Âu Dương Vị Minh hơi kích động.
“Âu Dương tôn lão tự hồ rất hiểu nội tình Mộ Dung gia?” Diệp Phong máy động tâm ý, hỏi dò.
“Không giấu công tử, lão phu từng là thành viên Mộ Dung gia tộc. Mộ Dung võ hoàng anh hùng biết bao, chỉ tiếc là hậu nhân đều bất tài.”
Mắt gã lóe hàn mang, thầm nhủ quả vậy. Âu Dương Vị Minh từng là thái thượng trưởng lão của Mộ Dung gia, gia gia của Mộ Dung Tu.
Âu Dương Vị Minh không chú ý đến dao động tinh tế của gã, nói tiếp: “Công tử còn ảo tưởng với Mộ Dung tiểu thư, lão phu có thể cho biết một chút nội tình, có lẽ sẽ khiến công tử triệt để ngã lòng.”
“Xin cứ nói!” Diệp Phong thu liễm tâm tình, bình thản đáp.
“Mộ Dung tiểu thư vốn có hôn ước với tôn nhi của lão phu, nhưng lúc ở Võ Dung học viện tại Vân Châu thì có tư tình với thiếu niên khác. Vốn tôn nhi của lão phu định bỏ qua cho ả, chỉ mong nhanh chóng thành hôn, nhưng Mộ Dung tiểu thư điêu ngoa không chỉ không lĩnh tình mà xúi bẩy vị tộc trưởng phụ thân định giải trừ hôn ước. Tặc tử Mộ Dung Càn đó không nghe lão phu khuyên can, nhất ý cô hành ủng hộ con gái.” Âu Dương Vị Minh cang nói càng giận, sau cùng râu cũng dựng lên.
Lão lại “đau lòng” khuyên can: “Chính vì việc này, chi Mộ Dung ngoại tộc của lão phu bị sỉ nhục. Lão phu không chịu được áp bức của Mộ Dung thị nân dẫn cả chi về theo Âu Dương thế gia. Thử hỏi nữ nhân không biết liêm sỉ như thế sao lại xứng với nhân vật như công tử? Với thực lực và thân phận như công tử, hà cớ không tìm được bạn lữ gấp Mộ Dung tiểu thư trăm ngàn lần?”
Âu Dương Vị Minh chỉ chăm chú nói cho thống khoái, không để ý đến sắc mặt Diệp Phong sầm lại, sát ý tung hoành! Trán gã nổi gân xanh, mắt rực hàn mang, răng nghiến ken két. Hắc Mịch bang bang chủ thầm kinh hãi, tưởng gã phẫn nộ với hành vi của Mộ Dung tiểu thư nên càng bội phục Âu Dương Vị Minh, ngay cả bản lĩnh nói dối cũng cao hơn hắn mấy bậc.
Hay cho lão thất phu, rõ ràng tôn nhi của ngươi si tâm vọng tưởng, quấy nhiễu Tử Thanh còn lão tặc ngươi định định lợi dụng hắn để kết thân hân với Mộ Dung thị, tăng trưởng thực lực cho chi ngoại tộc, sau cùng khống chế quyền lực hạch tâm của cả Mộ Dung thế gia. Đúng là lòng lang dạ sói. Lão vì không đạt mục đích nên gây loạn, phản khỏi Mộ Dung gia, giờ lại xúc phạm Mộ Dung thị không xứng với mình, quả thật vô sỉ cực độ.
Mộ Dung Càn vốn có ý gả Tử Thanh cho Mộ Dung Tu nhưng chưa đến mức có hôn ước, tất cả vẫn để con gái làm chủ. Qua miệng Âu Dương Vị Minh, việc đó lại thành chắc chắn, tệ hơn là lão thất phu dám xúc phạm Tử Thanh thành nữ nhân không biết đến liêm sỉ. Diệp Phong nhìn gương mặt giả đói đó, lòng không nén được lửa giận.
Không diệt lão thất phu này, ta không phải Diệp Phong. Quyền đầu của gã nắm chặt lại, bị Quỷ Vô Cực khẽ ấn xương.
Lãnh tĩnh! Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, gã hiểu Quỷ Vô Cực nhắc nhở mình, đối phương là nhị giai võ tôn, gã và Quỷ Vô Cực đánh bại hoặc đả thương đối phương không khó nhưng giết chết thì không dễ, mà sẽ đả thảo kinh xà.
“À… công tử sao lại như vậy?” Âu Dương Vị Minh nhận ra điều khác lạ, ngạc nhiên nhìn gã.
“Không ngờ Mộ Dung tiểu thư lại là người như thế.” Diệp Phong hít sâu một hơi, cố rặn cười: “Vậy lệnh tôn không lấy được nàng ta đúng là may mắn lớn.”
Âu Dương Vị Minh không nghe ra huyền cơ, thoáng mừng vì tưởng gã hồi tâm chuyển ý. Âu Dương gia, không muốn có địch thủ nắm trong tay không chỉ một võ tôn, dù thế lực đó không ở Bộ châu.
Lão tặc, ta để ngươi sống thêm mấy hôm. Bất quá ngươi không tiêu diêu được lâu nữa đâu.
Một khi có cơ hội, ta nhất định khiến lão thất phu này trả giá gấp mười cho những hành động và lời nói này.