Kim sắc cự trảo sắc bén không hề e ngại mười mấy võ hoàng ngăn trở, cứ chụp xuống. Mỗi ngón tay đều mọc ra vô số cái gai nhọn, cực kỳ đáng sợ.
Xoạt. Lĩnh vực của ba võ hoàng đi đầu lập tức bị cự trảo xé tan, họ bị chấn bay đi thập phần thê thảm, rơi xuống không biết sống chết thế nào.
Các võ hoàng làm con tin trong linh trì, tu vi tối cao cũng chỉ trung giai, đối diện lĩnh vực của ngũ hành chiến trận ảo hóa thành, đặc biệt là đòn mãnh liệt thì khó lòng chống cự hữu hiệu. Nếu họ đồng lòng, có lẽ còn miễn cưỡng đấu một lúc, nhưng khi ba võ hoàng chịu kết cục thảm liệt thì số còn lại đều kinh sợ, cùng tách ra.
Lập công cố nhiên trọng yếu, nhưng tính mạng còn hơn thế.
Từ phía Mộ Dung thành, mấy cao giai võ hoàng, kể cả Diệp Phong đều phát ra khí thế kinh nhân, nhanh chóng lao về phái linh trì. Cự trảo vừa va chạm với các con tin võ hoàng, chỉ chần chừ một giây còn bọn Diệp Phong muốn đến nơi phải mấy chừng hai chục giây.
Còn nhiều cơ hội. Bọn Vệ lão hú vang, ngũ hành chiến trận lĩnh vực lại ngưng kết, chụp xuống thạch ốc ở trung tâm linh trì.
“Gừ.” Từ dưới linh trì vang lên tiếng gầm, một con yêu thú khổng lồ toàn thân bao phủ hỏa diễm đằng không. Hai con mắt như đèn lồng bắn ra thanh sắc hỏa diễm rừng rực, uy thế kinh nhân.
“Bọn rùa đen ở đâu ra dám đến địa bàn của lão tử gây sự.” Hỏa lân thú xuất hiện thập phần đột ngột, như thể đã mai phục gần đó, bọn Vệ lão do nóng lòng bắt nhị nữ, nhất thời không nhận ra. Hỏa lân thú há miệng phun ra một luồng bản nguyên liệt diễm, năng lượng cuồng bạo kêu tanh tách như lôi quang lao vào đối phương.
“Không ổn, không nên coi thường ngọn lửa này.” Lòng tay cự trảo hơi lệch đi, tạm thời không chụp thạch ốc mà nắm lại thành cự quyền, đập vào hỏa cầu.
Ầm! Không trung rực lên hai màu vàng và đỏ, uy lực quét khắp toàn trường bức các võ hoàng nhao nhao lui lại, trung tâm vạn niên linh trì lập tức trống không.
“Trận thế của năm tên rùa đen này tổ thành cũng có đôi chút thú vị, ngay cả bản mệnh hỏa diễm của ta cũng không làm gì được.” Hỏa lân thú thầm nhủ, nó còn dư lực nhưng được Diệp Phong dặn dò nên chịu lép thoái lui. Bằng không sẽ lỡ mất việc lớn.
Kim sắc cự trảo tan biến trong tiếng nổ, bọn Vệ lão bị xung kích không nhẹ, nhưng trong khoảnh khắc sau, lĩnh vực năng lượng quanh ngũ hành chiến trận biến đổi, ngưng tụ thành tấm lưới màu nước biếc tràn vào Hỏa lân thú. Ngũ hành chiến trận hàm chứa ngũ hành tuần hoàn hoàn mỹ có thể tùy ý thay đổi tính chất nguyên lực và người chủ trì.
Vệ lão và Hỏa lân thú va nhau, bị xung kích ít nhất, nhanh chóng từ vị trí chủ trì chiến trận thành phụ trợ.
Thủy võng trói chặt Hỏa lân thú, không khí liên tục bốc lên khói trắng do thủy nguyên năng lượng của thủy võng giao phong với hỏa nguyên năng lượng của Hỏa lân thú. Hiển nhiên, Hỏa lân thú tuy thiên phú dị bẩm nhưng không so được với trận thế do năm võ hoàng tu vi tương đương tổ thành. Hai giây sau, nó thét lên thê thảm, tránh xa lưới nước, lao đi vun vút không còn bóng dáng.
Bọn Vệ lão không truy kích Hỏa lân thú, giờ bọn Diệp Phong đã đuổi được một phần ba cự ly, thêm mười mấy giây nữa là họ không còn cơ hội.
Hiện tại trước mặt họ không còn gì ngăn cản nữa. Hỏa lân thú xuất hiện càng kiên định nhận xét của bọn Vệ lão rằng nhị nữ ở trong thạch ốc. Còn nhân vật quan trọng nào nữa mà cần yêu thú như nó bảo vệ?
“Đừng thương tổn đến họ, đều là con tin quan trọng đấy.” Bất quá, Vệ lão lo bò trắng răng, thủy nguyên lĩnh vực ôn nhu nhất, thủy võng khẽ trùm lên căn thạch ốc rồi nhổ lên không. Tiếp đó thủy võng chuyển hóa thành thủy cầu gói trọn gian nhà vào giữa.
“Không sai, trong nhà có hai nữ nhân.” Thạch ốc tuy có năng lượng cấm chế nhưng lập tức tan vỡ dưới áp lực thủy nguyên. Chỉ cần quét thần niệm vào là biết hết tình huống.
Biết mục tiêu đến tay rồi, Vệ lão tức thì hớn hở ra mặt, xung kích sau lần va chạm với Hỏa lân thú cơ hồ tan sạch. Lão quay lại giữ quyền chủ đạo chiến trận, kim nguyên lĩnh vực hóa thành cầu vồng lao vút về phía thánh sơn.
“Mau thả người xuống, tiểu gia sẽ tha mạng cho các ngươi. Bằng không sẽ xé các ngươi thành trăm mảnh.” Diệp Phong như bị kích thích dữ độ, tốc độ nhất thời tăng vọt, thu ngắn khoảng cách với đối phương.
“Ha ha ha! Diệp Phong tiểu tử, nếu ngươi muốn…” Vệ lão thấy tốc độ của chiến trận không thể thoát được, thậm chí còn bị đối phương nhanh chóng áp sát thì định dùng con tin bức Diệp Phong không truy kích nữa.
Nhưng dưới chân gã chợt vang lên tiếng nổ, thân hình như thuấn di lao đến trước trận thế, mặc kệ bọn Vệ lão định nói gì, như ý bổng giơ lên, cả người và bổng như được bơm căng, lập tức lớn vụt lên.
“Bọn rùa đen đáng chết.” Như ý bổng giáng mạnh vào chiến trận lĩnh vực, hất nửa câu Vệ lão chưa nói xong nuốt ngược lại.
Dải cầu vồng rúng động, năm võ hoàng ở trong đều bị xung kích mãnh liệt, mặt trắng nhợt đầy sợ hãi. Chỉ một bổng thuận tay đã có uy lực thế này, xem ra Diệp Phong có thực lực đấu được với cao giai chiến trận không phải vô căn cứ.
Bất quá không hiểu Diệp Phong vì giận quá mất khôn hya gã không chú ý mà nhát bổng của gã tuy đánh cho đối phương liêu xiêu nhưng lĩnh vực cũng mượn uy lực của lực đạo mà nhanh chóng kéo giãn cự ly, tiếp tục điên cuồng lao về phía thánh sơn.
Tạm thời thoát được, Vệ lão cũng thầm hô may mắn. Lão vừa bị cắt lời, giờ lại định bổn cũ soạn lại, hít sâu một hơi, định mở lời.
"Hỗn nguyên nhất khí đạn!" Diệp Phong lý nào còn cho lão cơ hội? Hất bay đối phương xong, trước ngực gã nhanh chóng ngưng tụ một quả hỗn nguyên cầu to lớn, ném mạnh về phía lão.
Bọn Vệ lão không nhận ra tuyệt chiêu của gã, tưởng là sát thủ lợi lại nên vội dốc hết lĩnh vực năng lượng ngăn đón. Cuồng phong lướt qua, kim nguyên lĩnh vực lập tức tiêu tan vô ảnh vô tung, ngũ vị võ hoàng lộ hết ra ngoài, căn thạch ốc cũng rơi xuống theo.
“Quái quỷ gì thế hả!” Cũng may năm võ hoàng đều có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, lập tức chuyển đổi chủ thứ của ngũ hành chiến trận, hảo nguyên đỏ rực dâng lên, đón lấy căn thạch ốc có nhị nữ, đồng thời liều mạng lao về thánh sơn.
Diệp Phong tựa hồ vì quá sức khi phát ra hỗn nguyên cầu, khí tức đột nhiên sững lại, trơ mắt nhìn đối phương đi xa mới tiếp tục đuổi theo được.
“Diệp Phong tu luyện thế nào nhỉ, không chỉ đáng sợ mà thủ đoạn cũng quỷ dị đến thế.” Lĩnh vực nguyên lực ngang với điên phong võ hoàng bị quét sạch, trong những trận chiến từng trải, chúng nhân đều chưa từng gặp phải. Chỉ cần nghĩ đến cảnh đang bị bao giờ mà Diệp Phong dùng chiêu này diệt gọn lĩnh vực của họ, tất nhiên kết cục sẽ nát xác vì không còn nguyên lực lĩnh vực bảo vệ.
Quá đáng sợ!
“Kiên trì! Liều mạng cũng phải kiên trì! Ngũ tông tông chủ sẽ đến tiếp ứng nhanh thôi.” Vệ lão hiện giờ khổ để đâu cho hết, vốn có nhị nữ trong tay, có thể uy hiếp Diệp Phong để thoát khỏi khốn cảnh nhưng mỗi lần định nói ra là bị đối phương phẫn nộ công kích cắt ngang khiến lão không biết làm gì nữa.
Diệp Phong ở phía sau đuổi riết, lão cơ hồ không tìm được lúc nảo rảnh để lấy nhị nữ ra uy hiếp. Chỉ cần hơi chậm lại là công kích lôi đình của gã đã ập tới, không cẩn thận là mất mạng ngay. Có cọc trong lúc sắp chết đuối nhưng không có cơ hội phát huy tác dụng, năm võ hoàng đều ấm ức cực độ.
Nhưng họ cũng không dám lấy nhị nữ ra đỡ đòn, nhỡ may có gì sơ sót, Diệp Phong chắc chắ sẽ liều mạng. Thành ra Vệ lão tuy nắm trong tay sinh tử của nhị nữ nhưng Diệp Phong như hoàn toàn không ý thức được, điên cuồng truy sát chúng nhân. Thạch ốc lại trở thành gánh nặng cho bọn Vệ lão.
Cũng may Diệp Phong tựa hồ đang mất trí, công kích loạn xạ, lần nào cũng khiến năm người trong lĩnh vực nếm đủ khổ đau nhưng vẫn có cơ hội tạm thời thoát thân. Các võ hoàng truy kích phía sau nhất thời chưa bắt kịp, không thể hình thành vòng vây hữu hiệu.
“Diệp Phong, nếu ngươi không dừng tay, lão phu nhất định khiến ngươi hối hận…” Vệ lão định cho cho gã biết nữ nhân tâm ái của ngươi trong tay ta, ngươi phải hiểu hoàn cảnh của minh, ngoan ngoãn khuất phục mới đúng.
“Tiểu gia nhất định giết các ngươi.” Gã không hề phản ứng, trừ ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tia ranh mãnh thì như một tên điên nổi giận, có cơ hội là tấn công.
Mỗi đòn của gã đều hàm chứa hung mãnh, lần nào cũng khiến năm võ hoàng rợn tóc gáy từ tận đáy lòng. Sức mạnh đó tuyệt đối giết chết được họ. Chỉ là… lần nào sức mạnh đó cũng không được phát ra hoàn mỹ lên mình bọn Vệ lão, khiến họ vừa sợ vừa thầm lấy làm may mắn.
Cứ vậy, một toán võ hoàng truy đuổi nhau đầy hoạt kê suốt hơn nửa canh giờ. Bọn Vệ lão nếm đủ đau khổ, chờ đợi viện thủ.