Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 553: Q.3 - Chương 553: Lưới






Màn đêm bao trùm thánh sơn, trong không khí chỉ thấy một dải u quang mờ mờ, phảng phất như tấm lưới cực lớn bao bọc thánh sơn.

Có chướng ngại năng lượng do thánh giai bố trí này, thánh sơn không hề lo lắng gì bị địch nhân đánh lén. Nhờ thế mà năm năm nay, đều là thánh sơn chủ động công kích, tứ đại thế lực đều bị bức phải ứng chiến.

Thánh sơn sơn môn đột nhiên bạo phát tiếng nổ động trời, bạch quang chói lòa vút lên, chướng ngại như bị xé toạc ra một khe hở, năm thân hình bao bọc nguyên lực màu khác nhau nhanh chóng lao ra.

“Mấy tên nhãi nhép các ngươi dám mai phục tại thánh sơn, thật sự coi thánh sơn không người hả…” Tiếng quát mang theo nguyên lực hùng hồn vang khắp bốn phương tám hướng… tứ bề dấy lên cuồng phong, cát bay đá chạy, thanh thế cực kỳ tráng quan.

Tiếng nói vang vọng, trong vòng mấy trăm dặm quanh thánh sơn, mấy chục thân ảnh mang theo đủ màu nguyên lực năng lượng thi nhau hiện thân. Họ là tôn cấp và hoàng cấp cường giả của Võ hoàng đồng minh mai phục tại thánh sơn. Giờ thấy thánh sơn võ hoàng bày ngũ hành chiến trận thì đều kinh hãi.

Những nhân thủ phong tỏa thánh sơn thực lực không hẳn là đỉnh nhọn trong đồng minh. Nhiệm vụ của họ chỉ là đề phòng tin tức lọt lên thánh sơn, nhưng do hôm qua gặp sơ sót trong lúc áp giải nhân mã nên năm con tin của Ngũ hành tông bị nhân thủ làm phản cứu mất, hơn nữa thành công quay về thánh sơn. Không cần nói cũng biết thánh sơn biết tin nên thị uy.

Toán cường giả phong tỏa thông đạo tụ tập ngoài xa, không dám đến gần quá… Họ không đối phó được uy lực của ngũ hành chiến trận.

“Minh chủ có lệnh, cường giả chủ lực của đối phương xông ra thì chúng ta rút lui.” Để bảo tồn thực lực, Diệp Phong không yêu cầu họ ngạnh tiếp, nên chúng nhân đều cẩn thận rút lui mấy trăm dặm mới hơi yên tâm.

Phe thánh sơn, ngũ hành chiến trận do Vệ lão dẫn đầu dùng thần niệm quét xung quanh, xác nhận không có nhân mã mai phục mới từ tốn thu lại khí thế.

“Quả nhiên như tiểu tử đó nói, nhân mã của đối phương không dám giao phong với chúng ta.” Vệ lão thập phần mãn ý gật gù.

“Nhân cơ hội này, chúng ta lập tức lẻn ra khỏi thánh sơn, tiếp hành kế hoạch tiếp theo.” Một võ hoàng khác nói. Song phương hiện tại cách nhau bốn, năm trăm dặm, tu vi của họ cũng cao hơn các võ hoàng và võ tôn đến canh gác. Chỉ cần họ cẩn thận một chút là sẽ thần bất tri quỷ bất giác rời khỏi thánh sơn.

“Không sai, tất cả cùng thu liễm khí tức, ngũ tông tông chủ ở thánh sơn sẽ tạo ra giả dạng mê hoặc để yểm hộ cho chúng ta rời khỏi.” Vệ lão quan sát hoàn cảnh chung quanh một lần nữa rồi dặn.

Năm hắc sắc thân ảnh được màn đêm yểm hộ lao vào rừng, ép khí tức toàn thân xuống mức thấp nhất, áp sát mặt đất mà lướt đi ngược hướng với địch nhân, lén vào phạm vi Võ Nguyên đại lục. Họ là năm trung giai võ hoàng, tinh minh hơn nhiều nhưng thám tử được phái đi lúc trước. Võ hoàng đồng minh không phát hiện được họ cũng là đương nhiên.

Sáng sớm, năm võ hoàng được Vệ lão dẫn đầu tiến vào địa giới Bộ châu, ẩn mình trong Vụ Ẩn sơn mạch… Tất cả đều diễn ra trong lúc Võ hoàng đồng minh không biết gì.

“Vệ lão, ban nãy mấy dung binh đó cho biết, Mộ Dung thành cách đây chừng một nghìn bốn trăm dặm, còn vạn niên linh trì ở ngay cạnh Mộ Dung thành. Với cảm tri của chúng ta, chỉ cần trong vòng trăm dặm là cảm thụ được linh khí như thế.” Gần đó thi thể một đội dung binh nằm ngang dọc, tuy đã đáp như thật nhưng vẫn bị diệt khẩu tàn nhẫn.

“Tiểu tử đó nói hai nữ nhân của Diệp Phong ở trong trung tâm vạn niên linh trì để bế quan đột phá, chỉ cần chúng ta bắt được thì không lo Diệp Phong không cúi đầu nghe lệnh…” Một võ hoàng khác cười gằn.

“Tin tức này cho đến giờ không có vấn đề gì, dung binh ban nãy cũng đã thấy Diệp Phong lộ diện ở Mộ Dung thành, chỉ có một nữ tử đi cùng. Tiểu tử đó bảo hai nữ nhân của hắn ở trong linh trì tu luyện cũng là sự thật.”

Vệ lão nghiêm mặt, tỏ vẻ ngưng trọng: “Ta không hoài nghi tin tức, chỉ là nếu chúng ta bắt được nhin nữ, Diệp Phong sẽ thật sự chịu phép? Nếu gã là người độc ác thì cách của chúng ta chỉ tổ chọc giận hắn.”

“Việc này thì xin Vệ lão yên tâm, chắc Vệ lão cũng nghe đến quá khứ của Diệp Phong. Hắn từng vì một nữ đệ tử Bích Thủy cung mà mạo phạm Ninh tông chủ, sau đó còn lớn mật giết cả đội ngũ cầu thân của Duệ Kim tông. Thực lực của hắn lúc đó không đáng cho chúng ta để ý… Còn nữa, nha đầu của Mộ Dung gia đó, Diệp Phong vì ả mà không ngại va chạm với Liệt Hỏa tông. Có thể nói hắn là kẻ vì nữ nhân mà bất chấp tất cả.” Một võ hoàng Ngũ hành tông mỉm cười phân tích.

“Lão phu biết thế nhưng vì sao lão phu lại cứ thế sự tình có gì đó không ổn.” Vệ lão xưa nay tin vào trực giác, nên hơi do dự.

“Vệ lão bất tất cả nghĩ, từ các nguồn tin thì đệ tử Bách Thảo cốc đó nói không sai, nếu hắn có ý đồ xấu thì sao lại không có sơ hở? Hà huống hắn cũng nhấn mạnh lần này chưa chắc chúng ta nhất định thành công. Diệp Phong ở cách linh trì không xa, nếu chúng ta không thể nhanh chóng đắc thủ thì e sẽ phải đối diện với lửa giận của hắn…”

Vệ lão tỏ vẻ quyết liệt, khảng khái: “Vì cơ nghiệp thánh sơn, lão phu đã bỏ ngoài sống chết… Nếu chúng ta may mắn đắc thủ, sẽ có ngũ tông tông chủ cùng cao giai chiến trận tiếp ứng. Nếu bất hạnh thất bại, chúng ta chia ra đào tẩu, phúc hay họa là do mệnh trời.”

“Chính có ý này.” Bốn võ hoàng khác cũng khảng khái.

“Được rồi các vị điều tức một chút đi, chính ngọ chúng ta sẽ bắt đầu tấn công. Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của thánh sơn, chỉ được thành công, không được thất bại.” Vệ lão nói xong, xếp bằng nhắm mắt. Tuy đi cả đêm với cường giả như họ thì không là gì nhưng cục diện sắp phải đương đầu, mỗi phần thực lực đều có thể đóng vài trò quan trọng đến thánh bại, nên phải cẩn thận.

oOo

Chính ngọ, thái dương treo cao trên đầu…

Năm võ hoàng đồng thời mở bừng mắt nhìn nhau gật đầu, năm thân ảnh vút lên không, chỉ còn lại tiếng nổ tí tách giữa không trung.

Tốc độ của bọn Vệ lão tuy nhanh nhưng che giấu khí tức cực kỳ cẩn thận. Trừ phi là cường giả cùng cấp tra xét ở cự ly gần thì khó chú ý được năm võ hoàng thực lực cực mạnh đang lướt về phía vạn niên linh trì.

Tất cả… tựa hồ đều phi thường thuận lợi. Họ đều thấy linh vụ xanh nhạt lan tràn trên tầng không linh trì, như cây nấm khổng lồ trên không… Nhìn lệch sang một chút là một ngôi thành nhỏ, cũng là Mộ Dung thành co Diệp Phong mà thánh sơn e dè nhất ở đó.

Bất quá đến giờ Mộ Dung thành vẫn chưa có động tĩnh gì, hành tung bọn Vệ lão không bị phát giác.

“Cơ hội đến rồi.” Mắt Vệ lão ánh lên mừng vui, gầm lên trầm trầm. Ở cự ly này mà phát động công kích, trong vòng nửa phút chắc chắn Diệp Phong không đến cứu viện kịp. Thời gian này đủ cho họ ra tay.

"Bố trận.” Năm võ hoàng cùng phát ra khí thế thật sự, ngũ sắc lĩnh vực hoàn mỹ đan nhau, hình thành một vòng năng lượng đại tuần hoàn huyền ảo lại đặc biệt. Lấy Vệ lão làm chủ đạo, kim nguyên lĩnh vực bàng bạc tăng lên chóng mặt, uy thế kinh thiên…

“Lên.” Lợi trảo khổng lồ vàng rực hóa thành lưu tinh trên không chụp xuống vạn niên linh trì. Chỉ mấy giây ngăn ngủi đã đến tầng không vạn niên linh trì, hung hãn chụp xuống.

Khí thế hùng hồn đột nhiên này khiến những võ hoàng trong Mộ Dung thành và vạn niên linh trì phát giác.

“Xảy ra chuyện gì?” Khí tức cường giả tập kích rất lạ lẫm, nhiều võ hoàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

“Là ngũ hành chiến trận của thánh sơn, địch tập, thánh sơn tập kích.” Võ hoàng ở ngục sơn từng nhiều lần đối trận với đối phương nên biết khí thế này.

“Chúng đến tìm cái chết hả?” Mười mấy đạo khí tức không kém hơn võ hoàng xuất hiện. Tuy họ là con tin ở linh trì nhưng Diệp Phong không bạc đãi, giờ có thể lập công trong lúc địch tập, chưa biết chừng sẽ được gã tín nhiệm mà được khôi phục tự do.

Ngay khi đối phương bạo phát khí thế, họ đều phản ứng như điện từ trong linh trì bắn ra, không hề kém cạnh nghênh đón. Chúng võ hoàng hình thành nửa vòng tròn, thi triển tuyệt chiêu. Tuy bọn Vệ lão không thi triển được cao giai chiến trận nhưng trung giai chiến trận cũng không thể coi thường với các võ hoàng tầm thường. nếu không nhờ ưu thế nhân số, e rằng họ không chặn được đối phương xung kích.

Họ tuy không biết mục đích của đối phương là gì, đều cho rằng muốn thị uy với Võ hoàng đồng minh, nên phải thể hiện khí phách cho phe mình. Trong trung tâm linh trì, cạnh thạch ốc mà Tử Thanh và Hồng Diệp bế quan, Hỏa lân thú đang nằm với vẻ tinh ranh, lẩm bẩm: “Khó khăn lắm mới có một trận đánh nhỏ mà Tiểu Phong tử lại không cho ta được thoải mái… Ồ… năm giây phải thoái lui, vậy lão tử cho chúng một đòn rồi chạy cũng được, thú vị…”

Mộ Dung thành. Diệp Phong và Hỏa Vân tà hoàng bình thản nhìn năng lượng trên không. Gã khẽ nhếch môi mỉm cười: “Lưới đã giăng rồi, cá nhỏ cắn câu rồi… Không biết phía sau có cá lớn hay không…”

“Đi thôi, chúng ta không tới, e rằng đối phương sẽ nghi ngờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.