Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 549: Q.3 - Chương 549: Chất độc uy hiếp thánh giai






Hỏa Vân tà hoàng và Thiết Cưu thậm chí chưa kịp phản ứng thì bị đại lực thấu khắp toàn thân hất văng đi, văng liền mấy trăm thước mới miễn cưỡng áp chế được lực va chạm, đồng thời dấy lên kinh đào hãi lãng trong lòng.

Cường giả phương nào mà thậm chí lĩnh vực không thi triển, không ai nhìn rõ công kích thế nào mà khiến hai thất giai cường giả đỉnh cao trong cấp võ hoàng s vào cảnh ngượng ngùng như vậy. Hơn nữa bóng xanh không lớn, không giống với người bình thường.

"Phong ca ca.” Bóng xanh không tiếp tục công kích hai võ hoàng mà lướt đến vị trí Diệp Phong.

Gã vốn hơi đề phòng nhưng khí tức xộc vào mặt thập phần thân thiết và quen thuộc khiến gã không thể giới bị nổi. Lúc nhìn rõ bóng xanh thì chợt nở nụ cười hoan hỉ, lẽ nào còn không nhận ra tiểu hầu nhi khả ái này.

Tiểu Hôi ôm cổ gã quay mấy vòng rồi lại đứng trên vai gã như trước, hớn hở dựa vào tai gã.

“Tiểu Hôi, Lục túc bảo đệ còn bế quan mà? Sao lại chạy đến đây?” Diệp Phong xoa đầu nó, thân mật hỏi.

“Huyết mạch đã kích hoạt rồi, người ta cũng xuất quan.” Tiểu Hôi ôm cổ gã cười hì hì.

“À!” Gã xách hai tay nó lên nhìn kỹ một lượt rồi cười bảo: “Xem ra đệ không có biến hóa gì so với trước.”

“Người ta lợi hại rồi.” Tiểu Hôi dừng phắt lại, quay về vai Diệp Phong, bĩu môi kháng nghị.

Diệp Phong cười ha hả, từ khí thế nó xuất trường là biết nó khác xưa, nhưng đến mức nào thì gã không biết. Bất quá hiện tại có mấy tấm bia sống để kiểm nghiệm, gã liền nở nụ cười ranh mãnh.

“Ta không tin, trừ phi đệ đánh bại bọn họ.” Gã chỉ vào toán võ hoàng định giữ vị trí trung lập.

“Nhìn này.” Tiểu Hôi ưỡn bụng, hùng hổ nhảy khỏi vai Diệp Phong, đến trước mặt chúng võ hoàng.

Chúng võ hoàng nhìn nhau, không sao ngờ rằng tiểu hầu nhi mặt mũi như trẻ nít này vừa nãy đã dễ dàng hất bay hai thất giai võ hoàng. Không thể phủ nhận tiểu hầu nhi này không tầm thường.

“Đùa một chút là được, chư vị đừng xuất thủ nặng quá.” Diệp Phong cười cười trêu, gã tin vào Tiểu Hôi, thật ra câu này nói với nó để chúng nhân khỏi phải ngượng ngùng.

Chúng võ hoàng cùng lấy lại khí thế, ban nãy bại trong tay Diệp Phong vì thực lực của gã quá biến thái, họ tâm phục khẩu phục. Nhưng hiện giờ đối diện tiểu tử dễ thương, có vẻ vô hại kia mà ngần này cường giả hàng đầu còn không đánh bại được thì thật mất mặt.

Cách, cách, cách!

Thân thể Tiểu Hôi nhanh chóng lớn bổng, đồng thời quanh mình dấy lên mộc nguyên chi lực hùng hậu. Từ mức độ nguyên lực thì tuy sánh được với phổ thông võ hoàng nhưng vẫn thuộc cấp thấp, có điều ẩn trong mộc nguyên là khí tức kinh nhân, tuyệt đối không phải khí thế võ hoàng tầm thường có được.

Chúng nhân còn chưa tỉnh khỏi chấn động thì Tiểu Hôi xuất thủ.

Bùng, bùng, bùng!

Bóng xanh to lớn lướt qua, thần niệm cảm tri lực của các võ hoàng tại trường lại không theo kịp động tác của đối phương, hơn nữa họ bị thể hình biến ảo kỳ dị của Tiểu Hôi chấn trụ nên hoàn toàn không chống nổi, ai nất bị hất bay đi.

Quanh mình họ có lĩnh vực bảo vệ, công kích năng lượng của Tiểu Hôi cũng không nằm ngoài cực hạn của họ, có điều trong công kích của nó có lực xuyên thấu đặc thù khiến hiệu quả phòng ngự của lĩnh vực giảm sút nhiều, dễ dàng đánh cho họ suýt thổ huyết.

Võ hoàng sau cùng ngay cả lĩnh vực cũng bị nó nắm lấy ném đi, xuyên qua mười mấy bức tường, rớt xuống cách đó hơn trăm thước.

Tiểu Hôi đắc ý dương dương thu hồi thần thông, thè lưỡi với Diệp Phong rồi quay lại vai gã. Gã cười ha hả vuốt cái đầu mịn màng.

Chúng võ hoàng nhăn nhó bò dậy, không ngờ Diệp Phong bản nhân yêu nghiệt, cả tiểu yêu thú bên mình gã cũng yêu nghiệt như thế. Họ không nhận ra tiểu hầu nhi này xuất sinh mới hơn mười năm, còn nhỏ như vậy mà đạt đến lục giai, thậm chí còn là tuyệt đỉnh trong hàng ngũ lục giai. Nhưng họ không khỏi cảm khái, cường giả như mình, thật sự lạc hậu rồi.

Đồng thời họ mừng thầm, Diệp Phong có thực lực hùng hậu thế này, khi đối trận thánh sơn sẽ tăng thêm không ít phần thắng. Diệp Phong cổ động Tiểu Hôi xuất thủ cũng vì muốn thấy tác dụng chấn nhiếp này, khiến các thế lực còn chao chát triệt để thần phục.

Kết thúc việc thể hiện thực lực, các thế lực theo đúng lời Diệp Phong, để lại một võ hoàng tĩnh tu tại Mộ Dung gia vạn niên linh trì, những võ hoàng khác đợi triệu tập, sẵn sàng tham dự đại chiến với thánh sơn.

oOo

"Thấm Lan thư thư.” Tại Bích Thủy cung, Tiểu Hôi từng quen cô, Thẩm Lan cũng thích tiểu hầu nhi khả ái này. Sau khi chúng võ hoàng đi khỏi, Diệp Phong mời Tạ cốc chủ vào mật thất thương nghị việc quan trọng, Thẩm Lan ở lại chơi với Tiểu Hôi.

“Diệp môn chủ… à hiện tại nên xưng hô là Diệp minh chủ.” Tạ cốc chủ cười ha hả, đang mừng thầm vì tôn nữ quen Trương Bách Cường mà thái độ của Diệp Phong dành cho ông ta khác hẳn những thế lực khác, sau khi gã thể hiện thần thông như thánh giai thì ông ta không còn do dự gì về việc gia nhập Võ hoàng đồng minh nữa.

“Không hiểu minh chủ định giao dịch gì với bản cốc?”

Diệp Phong cười ha hả, đẩy chén trà linh hương đến trước mặt đối phương, từ từ nói: “Tại hạ muốn hỏi Bách Thảo cốc có loại độc nào lợi hại nhất? Uy hiếp được cường giả bậc nào?”

Tạ cốc chủ ngạc nhiên rồi lắc đầu: “Xem ra Diệp minh chủ không hiểu lắm về độc, vốn không tồn tại loại độc lợi hại nhất.”

“Xin tứ giáo.” Về độc dược, Diệp Phong không khác gì thằng đần, nên hỏi rất khiêm tốn.

Tạ cốc chủ thoáng tỏ vẻ tán thưởng, có thực lực như thế mà không kiêu căng, thanh niên này quả thật là nhân vật có thể làm việc lớn. Càng khiến ông ta quyết tâm theo gã.

“Nói đơn giản, độc chia làm hai loai hình, một là dựa vào tính chất của độc vật để đạt đến hiệu quả tổn thương địch; còn loại nữa là căn cứ vào thực lực của người thi triển đạt đến tác dụng tăng cường độc tính, tu vi càng cao, độc chất càng mạnh, nhưng loại này thông thường có cực hạn, độc tính đạt đến mức nào đó thì không thể qua việc tăng cường nguyên lực mà đề cao độc tính nữa.”

Gã gật đầu suy tư rồi hỏi: “Nếu tại hạ muốn hỏi Tạ cốc chủ một loại độc có thể hữu hiệu với cả thánh giai cường giả, không hiểu Bách Thảo cốc có không?”

Tròng mắt Tạ cốc chủ co lại.

Thánh giai, Võ Nguyên đại lục không phải đã không còn thánh giai nhiều năm rồi sao? Vì sao gã còn cần chất độc đối phó thánh giai?

Tạ cốc chủ tuy không hiểu vể Thánh điện như Ngũ hành tông nhưng cũng biết đôi phần. Yêu cẩu của Diệp Phong khiến ông ta nảy sinh liên tưởng.

“Tạ cốc chủ bất tất đoán định mục đích sử dụng, dù xảy ra việc gì, tại hạ không bao giờ để liên lụy đến Bách Thảo cốc.” Gã biết ông ta e ngại nên mỉm cười.

“Không giấu Diệp minh chủ, Tạ mỗ không dám nói Bách Thảo cốc có độc vật có thể độc sát thánh giai nhưng ảnh hưởng được thì khẳng có, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Diệp Phong vui mừng, gã không cần thứ độc sát thánh giai, chỉ cần có hiệu quả là được, tương lai sẽ phát huy tác dụng của kỳ binh tại thánh địa cũng nên.

Tạ cốc chủ cười khổ: “Tiếc là Bách Thảo cốc không có cơ hội nghiệm chứng điều đó, thánh giai ở địa lục chỉ có thánh sơn thánh sứ, thân phận của họ cỡ nào? Bản cốc sao dám xuất thủ với họ.”

“Mỗ thấy Tạ cốc chủ khặt tin về độc dược của Bách Thảo cốc.”

“Đó là tất nhiên, Bách Thảo cốc nghiên cứu độc chất nhiều năm, căn cứ vào hiệu dụng của độc tính đối với võ hoàng thì phần nào đoán được đối với thánh giai. Chỉ hiềm một nỗi không có cơ hội nghiệm chứng mà thôi…” Tạ cốc chủ nhìn gã: “Chỉ với kinh nghiệm và suy đoán có thể sẽ khác xa trong thực tế, nên Tạ mỗ khó xác định Diệp minh chủ cần là loại độc chất nào…”

Gã trầm ngâm, hồi lâu mới cười âm u: “Vậy mong Tạ cốc chủ đưa cho tại hạ những lại độc có thể hữu hiệu với thánh giai cho tại ha… tại hạ có thể giúp cốc chủ phán đoán xem thế nào.”

Tạ cốc chủ không hổ là già đời thành tinh, biết gã có việc nhờ mình nên hơi đảo mắt cười hỏi: “Diệp minh chủ muốn giao dịch với Tạ mỗ nhỉ? Độc vật đó là kết tinh mấy nghìn năm nghiên cứu của Bách Thảo cốc, Diệp minh chủ há miệng sư tử như thế thì lấy gì ra trao đổi?”

Diệp Phong bật cười, ánh mắt trong veo nhìn Tạ cốc chủ cho đến lúc đối phương chột dạ mới khẽ nói: “Đoạt xong thánh sơn, Bách Thảo cốc khả dĩ chọn một khu vực trong đó để bồi dưỡng dược thảo, điều kiện này được chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.