Cân nhắc một lúc, Diệp Phong quyết định tin tưởng Tiểu Hôi. Từ việc nó hấp thu mộc nguyên đơn và lượng nguyên nguyên lực của nó thì bản lĩnh của nó không nhỏ, một giọt vạn niên linh ngọc dịch có khi có ích không nhỏ với nó.
Không hiểu sau khi nó uống vạn niên linh ngọc dịch sẽ thế nào, động huyệt này kín đáo hóa ra lại là chỗ lý tưởng nên gã quyết định cho nó thử hấp thu luôn ở đây.
Gã lấy một giọt linh dịch xanh biết khỏi lọ sứ, nhỏ lên tay Tiểu Hôi. Mắt nó sáng rực đầy khao khát như một con người thực thụ.
Không hề do dự há miệng nuốt vạn niên linh ngọc dịch, Tiểu Hôi chép chép miệng với vẻ tận hưởng.
“Thế nào rồi?” Gã khẩn trương nhìn nó, đồng thời khẽ đặt tay lên lưng lén dồn nguyên nguyên lực thăm dò tình hình.
Mấy giây sau, thể nội nó dấy lên khí tức tinh thuần kinh nhân, hất văng nguyên nguyên lực và tay gã ra.
Nó hơi nhắm mắt lại, quanh mình phát ra đạo đạo thanh quang, dưới lớp lông dày mượt là những mạch máu gồ lên, da gần như trở thành trong suốt. Trong mạch máu, từng đạo quang mang xanh biếc chảy liên miên bất tuyệt.
Gã thận trọng lùi lại hai bước, không quấy nhiễu nó. Dáng vẻ nó cho thấy no không đau đớn gì, cực kỳ thư thái là đằng khác.
Quá trình này kéo dài nửa canh giờ, thanh sắc quang mang quanh mình nó mới dần thu liễm, huyết quản nổi lên khỏi làn da cũng lặn dần.
“Kết thúc rồi?” Diệp Phong thầm lấy làm lạ. Bách bảo lục ghi lại rằng võ tông phục dụng vạn niên linh ngọc dịch, ít nhất cũng mất ba canh giờ, trong vòng mấy ngày sau đều có hiện tượng năng lượng tràn ra khỏi thân thể, sao Tiểu Hôi lại dễ dàng như vậy?
Từ từ mở mắt, Tiểu Hôi tỏ vẻ mệt mỏi, miễn cưỡng nở nụ cười khả ái với gã rồi ngã gục.
"Tiểu Hôi!" Gã cuống lên, bước tới ôm nó. Chuyện gì nhỉ? Ban nãy còn ổn thỏa cơ mà? Tình huống này không có vẻ gì là nó sẽ nổ banh xác vì năng lượng quá lớn.
Qua một ngày một đêm, nó không có dấu hiệu tỉnh lại. Gã lấy làm lạ, vốn định đợi nó tỉnh lại mới quay về Võ Dung học viện nhưng xem ra nó còn ngủ tiếp.
Trong lúc đó, gã không nhàn rỗi. Gã nảy ra xung động muốn thử nuốt cả giọt vạn niên linh ngọc dịch, vì quá trình Tiểu Hôi hấp thu cho thấy không đáng sợ như Bách bảo lục ghi lại.
Nhưng suy nghĩ kỹ càng, gã lại áp chế mong muốn đó. Việc gã tấn nhập võ tông là chắc chắn, hiệu quả tẩy phạt tinh tủy của vạn niên linh ngọc dịch chỉ được một lần, giờ mạo hiểm có thể nổ tung xác để sử dụng thì chi bằng đợi đến khi là võ tông mới thử thì hơn.
Ít nhất… khi gã đạt đến thất giai võ sư, gặp phải chướng ngại mới nên mạo hiểm.
Ném ý định tăng thực lực khỏi đầu, gã nghịch cái lọ sứ đựng ngọc dịch, lòng không khỏi kích động.
Lọ linh dịch này là bảo vật vô giá ở Võ Nguyên đại lục. Bất kỳ ai có chỉ một giọt đều có thể đổi được tài phú vô tận hoăc thành cường giả tuyệt đỉnh. Mộ Dung thế gia, tuy quật khởi vì có thiên tài võ hoàng Mộ Dung Yên nhưng cũng vì có thiên niên linh trì nên sau khi Mộ Dung Yên thất tung mới duy trì được địa vị hôm nay, và nhờ đó bồi dưỡng được hai tuyệt thế võ tôn.
Còn trong tay gã? Có tới hơn hai mươi giọt, nếu pha ra thành nồng độ một phần trăm – ngang với thiên niên linh ngọc dịch – thì coi như có tới hai ngàn giọt. Theo tốc độ ngưng tụ của thiên niên linh trì tại Mộ Dung gia, chí ít phải một vạn năm mới có được.
Đủ thấy tài phú trong tay gã cỡ nào. Lợi dụng nó thì kế hoạch bất khả thi của gã có thể bắt đầu tiến hành.
Lâu nay gã đều cố gắng đề thăng thực lực vì diệt trừ Lục Lâm bang, vì Hồng Diệp thư, vì báo thù cho vô số huynh đệ Diệp gia và Hồng Diệp bang. Nhưng dù thực lực đến đâu thì cũng chỉ là một mình gã, đối thủ của gã là một thế lực hùng mạnh.
Lục Lâm bang có bao nhiêu người? Bao nhiêu thế lực phụ thuộc vào nó? Dù gã tu luyện đến cảnh giới võ tông, có thể đấu với Tô Chiến Thiên thì diệt được thế lực như nó không?
Lý trí cho gã biết không thể nào, chỉ là gã không chính diện suy nghĩ đến vấn đề đó.
Nếu muốn đánh gục mọt thế lực hùng mạnh như Lục Lâm bang cần phải có thực lực vượt trội đối phương, ví như Diệp Phong đạt đến võ hoàng cảnh giới, hoặc chí ít cũng là cao giai võ tôn mới có thể dùng sức một người hoành tảo đối phương.
Bằng không cần có thế lực ngang với đối phương mới có thể so kè. Chỉ mình gã đạt đến võ tông cảnh giới còn Diệp gia, hoặc Tụ Nghĩa xã đều chỉ có một vài võ sĩ hoặc võ sư cấp thấp mà muốn lay động Lục Lâm bang có khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Sớm muộn gì gã cũng tấn nhập võ tôn thậm chí võ hoàng, nhưng không biết cần bao nhiêu thời gian nữa? Trong lúc đó, ai biết được sẽ xảy ra biến cố gì? Hà huống, gã không thể hao tốn quá nhiều thời gian cho Lục Lâm bang, còn có nhiều mục tiêu quan trọng hơn cần phấn đấu.
Nên gã phải có trong tay thế lực sánh được với Lục Lâm bang.
Trước đây gã không biết tìm ở đâu, nhưng có vạn niên linh ngọc dịch thì sau cùng gã đã có vốn.
Trong Vân Châu, người dám đấu với Lục Lâm bang không nhiều, dù tam đại thế lực cũng phải e dè thế lực của Tô Chiến Thiên. Nên muốn phát triển thế lực ở đây không dễ.
Hoàn toàn để gã tín nhiệm chỉ có tộc nhân còn lại của Diệp gia và các huynh đệ Hồng Diệp bang. Họ và Lục Lâm bang đã rơi vào cảnh quyết tử, còn Tụ Nghĩa xã, gã mới tin một nửa. Thực lực của họ quá kém, trừ Lý gia huynh muội tiếp thụ huyết mạch truyền thừa ra thì chỉ còn mấy võ sư cấp thấp có thể tính tới.
Gã phải tận dụng số nhân thủ có thể tín nhiệm để tạo ra đội ngũ hạch tâm mạnh mẽ. Tương lai từ đội ngũ này sẽ phát triển thành thế lực đủ để đấu với Lục Lâm bang. Thứ quan trọng để tạo ra chiến lực chủ chốt là vạn niên linh ngọc dịch này.
Linh dịch nồng độ một phần trăm có thể khiến võ giả tư chất kém đến đâu cũng có thể dễ dàng tấn nhập võ sư. Linh dịch nồng độ một phần mười sẽ khiến người có thực lực võ sư nhanh chóng đạt đến cao giai võ sư. Đương nhiên, đó chỉ là hiệu ứng tức thời còn hiệu ứng lâu dài, tạm thời gã chưa biết.
Chỉ cần có được số lượng lớn trung, cao giai võ sư là có cơ sở đấu với Lục Lâm bang. Như thế Diệp gia mới không bị chúng uy hiếp nữa, từ đó đứng lên tụ tập lực lượng tiêu diệt chúng.
Tính toán xong, lòng tin báo thù của gã được cổ vũ chưa từng có.
Thêm hai ngày nữa, Tiểu Hôi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. E rằng mười bữa nửa tháng nữa nó cũng chưa tỉnh. Gã cân nhắc một hồi rồi quyết định mang nó về Võ Dung học viện, giấu trong túc xá tất không bị ai phát hiện, đợi khi nó tỉnh lại thì đưa về Vụ Ẩn sơn mạch cũng không muộn.
Gã nóng lòng muốn dùng linh dịch tăng thực lực cho chúng nhân nên vội đưa Tiểu Hôi về học viện.
Đầu tiên gã phải kiếm về số lượng lớn huyền ngọc linh dịch. Huyền ngọc là ngọc thạch đạt đến trăm năm, huyền ngọc linh dịch là vật tu luyện khá thường thấy ở Võ Nguyên đại lục, các thế lực đều sử dụng bởi nó là vật phẩm tất yếu để luyện dược, luyện đơn, tụ khí tấn cấp. Huyền ngọc mỗi năm ngưng tụ linh dịch một lần nhưng nhiều tông môn thế lực đều có bí pháp thôi sinh khiến huyền ngọc ngưng tụ một năm nhiều lần.
Huyền ngọc linh dịch tuy không hiếm có nhưng Diệp Phong cần lượng khá lớn, nhân mã gã có thể tụ tập là hơn trăm. Chỉ một giọt vạn niên linh ngọc dịch cũng cần 99 giọt huyền ngọc linh dịch mới có thể pha thành nồng độ một phần trăm.
Gã tuy có chút tiền nhưng muốn mua số lượng lớn e rằng không đủ. Ngũ hành nguyên lực trong nguyên trạc của gã tiêu hao gần hết, trừ còn đôi chút nguyên lực thủy, hỏa thì những loại khác gã đã luyện chế nguyên đơn rồi. Tuy bán nguyên đơn có thể kiếm tinh tệ nhưng ngần đó còn thiếu nhiều.
Hà huống nguyên đơn là đơn dược quý giả để đề thăng thực lực với phổ thông võ giả, bán đi chi bằng để lại cho mình. Nếu người của gã đều tấn nhập trung, cao giai võ sư, thì võ kỹ cho họ tập phải có phẩm cấp không thấp? Cần phải bỏ thêm một khoản không nhỏ nữa, sau đó là phát triển nhân mã, cướp đoạt địa bàn… không hành động nào không cần vô số tiền tài.
Thiếu tiền rồi. Diệp Phong cảm thụ được muốn kiến lập một thế lực là việc tốn tiền. Tụ Nghĩa xã lần trước cướp của Lục Lâm bang một món, tiền của Diệp gia và số lấy của Lục Trúc bang cộng lại e rằng cũng chỉ là gió vào nhà trống.
Phải nghĩ cách kiếm tiền. Có mục tiêu rồi, gã suy nghĩ sáng suốt hẳn, nhiều việc trước kia chưa từng tính tới giờ chợt nảy ra khiến gã nhức óc vô cùng.