“Vậy… Diệp môn chủ định thế nào?” Một võ hoàng thận trọng hỏi, hiện tại gã có yêu cầu gì thì họ cũng sẽ thực hiện. “Các vị tuyên thệ gia nhập đồng minh rồi thì sau này không được làm những việc tổn hải lợi ích của đồng minh,” gã nói nhạt nhẽo.
“Không dám, tuyệt không bao giờ xảy ra việc như thế.” Lúc này họ hối hận vô cùng, vốn chỉ định chọn cách nước đôi để giữ được lợi ích ổn thỏa nhất, kết quả lại để lòi đuôi cho Diệp Phong nắm lấy.
“Ngoài ra, mọi võ hoàng cường giả của các nhà, trước khi quyết chiến với thánh sơn phân rõ thắng bại thì đều phải ở lại Mộ Dung gia vạn niên linh trì. Đồng minh không hoàn toàn hạn chế tự do của chư vị, nhưng rời linh trì thì sẽ bị giám thị chặt chẽ, có được không?” Những lời này không cho phép từ chối, chỉ có bá khí vấn vít bên tai. Đường đường võ hoàng mà bị trông coi như tù phạm thì là sỉ nhục cỡ nào!
Gã đề xuất điều kiện này, chúng nhân không thấy có gì không ổn. Gã có tư cách đó, hơn nữa bất kỳ ai đứng ở góc độ của gã cũng sẽ xử lý như thế, họ đã mất đi cơ sở được tín nhiệm.
Bầu không khí trong điện trở nên cực kỳ nặng nề, võ hoàng mấy thế lực này trầm ngâm hồi lâu, sau cùng hạ quyết tâm gật đầu. Thực lực không bằng người, mình bất nhân trước thì đối phương bất nghĩa sau thì họ cũng chỉ biết tự nuốt quả đắng.
“Xin hỏi Diệp môn chủ, bọn tại hạ gia nhập đồng minh thì có bị hạn chế không?” Lên tiếng là một thế lực không dính líu gì đến Ngũ hành tông, điều kiện đó khó mà chấp nhận được với họ.
“Các nhà khác không bị ước thúc hà khắc như vậy, nhưng phải bị hạn chế đôi chút.” Diệp Phong chập hai tay vào, bình tĩnh nói: “Không phải Diệp Phong không tin các vị mà việc này trọng đại, không thể để có gì sơ sót.”
“Không hiểu hạn chế Diệp môn chủ nói đến đó là thế nào?”
“Các thế lực tại trường phải bảo đảm lúc nào cũng có một võ hoàng nằm dưới quyền giám sát của đồng minh, nhân tuyển có thể đổi tùy ý.” Diệp Phong đã tính trước nên đáp luôn.
Chúng nhân trầm tư hồi lâu, đều hiểu ý gã. Trước sau gì cũng cần một võ hoàng chịu quản chế, chỉ cần thế lực nào đó có hành vi phản bội đồng minh thì võ hoàng đó sẽ thành vật tế cờ. Còn nếu võ hoàng của thế lực nào đó biến mất thì Võ hoàng đồng minh cũng lập tức phản ứng được ngay, sẵn sàng chuẩn bị.
Quản chế kiểu này cơ hồ không ảnh hưởng nhiều đến các thế lực tại trường, chỉ cần phái võ hoàng thay nhau đến Mộ Dung gia không tạo thành biến số lớn với việc vận hành thế lực.
“Điều kiện này không quá đáng, nhưng bọn tại hạ muốn biết, Diệp môn chủ đối phó cao giai ngũ hành chiến trận thật ra nắm chắc mấy phần?” Chúng nhân đều dỏng tai nghe, vấn đề này rất quan trọng, có thể chiến thắng thánh sơn hay không, quan trọng nhất là có thể kích bại cao giai chiến trận hay không.
Nếu gã không mang lại cho họ lòng tin thì họ thà mạo hiểm trở mặt với gã cũng không dễ dàng xác định lập trường. Dư uy mấy vạn năm của thánh sơn tại Võ Nguyên đại lục không dễ dàng trừ bỏ được.
“Chắc tại hạ khẩu thuyết vô bằng, chi bằng mời chư vị tự thân đánh giá xem tại hạ và cao giai ngũ hành chiến trận, ai hơn ai?” Diệp Phong mỉm cười đứng dậy, biết muốn đối phương hoàn toàn đứng về phía Võ hoàng đồng minh thì phải để lộ con bài tẩy mới được.
“Diệp môn chủ định đánh giá bọn mỗ thế nào?” Các thế lưc tại trường đều kinh ngạc, tưởng gã định mượn tay lập oai.
“Chắc chư vị hiểu rõ uy lực của cao giai ngũ hành chiến trận? Các vị có cho rằng mọi người ở đấy liên thủ sẽ chống được một đòn của chiến trận?” Nụ cười của gã ẩn chứa tự tin vô cùng.
“Chắc… có thể chống đỡ được.” Cao giai ngũ hành chiến trận tuy uy lực cực gần với thánh giai, nhưng vẫn có cách biệt nhất định, mười mấy vị võ hoàng liên thủ thì không khó đón đỡ dược.
“Vậy thì chư vị theo mỗ.” Thân ảnh Diệp Phong lóe lên, tốc độ khiến không ai nhận ra gã đi khỏi bằng cách nào.
Trên giáo trường Mộ Dung gia, Diệp Phong lơ lửng sẵn trên không, mỉm cười đợi các võ hoàng đến dự lần thử nghiệm này. Không chỉ võ hoàng các thế lực đang do dự mà cả Hỏa Vân tà hoàng và Thiết Cưu cũng tham dự. Đó là ý của Diệp Phong, đằng nào cũng để lộ thực lực, thì trước hết cho họ hiểu rõ để đánh tan luôn chút ảo tưởng còn lại trong óc.
“Chư vị, chuẩn bị xong chưa?” Khí thế của gã từ từ dâng lên, khí lưu chung quanh bị bị thu hút, nhanh chóng tụ vào vị trí của gã.
Chát, chát, chát…
Chúng võ hoàng đều thi triển lĩnh vực, sử dụng thực lực mạnh nhất. Diệp Phong khiến được mấy vị cao giai võ hoàng gia nhập khiến các thế lực này kinh ngạc, đồng thời cũng kinh hãi trước thực lực gã thể hiện.
Mười mấy trung giai võ hoàng, cùng bốn, năm cao giai võ hoàng tuy không có trận thế đặc biệt nào nhưng chỉ cần mức năng lượng dồn lại cũng không thể coi nhẹ. Dù cao giai ngũ hành chiến trận cũng không thể một đòn phá được phòng ngự này.
Mặt đất, nguyên lực năng lượng năm màu hòa vào nhau, thinh không rực rỡ muôn sắc, khí thế của Diệp Phong lúc này chỉ đạt mức thất giai võ hoàng, chỉ bằng khí tức này, chúng nhân không cho rằng gã có thực lực một đòn đánh bại họ.
"Thần thông biến - - tứ trọng.” Diệp Phong quát khẽ, bên ngoài liên được chân nguyên chi lực bao phủ, năng lượng tử kim sắc tràn ra mấy thước, biến gã thành ma thần giáng thế, uy phong lẫm lẫm.
Đồng thời, khí thế từ thể nội gã tràn ra như nước triều, ép lên mình chúng nhân tựa ngọn núi. Ai nấy đều biến sắc, thở không ra hơi, gã chưa xuất chiêu, chúng nhân đã thấy sợ hãi rồi.
"Tiễn khí không gian".
Áp lực quanh chúng nhân chợt biến đổi, khí tức bao trùm đột nhiên bạo phát sát khí không gì không phá được, vô số đạo tiễn khí dấy lên kim quang tím sậm, trước ánh mắt kinh hãi của mọi võ hoàng, quỷ dị hiện lên. Mỗi đạo tiễn khí đều ẩn chứa độ sắc bén rùng mình, cơ hồ chỉ một mũi tên là lấy được mạng họ.
"Tru thần: Giảo sát!” Cùng tiếng quát khẽ, vô số đạo tiễn khí tụ thành một bó lớn, lướt qua đỉnh đầu chúng võ hoàng.
Phập, phập, phập, phập!…
Diệp Phong đương nhiên không hạ sát thủ với họ, tiễn thúc rất có chừng mực, ung dung xuyên qua lĩnh vực phòng thủ được họ bố trí cẩn thận rồi lăng lệ chi khí tuy không chạm vào ai nhưng khiến mỗi người thụ thương tâm thần với mức độ khác nhau. Thương thế đó không nghiêm trọng nhưng đủ chứng minh cho họ là gã không hạ sát thủ.
Võ hoàng các phương thế lực đều nhợt nhạt mặt mày, hiểu rõ nếu ban nãy tiễn thúc nhắm vào thân thể họ thì sẽ bị nghiền nát thành hư vô. Cảm giác hoảng sợ mà mình vô lực đó, chỉ khi đối diện thánh giai mới thấy xuất hiện.
“Diệp môn chủ quả nhiên hảo thực lực, lão hủ bội phục, xin được gia nhập vô điều kiện vào Võ hoàng đồng minh, tuyệt không phản bội.” Một võ hoàng lên tiếng, việc sau đó rất thuận lợi.
Lực lượng của Võ hoàng đồng minh hiển nhiên hơn nhiều thánh sơn, chỉ vì thánh sơn có cao giai ngũ hành chiến trận nên mới có ưu thế nhất định, giờ Diệp Phong thể hiện thực lực sánh với thánh gia thì chiến trận đó không còn đáng ngại. Dù gã không phá được cao giai chiến trận mà chỉ cần cầm chân hoặc trọng thương thôi thì hơn trăm võ hoàng đối phó ba, bốn trung giai chiến trận có khó khăn gì?
Tầng thấp đã thua, chỉ bằng cao giai chiến trận sẽ kháng cự được bao lâu?
Nếu thánh sơn không còn con bài nào thì Võ hoàng đồng minh nắm chắc phần thắng. Những thế lực đó tất nhiên không ngốc đến cố cự tuyệt kết minh.
“Vậy thì Diệp Phong xin hoan nghênh các vị gia nhập.” Gã thu lĩnh vực lại, khí thế tan đi, tình thế đều nằm trong tay gã.
Có thể thuận lợi kết hợp toàn bộ các võ hoàng của Võ Nguyên đại lục lại, trừ bá lực và thủ đoạn của Diệp Phong thì quan trọng nhất là gã có thực lực có thể áp chế nhất thiết. Không có cơ sở này thì mọi hành động lúc trước đều công cốc.
Thấy tất cả thỏa đáng, Diệp Phong sau cùng cũng hoàn toàn yên tâm, tất cả đã xong, chỉ còn thiếu gió đông. Phải chuẩn một chút nữa là có thể phát động lôi đình nhất kích với thánh sơn. Gã khống chế thập phần nghiêm mật tin tức đưa đến cho thánh sơn nên chúng chưa biết rằng chỉ mười mấy ngày ngắn ngủi, bên ngoài đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Đó… là ưu thế của Võ hoàng đồng minh.
Các võ hoàng còn định khách khí mấy câu nữa nhằm kết quan hệ với Diệp Phong thì ngoài xa dấy lên mộc nguyên khí tức hùng hồn, khí tức này chỉ xuất hiện ở những võ hoàng tu vi cực cao mà thôi.
“Ồ, lẽ nào lần đàm phán tụ hội này còn sót vị cường giả nào chăng?” Diệp Phong hồ nghi nhìn về phá bắc. một bóng xanh đang lao tới với tốc độ mắt thường không nhìn rõ, khí tức phát ra hàm chứa mùi vị cực kỳ quen thuộc.
“Ai vậy?” Hỏa Vân tà hoàng và Thiết Cưu cùng lao lên lưng chừng không, ngưng trọng chặn đường đối phương.