“Âu Dương Vị Minh điên đảo hắc bạch, nếu đối diện một người chưa biết chân tướng, có lẽ đối phương sẽ tin tưởng. Với những lời đồn về Mộ Dung gia và thân phận trước kia của lão, độ tin tưởng của những lời nào đích xác cực kỳ kín kẽ.
Tiếc là lão gặp phải Diệp Phong, người đã quá quen với miệng lưỡi của lão. Dù lão nói hay đến đâu cũng không lay động được lòng tin gã dành cho Mộ Dung Tử Thanh.
“Bất quá bản công tử đến đây, chí ít cũng phải ở lại xem náo nhiệt. Lần tỷ võ chiêu thân này chắc cũng hay ho.” Gã tiếp tục phỉnh Âu Dương Vị Minh.
“Diệp công tử tính rất đúng.” Âu Dương Vị Minh cười gian xảo, tỏ vẻ thú vị: “Lần tỷ võ chiêu thân này, nhất định rất ‘hay ho’, không nên để lỡ.”
“Âu Dương tôn lão nói vậy chắc là biết trước điều gì, có thể tiết lộ chăng?” Lòng gã máy động, đó là chính đề mà gã quan tâm.
“Ha ha! Diệp công tử đợi mà xem. Đại tiểu thư không biết xấu hổ Mộ Dung Tử Thanh này sẽ mất hết danh dự tại lần tỷ võ chiêu thân này. Mộ Dung thế gia cũng sẽ mất hết danh dự theo. Chiêu thân... chẳng qua là một tuồng hài kịch mà thôi.” Âu Dương Vị Minh cười vang với vẻ giải hận.
“Hả?” Diệp Phong thầm giận, ngoài miệng tỏ ra hiếu kỳ: “Bằng gia thế và thực lực của Mộ Dung tiểu thư chắc không đến nỗi vắng vẻ… dù chỉ chiêu nạp được nữ tế là thế lực nhị lưu, cũng không đến mức bị cười chê chứ?”
“Cụ thể lão phu không tiện tiết lộ, bất quá Diệp công tử sẽ có kịch hay để xem.”
Âu Dương Vị Minh cáo từ, Diệp Phong lại chìm vào trầm tư.
Lời lẽ của đối phương không để lộ kế hoạch cụ thể nhưng Diệp Phong đoán được Âu Dương gia sẽ giở trò với các thanh niên thượng đài chiêu thân khiến việc này không thể thành công mà chuyển thành một vở kịch, qua đó sỉ nhục Tử Thanh và Mộ Dung gia.
Bất quá tính toán của Âu Dương gia đúng với mong muốn của Diệp Phong. Gã vốn không thích chiêu thân thuận lợi tiến hành, tránh để sự tình phát triển đến mức không thể thu thập, rước phiền cho Mộ Dung gia, Tử Thanh cũng khó xử. Âu Dương gia coi như giúp gã một việc lớn.
Nhưng đối phương định làm nhục Tử Thanh thì gã không nhẫn được. Bất quá, quyền chủ động hiện giờ không nằm trong tay Âu Dương gia mà trong tay người ẩn tàng trong bóng tối như gã. Gã có sức mạnh xoay chuyển tình thế. Đến lúc cần thiết, chỉ cần gã đứng về phía Mộ Dung gia là sẽ trả lại Âu Dương gia mọi sỉ nhục và trào phúng khiến chúng phải trả giá về những gì đã gây ra.
Đã quyết định xong, khóe môi gã nhếch lên lạnh lẽo.
oOo
Thế lực thuộc phe Âu Dương gia lục tục xuất hiện trong thành, quả nhiên không khiến Mộ Dung gia phản ứng gì quá mức. Xem ra Mộ Dung gia vẫn cố giữ thái độ nhịn nhục, ảo tưởng tỷ võ chiêu thân vì có mặt nhiều thế lực mà có thể thuận lợi tiến hành.
Diệp Phong và Quỷ Vô Cực xuất hiện không giấu được thám tử của Mộ Dung gia. Việc họ xung đột nho nhỏ với Hắc Mịch bang cũng được báo lên. Một công tử mang theo cường giả có thể là võ tôn được Mộ Dung gia cực kỳ trọng thị.
Sau hôm Âu Dương Vị Minh bái phỏng, trưởng lão Mộ Dung gia cũng mang theo danh thiếp đến thăm. Tuy khách điếm được Hắc Mịch bang bao nhưng đây là địa bàn của Mộ Dung gia nên Hắc Mịch bang bang chủ trừ âm dương quái khí trào phúng mấy câu, không dám gây khó dễ.
Mộ Dung gia trưởng lão đến với ý đồ rất rõ ràng là mời gã vào chỗ đã được gia tộc chuẩn bị sẵn, vừa để thăm dò nông sâu của cả hai đồng thời ân cần chiêu đãi đối phương hòng để lại ấn tượng tốt, nếu gã đến tham gia chiêu thân thì không gì tốt hơn nữa. Với Mộ Dung gia hiện tại, bất kỳ võ tôn cường giả cũng là chiếc phao cứu sinh, nên phải tìm mọi cách tóm lấy.
Nhưng Diệp Phong cũng đã có kế sách riêng nên khéo léo cự tuyệt. Gã muốn trừ đi chút đề phòng của Âu Dương gia với mình, như thế thì trong thời khắc quan trọng nhất mới có thể giáng cho đối phương một đòn trí mạng. Mộ Dung gia trưởng lão sau cùng đành quay về. Âu Dương Vị Minh biết chuyện cũng thở phào, cho rằng gã đã tin lời lão bịa đặt, đã mất hứng thú với Mộ Dung Tử Thanh.
Mấy hôm sau, song phương đều e dè nhau nên không có gì đặc biệt xảy ra. Ngày tỷ võ chiêu thân sau rốt cũng tới.
Dưới lôi đài đông đặc những người là người, náo nhiệt ồn ã. Tiếng ồn ào cơ hồ lật ngược cả quảng trường của Mộ Dung thế gia. Tuy phần lớn chỉ đến xem náo nhiệt nhưng có không ít thanh niên đang háo hức, dù gì đây cũng là cơ hội vượt vũ môn, dù vũ môn này đã suy tàn nhưng vẫn đáng để nhảy.
“Thái thượng đại trưởng lão, hiện tại hơi hỗn loạn, chúng ta có nên đuổi sạch nhưng kẻ không liên quan không?” Trên đài, Mộ Dung Càn nhíu chặt chân màu, đề nghị với một lão giả quắc thước đứng cạnh.
“Bất tất! Đã biết là quỷ kế của Âu Dương gia mà chúng ta đuổi đám đông đi chỉ e sẽ dẫn đến hỗn loạn không dẹp yên được.” Lão giả lãnh đạm lắc đầu: “Tộc trưởng đại nhân, nhiệm vụ của ngài bây giờ là khuyên Tử Thanh, đừng để nó ngang ngược ở lôi đài. Thành bại của lần tỷ võ chiêu thân này liên quan đến sinh tử hưng suy của gia tộc, không để nó làm loạn được đâu.”
“Chút phiền phức mà Âu Dương gia gây ra, lão phu sẽ tự giải quyết.”
Vốn việc Mộ Dung gia tỷ võ chiêu thân không tiện đồn đại rộng, nhất lưu đại thế lực thật sự đời nào lại dùng phương thức mất mặt này tuyển chồng cho tiểu thư tôn quý trong tộc?
Nhưng trong một dêm tin tức như mọc cánh lan khắp Bộ châu, cố ý làm sai bản ý của Mộ Dung gia, từ vốn chỉ cho phép con cháu thế gia được mời đến biến thành mất kỳ thanh niên nào phù hợp điều kiện đều có thể tham gia chiêu thân, quy định cấm mọi người đến xem tỷ võ biến thành tỷ võ công khai. Vì thế mới tạo ra tình hình Mộ Dung thành chật ních võ giả đến xem náo nhiệt.
Không cần đoán, Mộ Dung gia cũng biết việc này có liên quan đến Âu Dương gia nhưng họ không kháng cự được uy lực của lời đồn. Giờ mấy vạn võ giả đổ đến Mộ Dung thành xem tỷ võ và hân thưởng dung mạo Mộ Dung tiểu thư, nếu Mộ Dung gia ngăn cản thì sẽ dẫn đến công phẫn, sự tình nhiều khả năng không thể thu thập được. Nên họ đành mở cửa khu vực lôi đài cho tất cả vào xem, tình hình tuy hơi hỗn loạn nhưng số người này không bị Âu Dương gia sắp xếp hay cố tình gây loạn với Mộ Dung gia.
Họ tăng thêm điều kiện chiêu thân là thực lực phải từ võ sư trở lên, tuổi cũng không được quá ba mươi mới được tham dự. Như thế sẽ bớt được vô cùng vô tận các thanh niên đến thử vận may. Mộ Dung gia đồng thời cũng tự tin rằng thanh niên tầm thường không thể sánh với con cháu thế gia bởi điều kiện tu luyện chênh lệch quá xa. Để họ lên lôi đài càng tăng thêm bầu không khí cho Mộ Dung gia.
Chuẩn bị như thế, thái thượng trưởng lão cực kỳ tự tin, chỉ cần Âu Dương gia không công khai gây loạn thì sẽ không có gì bất thường. Nếu đối phương dám động dụng võ lực tại địa bàn của Mộ Dung gia, ông ta được các thế lực được mời tới đảm bảo sẽ ra mặt ngăn cản Âu Dương gia.
Mọi việc đều xong, chỉ còn một việc. Là Mộ Dung Tử Thanh thà chết cũng không chấp nhận sắp xếp của gia tộc. Nghĩ đến tính quật cường của cô, thái thượng trưởng lão cũng đau đầu thở dài. Nhưng chiêu thân phải tiến hành, chỉ cần tuyển được người thích hợp thì cô không thể cự tuyệt.
Ngoài xa lôi đài, Âu Dương Vị Minh chắp tay sau lưng, cạnh lão là một thanh niên tuấn lãng, là Mộ Dung Tu khi xưa. Bất quá hiện tại hắn đã đổi tên - - Âu Dương Bất Tu.
“Hắc hắc hắc! Mộ Dung Càn, hiện tại các ngươi dãn gồi lên lưng hổ rồi.” Âu Dương Bất Tu cười khanh khách.
“Chúng nhất định cho rằng mục đích chủ yếu nhất của chúng ta là gây ra hỗn loạn.” Âu Dương Vị Minh bật cười: “Tiếc rằng ta sao để cho Mộ Dung gia dễ dàng như vậy… ta nhất định khiến Mộ Dung Càn hối hận, những sỉ nhục mà lão phu phải chịu, sẽ trả lại cho các ngươi gấp trăm.”
“Mộ Dung Tử Thanh, ta sẽ khiến tiện nhân ngươi nếm mùi đau khổ bị người ta làm nhục rồi rũ bỏ.”
Một già một trẻ ôm oán niệm vô cùng với Mộ Dung gia, phát ra hận ý ngút trời. Địa vị hiện tại của chúng tại Âu Dương gia không thấp nhưng chẳng qua vì Âu Dương gia lợi dụng được. Đặc biệt do Âu Dương Vị Minh có thực lực võ tôn nên tộc nhân chi này được đại ngộ như khách quý.
Nhưng dấu ấn phản bội đã khắc sâu lên mình, cả đời cũng không thể xóa đi. Tại Võ Nguyên đại lục, người phản bội gia tộc thường bị phỉ nhổ và khinh miệt, Âu Dương gia hiện giờ cố nhiên thập phần trọng thị chúng nhưng trăm năm hoặc mấy trăm năm sau thì sao? Dù gì chúng cũng không phải đích hệ của Âu Dương thế gia, cùng không phải thân tín, một khi mất đi sức mạnh cho họ Âu Dương lợi dụng thì sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc. Đó… là kết cục khó tránh của phản đồ.
Âu Dương Vị Minh hiểu rõ, vốn lão là công thần của Mộ Dung thế gia, được đãi ngộ cao lại có địa vị tôn sùng, tiếc rằng vì một chút sai lầm, mưu đồ thân phận đích hệ cho hậu thế không thành mà nổi giận gây sự với Mộ Dung Càn rồi phản khỏi Mộ Dung gia! Nên lão hận, phi thường hận. Lão chưa từng phản tỉnh vì mình tham lam mới tạo thành kết cục này mà đổ hết trách nhiệm cho Mộ Dung thị, đặc biệt là Mộ Dung Càn và Mộ Dung Tử Thanh. Nên lần này Âu Dương thế gia phá hoại kế sách của Mộ Dung thế gia lợi dụng chiêu thân lôi kéo các thế lực khác, lão đã tận tâm tận lực, thậm chí tự thân xuất mã hòng báo thù.
Giờ chỉ cách thành công một chút, một chút nữa thôi… đợi khi tỷ võ chính thức bắt đầu, hành động trả thù thật sự cũng sẽ thuận lợi triển khai!
Mộ Dung Càn, Mộ Dung Tử Thanh! Các ngươi sẽ bị làm nhục trước mọi võ giả Bộ châu, mất hết danh dự. Chỉ như vậy mới giải được mối hận trong lòng ta.