Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 260: Q.3 - Chương 260: Đắc thủ (1)




Tốn năm giọt linh dịch nồng độ một phần mười, Diệp Phong thuận lợi có được năm môn lục phẩm võ kỹ, cộng thêm thủy nguyên võ kỹ lấy được của Âu Dương Ngột là sáu môn, lại ngũ hành đủ cả, kim nguyên võ kỹ có tới hai môn.

Chủ hàng ở tầng hai giúp gã thu gom yêu hạch cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, dùng hai mươi viên thất phẩm nguyên đơn đổi được hơn ba trăm viên nhị giai và tam giai yêu hạch, trong đó kim hệ chiếm một nửa. Gã thưởng cho đối phương năm tinh tệ rồi thản nhiên rời Tụ Bảo các.

Khẽ phất tay phải, gã thu hết yêu hạch vào nguyên trạc. Nguyên lực đủ màu lập tức bị năng lượng không gian đặc thù rút ra, ngũ hành nguyên lực vốn thưa loãng dần tăng lên.

“Được lắm.” Gã thầm mãn ý, chỉ dùng có hai mươi viên thất phẩm nguyên đơn mà đổi được lượng nguyên lực đủ để luyện chế sáu, bảy chục viên, mối sinh ý này rất đáng. Sau này gã không cần đi tìm và đồ sát yêu thú lấy nguyên lực nữa, cứ bỏ nguyên đơn ra là đổi được yêu hạch bổ sung cho nguyên trạc.

Mục đích đến Tứ Hải thành đã hoàn thành quá nửa, sau phiên đấu giá ngày mai, thu nhập số tiền đó vào túi thì gã sẽ rời đi. Tuy liên tiếp biến đổi ba thân phận nhưng việc nào của gã cũng thu hút chú ý, việc này lại liên quan đến vạn niên linh ngọc dịch, nếu không nhờ gã có dịch dung thuật xuất thần nhập hóa, e là đã bị hoài nghi từ lâu rồi.

Nên ngày mai lấy tiền xong, gã sẽ không chần chừ mà che giấu hành tung rời Tứ Hải thành về Võ Dung học viện. Bán vạn niên linh ngọc dịch chỉ nên một lần thôi. Ít nhất trước khi thực lực đại thành, đó là lần duy nhất.

Diệp Phong vốn định tìm chỗ kín đáo đổi thân phận. Không cần sử dụng đến thân phận đã xuất hiện tại Tụ Bảo các nữa.

Bất quá vừa đi được chừng trăm thước, óc gã nảy sinh cảm giác lạ lùng.

Có người bám theo.

Nhờ tu luyện Nguyên Đơn quyết, thần thức của gã cao hơn khí hải nhiều, dù gần đây do thiếu nguyên lực nên không tiến bộ nhưng thần thức của gã vẫn sánh ngang thất giai điên phong võ sư.

Gã cảm nhận được sau thoáng có khí tức đang nhắm vào mình, thực lực người bám theo không tệ, thần thức của gã cũng chỉ loáng tháng cảm nhận thấy, có phần hơi mơ hồ.

Kẻ này nhầm lẫn lớn, định dùng khí tức bám theo gã trong vòng mười thước, chắc rằng bị thực lực tam giai võ sư của gã che mắt, cho là gã không phát giác ra. Hắn nào ngờ thần thức của Diệp Phong còn cao hơn hắn?

“Của phe nào nhỉ?” Khóe môi gã nhếch lên, ngoài mặt bất động thanh sắc: “Thèm muốn võ kỹ của ta… hay là linh dịch? Hoặc tên xuẩn tài Tô Biệt đó muốn báo thù?”

Theo lẽ thường, Tô Biệt phái người trả thù gã là dễ xảy ra nhất. Đương nhiên cũng không hẳn không có khả năng các thế lực khác thèm muốn bảo bối của gã.

“Chỉ là một võ sư thực lực lục giai… cũng định nhắm vào ta?” Gã cười lạnh.

Gã không đổi thân phận, rình rang đi ra ngoài cửa thành. Trong thành không ai dám động thủ, gã không thể đưa kẻ bám theo về nơi cư trú nên quyết định tiêu diệt cho gọn.

Nguyệt Sát, tâm phúc của Tô Biệt, là một lục giai võ sư.

Hắn tu luyện thiên về tốc độ, thiện nghệ thuật ám sát, công phu ẩn thân cũng xuất thần nhập hóa. Hắn mà thận trọng bám theo e rằng với thần thức hiện tại của Diệp Phong cũng không dễ dàng phát hiện. Tiếc là hắn đánh giá sai năng lực cảm tri của gã, càng không liệu được thực lực của gã.

Hắn thấy gã tựa hồ muốn xuất thành thì thầm mừng vui, chỉ cần ra khỏi Tứ Hải thành là hắn cứ việc sát nhân đoạt bảo.

Đối phương chỉ có một người, mang theo bảo vật như vậy mà còn dám nghênh ngang thìu không hiểu quá ngốc hay quá tự tin. Bất quá Nguyệt Sát tin rằng Diệp Phong quá tin vào thực lực. Là sát nhân lợi khí của Tô Biệt, chưa bao giờ hắn coi thường đối thủ, dù Diệp Phong chỉ là tam giai võ sư thì hắn cũng coi là đối thủ đồng cấp. Chỉ là… với ám sát thuật tinh diệu của hắn, dù thất giai võ sư thì hắn cũng nắm chắc một đòn trúng ngay.

Hai cây chủy thủ lạnh lẽo được giấu vào tay áo. Đôi chủy thủ này có đặc tính phá được năng lượng, đủ để xẻ tan bốn thành nguyên lực phòng ngự. Trừ phi đối phương có thực lực vượt xa, trong tình huống không phòng bị khẳng định sẽ bị hắn đâm xuyên tâm tạng, ít nhất cũng bị trọng thương.

Mục tiêu dưới mức võ tông chưa từng có ai thoát. Đại hán này chết chắc.

Tứ Hải thành chỉ có hai thành môn, cách tây môn không đầy một dặm có một con đường nhỏ vòng qua tiểu sơn, mang cái tên đặc biệt: Sát lục mộ địa!

Con đường hẹp chưa đầy ba trăm thước đó, cơ hồ mỗi năm mai táng hơn trăm thi thể.

Nguyên nhân chỉ gồm bốn chữ: Sát nhân đoạt bảo!

Người Thương gia chỉ bảo đảm cho mọi thứ ở nơi giao dịch trong thành được an toàn. Ra khỏi thành môn, họ không còn liên quan. Thế giới của võ giả là lấy thực lực làm đầu, cá lớn nuốt cá bé, vật quý trọng gì cũng cần người có thực lực tương xứng sở hữu, bằng không sẽ là tự rước họa.

Diệp Phong ung dung đi vào Sát lục mộ địa, được mấy chục thước thì dừng lại.

“Nơi này… là chỗ táng thân của các hạ, vừa ý chưa?” Ngữ khí nhạt nhẽo của Diệp Phong đột nhiên vang lên.

Bị phát hiện? Nguyệt Sát ẩn thân sau gốc cây giật mình. Bất quá hắn không thèm nghĩ xem vì sao đối phương phát hiện mình mà thân hình hóa thành dải cầu vồng vàng đỏ, hai cây chủy thủ rực ngân quang xuất hiện trong tay.

Dù không cần đánh lén thì tốc độ cũng cướp được tiên cơ. Nguyệt Sát không vội, hắn không chỉ dựa vào ám sát để chiến thắng đối thủ, đánh lén là sở thích của hắn mà thôi – để hoàn thành nhiệm vụ dễ hơn.

Vù. Gáy Diệp Phong như có mặt, xoay người tung quyền, thổ nguyên lực hùng hậu tràn ra, quyền phong chưa tới thì Nguyệt Sát đã gần như nghẹt thở.

Quyền đầu mạnh thật. Hắn tuy tự tin chủy thủ có thể cắt đứt tay đối thủ nhưng e rằng mình cũng bị trọng thương, nên hắn e dè.

Chợt lắc người theo tư thế quỷ dị, quyền đầu của Diệp Phong khẽ lướt qua ngực hắn, quyền cương khiến kim nguyên khải giáp tóe hoa lửa.

Nguyệt Sát cả kinh, vội giơ tay trái lên chém vào vai Diệp Phong. Chủy thủ rực hàn quang khiến người khác nhìn vào mà kinh hãi.

Gã lật tay đấm ra, quyền kình chuyển hướng chụp vào chủy thủ của đối phương.

“Muốn chết.” Lần này, Nguyệt Sát không lùi, chủy thủ của hắn có thể dễ dàng cắt đứt năm ngón tay đối thủ. Nhiều đối thủ bị hắn giết, vì không đánh giá đúng tác dụng đặc biệt của đôi chủy thủ này mà nếm đòn. Khi thực lực tương đương, một chút ưu thế có thể chuyển thành thắng lợi sau cùng.

Mắt Nguyệt Sát ánh lên hung tàn.

“Choang!” Tiếng vang bất ngờ phá tan ảo tưởng của hắn.

Chủy thủ cắt đứt thổ nguyên lực của Diệp Phong nhưng chạm vào tay gã thì hắn cảm nhận được trở lực cứng đanh. Mũi dao như chớp vạch qua tay Diệp Phong nhưng không cắt đứt bất cứ thứ gì. Nguyệt Sát chật vật lăn người tránh khỏi phạm vi công kích của gã.

“Ồ?” Gã nhìn vết máu mờ mờ trên tay, kinh hãi không ngớt, tuy chưa thi triển Thiết bì thuật thì gã cũng không đến nỗi bị một lục giai võ sư chém bị thương.

Đôi chủy thủ là bảo vật. Gã liếm môi, đối phương đưa bảo bối tới thì gã không lý gì lại từ chối. Đó sẽ là lợi khí đối phó Lục Lâm bang trong tương lai. Đối phương dám giết người cướp hàng thì cũng nên có giác ngộ sẽ có lúc bị giết.

“Chạy!” Nguyệt Sát thoát được công kích của gã, không hề do dự quay người chạy.

Tuy chỉ giao phong thoáng qua nhưng Nguyệt Sát cảm giác rõ rằng mình không phải đổi thủ. Hắn chưa từng bao giờ tham sống sợ chết, chỉ cần có một nửa cơ hội thắng là sẽ kiên trì hạ thủ, nhưng lần này hắn mẫn duệ nhận ra cơ hội của mình gần như bằng không.

Hắn không hiểu vì sao một tam giai võ sư lại có thực lực đó nhưng chủy thủ của hắn dốc toàn lực cũng chỉ làm xước da đối thủ thì chứng minh một điều hắn không có khả năng giết được đối phương. Nếu hắn thi triển võ kỹ có lẽ sẽ trọng thương được đối thủ nhưng gã lại ngốc đến mức ngạnh tiếp chủy thủ hay sao?

Lực đạo của đối phương hung hãn hơn tưởng tượng, bị giáng trúng thì không chết cũng trọng thương, đó không phải là thực lực của tam giai võ sư, đáng sợ nhất là gã hình như chưa dốc toàn lực.

Có lẽ chỉ còn tốc độ. Về tốc độ, Nguyệt Sát tương đối tự tin, phương là thổ nguyên tu luyện giả, không thể bắt kịp hắn. Hắn phải nhanh chóng về Tứ Hải thành báo cho công tử, địch nhân này còn khó chơi hơn cả thất giai võ sư.

“Đến đây rồi thì ở lại thôi.” Bên tai đột nhiên vang tiếng thở dài khe khẽ, con ngươi Nguyệt Sát chợt co rút, khóe mắt còn liếc thấy thân ảnh lướt lên, tốc độ này còn nhanh hơn hắn ba phần.

Sao có thể, hắn tu luyện lục phẩm phân thân võ kỹ, sao lại bị thổ nguyên tu luyện giả đuổi kịp?

“Kẻ giết người cũng bị người ta giết mà thôi… chịu chết đi.” Ngữ khí của Diệp Phong bình thản, không hề vương sát ý nhưng xuất thủ không hề dung tình, Huyền thiên như ý bổng dài thêm hai thước giáng vào ngực hắn.

Nguyệt Sát đang toàn lực lao đi, nào ngờ Diệp Phong chỉ khoảnh khắc là bắt kịp, trơ mắt nhìn cự bổng giáng tới mà thân thể như dâng cho đối phương, cứ lao vào không hề do dự.

“Phụt!” Mặc cho hắn dốc toàn lực phòng ngự, nhưng vẫn bị ngọn bổng đánh nát xương ngực, lực đạo kinh nhân tràn vào hủy diệt dễ dàng ngũ tạng lục phủ của hắn. Thân thể hắn như cái túi rách, bị ném văng đi, lăn vào bụi cây bên đường.

Sát lục mộ địa lại thêm một vong hồn.

Diệp Phong không quá quan tâm đến xem ai đối phó với mình. Thân phận hiện tại của gã vốn không dùng đến lần thứ hai, đối phương đều nhắm vào linh dịch hoặc võ kỹ trong tay gã. Chỉ là với thực lực hiện giờ, trừ phi địch nhân là võ tông, bằng không không uy hiếp nổi gã.

Dù là võ tông cấp thấp, gã cũng nắm chắc sáu thành có thể thoát thân. Đến lúc buộc phải liều mạng, gã vẫn còn Tru Thần cung là con bài tẩy nên không lo lắng về hoàn cảnh của mình, chỉ lo là thân phận bị bại lộ.

Gã bước lên nhặt chủy thủ của Nguyệt Sát lên qua sát cẩn thận. Không hiểu đúc từ vật liệu gì mà chủy thủ trong veo một màu trắng bạc, lưỡi sắc bén vô cùng. Gã ngưng tụ một tầng thổ giáp dày, khẽ vạch lưỡi chủy thủ lên.

Lớp thổ nguyên năng lượng vốn dày dặn bị sức mạnh vô hình cắt đôi, cắt vào nửa thước là dừng lại.

“Lại cắt được nguyên lực hộ giáp! Khá lắm.” Ban nãy tay gã thụ thương nên đoán rằng chủy thủ có điểm đặc biệt, hiện giờ đã được xác nhận. Gã dồn kim nguyên lực vào, chủy thủ lập tức ánh lên sắc lẹm, dễ dàng khoét được một lỗ trên thổ nguyên hộ giáp bao phủ tay gã.

Công hiệu này cực kỳ thực dụng, nếu gã không tu luyện nhục thân phòng ngự e rằng nhát dao vừa rồi đã khiến gã nếm mùi đau thương. Dùng chủy thủ này đánh lén quả thật không thể thích hợp hơn. Từ khi kim nguyên khí hải ngưng thành, gã vẫn chưa có võ kỹ và võ khí thích hợp, giờ đã gom được một môn lục phẩm công kích võ kỹ, cộng thêm đôi chủy thủ này thì khi sử dụng kim nguyên khí hải chiến đấu, thực lực sẽ không kém hơn thổ nguyên khí hải.

Để gạt người khác hoặc đánh lén thì kim nguyên khí hải vượt xa thổ nguyên khí hải. Hài lòng thu chủy thủ vào nguyên trạc, gã lại giả trang thành đại hán thô cuồng bán linh dịch, quay về Tứ Hải thành.

oOo

Hôm sau, hội đấu giá được chú ý cao độ khai mạc. Một giọt vạn niên linh ngọc dịch nồng độ một phần mười sẽ rơi vào tay nhà nào là tiêu điểm được chú ý. Giọt linh dịch này có thể thay đổi cục diện Vân Châu sau mấy năm nữa.

Tứ đại thế lực đều tới, nhiều bang phái và thế gia yếu hơn muốn đến tìm vận khí đều tỏ vẻ chán nản. Nếu bốn thế lực này quyết tâm giành linh dịch thì họ không có mảy may cơ hội.

Đó không phải là vấn đề tài lực, đấu giá không so về tài sản hùng hậu đến đâu mà so về khả năng thu gom tiền. Tứ đại thế lực cố nhiên có ưu thế nhưng phạm vi rộng lớn, nếu không gom đủ tiền thì những thế lực khác chưa hẳn không có cơ hội. Vấn đề là những thế lực đó dù mua được linh dịch thì có cơ hội mang về sao? Bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, các nơi đều nhân cường mã tráng, nếu trở thành cái đích chung thì e rằng chưa rời khỏi Sát lục mộ địa, phe mua được linh dịch đã bị diệt sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.