Mộc nguyên khí kình của hùng viên thoáng cái đã giáng vào phía trên đầu Diệp Phong. Sóng khí hùng hồn khiến đà lên của gã chựng lại. Khí lãng không biết nổ tan bao nhiêu sợi dây, quanh mình gã rơi tơi tả vô số thân dây leo, sợi mà gã cầm trong tay cũng cụt gốc. Gã tất nhiên có thực lực hút lấy một sợi dây khác để leo lên, nhưng quanh mình toàn là những đoạn dây leo đang rơi khiến gã hoa mắt, nhất thời không phân biệt được.
Thương bối viên ở dưới, mắt ánh lên tinh mang hung hãn, giờ là cơ hội tốt để truy kích. Chỉ cần Diệp Phong dừng lại một, hai giây là chúng sẽ leo lên trên gã. Ở vách đá thế này, ưu thế từ trên chiếm vai trò phi thường trọng yếu.
Ban nãy vì gã ở trên chúng nên mới thỏa mãn quấy nhiễu được, nếu ưu thế bị mất đi mà thực lực của gã không bằng chúng, muốn thoát thân cũng khó.
Gã còn lơ lửng trên không, lực đạo nhảy lên vừa rồi còn lại một chút, miễn cưỡng giúp gã chưa rơi xuống, bất quá nếu không giữ vững dây leo thì…
“Mẹ nó chứ, liều thôi.” Gã nghiến răng rút Chấn thiên chùy đã lâu không sử dụng, lộn người đạp hai chân vào thân chùy, mượn lực lướt lên mấy thước, đến phía trên mớ dây leo đứt gãy, chụp lấy một sợi, cố giữ ưu thế ở trên.
Chấn thiên chùy rơi xuống, vũ khí lập bao công lao hãn mã của gã e rằng từ nay vĩnh viễn vùi thân dưới vực sâu. Gã tuy tiếc nuối nhưng cũng đành, hiện tại gã có Huyền thiên như ý bổng, tạm thời còn chưa sử dụng nhuần nhuyễn như với Chấn thiên chùy nhưng chỉ cần mộc nguyên khí hải mạnh lên thì uy lực sẽ hiển hiện dần.
Hóa giải nguy cơ xong, lưng gã toát mồ hôi lạnh, dây dưa với tứ giai yêu thú quả nhiên không dễ, không được phép mảy may lơ là. Chúng mà bổn cũ soạn lại thì gã lấy đâu ra Chấn thiên chùy nữa để tá lực?
Đầu óc gã chuyển động thật nhanh, tất phải chủ động xuất kích, tìm sự sống trong cái chết.
Lại dụng lực, gã lướt trên không, hai tay buông sợi dây ra. Tru Thần cung xuất hiện trong tay.
“Vù.” Gã nhanh chóng nhả dây cung, Kim nguyên tiễn bắn ra như chớp. Mục tiêu là hùng viên ở phía trên.
Phập, phập, phập.
Một loạt tiếng dây leo đứt vang lên. Diệp Phong đánh đứt một loạt dây leo trên đầu hùng viên, nó luống cuống, liên tục chụp lấy mấy sợi mà không tìm được sợi nào có thể tá lực, thân hình rớt nhanh xuống.
Tạm thời giải quyết được mối uy hiếp từ hùng viên, nhưng Diệp Phong vì chút chững lại đó, bị thư viên từ bên trái đuổi kịp, nó lao tới vung tay chộp lấy gã.
"Thiết bì thuật!" Gã không dám chậm chễ, gã không thể tránh nổi ngọn trảo này, đành ngạnh tiếp.
Đồng thời lại kéo Tru Thần cung.
“Phụp,” gã bị thư viên túm chặt, xương bị ép vào kêu tanh tách.
“Mẹ nó chứ đau quá, súc sinh đáng chét, bỏ ta ra.” Cũng may tay thư viên không tóm kín được người gã, hai tay giơ cao và đầu gã không bị giữ.
Tru thần tiễn đã sẵn sàng. Gã nhắm chuẩn vào khớp cổ tay nó mà nhả tên. Mục tiêu gần ngay đấy, thư viên có bản lĩnh bằng trời cũng không tránh được.
“Gào, gào…” Thư viên cảm giác cổ tay đau nhói như bị mũi dùi đâm vào, bất giác lỏng cánh tay giữ Diệp Phong ra.
Gã nhân cơ thoát ra, đạp mạnh vào tay thư viên phi thân lên. Đồng thời Tru Thần cung được cất vào nguyên trạc, Huyền thiên như ý bổng xuất hiện.
Chỗ này cách tiểu động huyệt phía trên không đầy ba chục thước, gã chỉ cần tăng kình lực là ung dung thoát hiểm.
Hùng viên ở phía dưới tuy thoát được cảnh khốn quẫn, đang nhảy lên nhưng vì gã đã kéo giãn cự ly nên khảng định nó không đuổi kịp. Giờ gã chỉ cần đẩy lùi được thư viên là xong.
Thư viên tuy bị bắn trúng tay, trừ hơi bất tiện ra thì không ảnh hưởng gì đến thực lực, lửa giận vì Diệp Phong càng cháy rực.
“Như ý bổng, dài ra.” Lấy cây bổng ra, đồng thời gã không quên nhát vào miệng một viên mộc nguyên đơn.
“Vù,” thanh sắc mộc bổng trong tay gã biến thành bổng chùy dài năm thước.
Cảm thụ được áp lực phía trên, thư viên tỏ vẻ cảnh giác, cánh tay không thụ thương chợt căng ra, thiên địa linh khí quanh đó tụ lại, hình thành một dải mộc nguyên năng lượng khổng lồ.
"Ngao!" Thư viên không hề sợ hãi, tung quyền nghênh đón.
"Bùng!" Thân thể gã bắn lên như bay, không khác nào ngồi trên hỏa tiễn vút cao hơn mười thước rồi mời đập vào vách đá.
Phụt, thể nội bị mộc nguyên lực giáng trúng, khí huyết kịch liệt sôi trào, vị tanh ngòn ngọt tràn lên cổ họng.
“Đúng là biến thái.” Sắc mặt Diệp Phong nhợt đi ôm lấy một sợi dây leo, thể nội nguyên nguyên lực chảy qua ngũ tạng lục phủ bi chấn động. Hiện tại chưa phải lúc lơi lỏng, gã cố đề khí, tiếp tục leo lên.
Thư viên tuy chiếm ưu thế nhưng nó ở dưới, bị xung kích nên thân thể tuột xuống hơn chục thước mới trụ vững được. Nó tuy không bị thương vì chiêu thức chưa đạt đến uy lực nhất giai võ tông song mất đi cơ hội truy kích.
Chỉ vài cú nhảy, gã đến được tiểu động huyệt, hớn hở lao vào, chạy thêm cả trăm thước mới mệt mỏi bò ra nền thở hồng hộc.
Thương bối viên ở dưới thấy gã khuất bóng thì nổi giận gầm vang trời, nhanh chóng nhìn đến chỗ biến mất, phát hiện ra động huyệt.
Ầm, ầm, ầm. Bốn ngọn thiết quyền khổng lồ giáng lung tung, đánh tan tành lối vào động huyệt, nhưng… thân thể chúng quá lớn, không thể chui vào.
Thương bối viên không cam lòng, giáng thêm mấy luồng kình khí mộc nguyên rồi bực bội giáng vào động huyệt nhưng trong đó quanh có lại nhỏ hẹp, toàn bộ kình lực giáng hết vào vách đá khiến vô số đá nứt, cơ hồ lấp kín cửa động. Tiếc rằng không uy hiếp được Diệp Phong.
Quần nhau hơn chục phút, hai con Thương bối viên hiển nhiên vô kế khả thi, đành mang theo cơn giận ngút trời quay về sào huyệt.
Tiểu Hôi đã rời sào huyệt của chúng từ lâu, thân thể nhỏ bé ẩn trong đống dây leo chỉ lộ ra hai con mắt lén nhìn theo Thương bối viên quay về.
“Gừ…” Trong nham động vang lên tiếng gầm vang trời, chắc Thương bối viên phát hiện vạn niên linh ngọc dịch bị ăn trộm sạch, cơn giận không biết trút vào đâu đành dùng cách đó cho vơi bớt phẫn nộ.
Tiểu Hôi đợi thêm nửa canh giờ nữa cho đối phương yên lặng lại rồi mới lén bám vào dây leo đi mất.
oOo
“Có thu hoạch gì không?” Diệp Phong điều tức hồi lâu mới áp chế được lực xung kích từ ngọn quyền của thư viên, sắc mặt hồi phục đôi chút hồng hào, thấy Tiểu Hôi thì mắt sáng lên.
Nó cũng tỏ vẻ hớn hở, đưa lọ sứ cho gã vẻ đã lập công rồi chui vào lòng gã làm nũng.
Gã móc đuốc ra soi sáng động huyệt, cúi đầu nhìn lọ sứ.
“Nhiều thế hả?” Hơn hai chục giọt dịch thể xanh biếc chưa đầy năng lượng tinh thuần khiến gã mừng đến phát cuồng.
Tiểu Hôi chép miệng, chỉ vào lọ sứ, rồi chỉ vào miệng mình?
“Ngươi muốn sử dụng một giọt?” Diệp Phong tỏ vẻ bất ngờ, không phải gã không nỡ cho, công lao của nó không nhỏ, đừng nói một giọt mà cho tất gã cũng không tiếc.
Theo Bách bảo lục, khi thực lực chưa đạt đến võ tông, không được trực tiếp nuốt vạn niên linh ngọc dịch, bằng không sẽ bị năng lượng căng lên làm nổ khí hải và thân thể. Đẳng cấp của nó mới là nhị giai, có chịu được vạn niên linh ngọc dịch nguyên chất không?
Tiểu Hôi kiên trì ưỡn ngực đầy vẻ tự tin, thân thể mềm mại lăn đi lăn lại trong lòng gã, nhất quyết đòi phần.
“Lẽ nào yêu thú không cần thiết phải đến tứ giai mới có thể trực tiếp sử dụng?” Gã đột nhiên nhớ đến hai con Thương bối viên, huyết mạch của chúng tối đa chỉ trưởng thành đến tam giai nhưng nhờ vạn niên linh ngọc dịch mà tấn cấp. Yêu thú không biết cách pha linh dịch, rõ ràng chúng chỉ có thể trực tiếp sử dụng.
Tam giai có thể trực tiếp sử dụng, còn nhị giai? Tiểu Hôi tuy thiên phú dị bẩm nhưng đẳng cấp chỉ là nhị giai. Gã không yên tâm.
Tiểu Hôi tựa hồ đoán được, gật đầu lia lịa.
Yêu thú huyết thống cao quý đều có huyết mạch truyền thừa. Tiểu Hôi tìm được vạn niên linh ngọc tinh hoa, gã tin rằng không phải do may mắn mà liên quan đến thần thông trời sinh của nó. Nó xác định mình dùng được thì chắc không sao…
Đồng thời gã cũng đoán có phải vì nhục thân của yêu thú hơn xa nhân loại nên không cần thực lực võ tông là hấp thu được cả giọt vạn niên linh ngọc dịch? Nếu vậy có phải gã cũng có thể trực tiếp sử dụng linh dịch không pha?
Suy đoán của gã thật ra gần với sự thật. Nhục thân mạnh là cơ sở để yêu thú chống lại được năng lượng xung kích, nhưng ngoài ra còn liên quan đến phương thức tu luyện của chúng. Yêu thú dựa vào nuốt yêu hạch đồng loại hoặc năng lượng khác trong thiên địa để tăng trưởng thực lực, hút vạn niên linh ngọc dịch hoàn chỉnh cũng vậy.