Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 254: Q.3 - Chương 254: Vong mạng và đắc thủ






Hai con Thương bối viên vẫn yên tĩnh nghỉ ngơi, không phát hiện động khẩu xuất hiện một người một thú. Diệp Phong và Tiểu Hôi cũng không dám thở mạng, dùng tay ra hiệu.

Gã lần mò một hồi trong nguyên trạc, tìm được một cái bình sứ đựng nguyên đơn, đổ ra rồi nhét vào tay nó.

Gã chỉ vào mình rồi làm động tác lôi kéo hai con vượn đi, rồi chỉ vào Tiểu Hôi vào thạch đài có vạn niên linh ngọc tinh hoa. Tiểu Hôi thông minh, hiểu ngay ý gã.

Ánh mắt nó đầy lo lắng, lắc đầu lia lịa, tựa hồ không yên tâm để mình gã ứng phó với hai con tứ giai Thương bối viên.

Gã nhăn mũi, thò tay xoa đầu nó, ánh nhìn với vẻ an ủi. Tuy gã không dám chắc trăm phần trăm thoát được dưới tay Thương bối viên nhưng cũng chắc tới tám thành. Vì cực phẩm bảo bối như vạn niên linh ngọc dịch, liều mạng cũng đáng.

Nó ngoẹo đầu ngẫm nghĩ, đôi mắt lấp lánh khả ái hấp háy, nghĩ một lúc rồi mới miễn cường thu lọ ngọc lại.

Diệp Phong mỉm cười ôm nó vào lòng, lần từng bước vào nham động.

Thạch đài cách rìa nham động chừng ba mươi thước. Diệp Phong cẩn thận đi men, không kinh động đến hai con Thương bối viên, gã đi chừng hơn mười thước, đến một khe đá có ánh sáng.

Gã kiểm tra một lúc, vách đá dày chừng một thước, có nhiều chỗ nứt vỡ, một đòn toàn lực của gã có thể đánh sập được.

Ban nãy gã theo Tiểu Hôi bò xuống đã chú ý thấy vách đá chằng chịt dây leo, khe nứt này hướng ra ngoài, nếu đánh vỡ thì tất sẽ tìm được một sợi để bám vào leo lên. Chỉ cần gã leo thành công lên được hơn trăm thước, chui vào tiểu động huyệt dẫn đến đây là sẽ an toàn.

Động huyệt đó không chứa được hình thể khổng lồ của Thương bối viên, dù miễn cưỡng chui vào cũng không thể đuổi được gã. Sơn động kéo dài mấy ngàn thước, đủ để thoát khỏi Thương bối viên truy sát.

Để thoát được thì quan trọng là leo lên vách đá hơn trăm thước. Yêu thú họ vượn thiên sinh linh xảo, gã không phải địch thủ leo trèo của chúng. Nhưng gã có ưu thế khác: mưu kế của nhân loại.

Đẩy Tiểu Hôi cho nó ẩn mình vào sau tảng đá nhô ra cách đó hơn mười thước. Lúc chuẩn bị xong xuôi, mắt gã chợt biến thành ngưng trọng.

Sinh tử thành bại là đây.

Tay trái xòe ra, năm viên kim nguyên đơn còn lại trong nguyên trạc xuất hiện trong lòng ta. Hai viên thất phẩm, ba viên bát phẩm, kim nguyên đơn là loại tiêu hao nhanh nhất nên không còn bao nhiêu.

Nuốt ba viên bát phẩm nguyên đơn xuống bụng, ngậm hai viên thất phẩm nguyên đơn ở đầu lưỡi, gã phất tay phải, giơ Tru thần cung lên.

Dược lực của ba viên bát phẩm kim nguyên đơn phát tán, quanh mình gã rực kim quang, đồng thời kim nguyên khí hải chuyển động mãnh liệt.

Cảm thụ được năng lượng dao động, hai con Thương bối viên mở bừng cặp mắt lớn cỡ nắm tay, nhìn về phía gã với vẻ cảnh giác.

Nhân loại nhược tiểu. Phản ứng nguyên lực cua Diệp Phong chưa bằng nhất giai võ tông, Thương bối viên giảm hẳn cảnh giác, con ngươi ánh lên nét khinh thường. Chúng từng uống một giọt vạn niên linh ngọc dịch, đột phá được chướng ngại huyết mạch, đạt đến tứ giai điên phong, cả Vụ Ẩn sơn mạch hiếm có đối thủ. Một nhân loại chưa đạt đến võ tông mà dám nhằm vào vạn niên linh ngọc tinh hoa?

Muốn chết!

Thân thể hùng viên tràn ra tầng tầng thanh sắc nguyên lực, thiên địa chi khí cũng sôi lên, nó lao tới, hai bàn tay to lớn vỗ vào đầu Diệp Phong.

"Thuấn sát tiễn!" Gã không dám chần chừ, tích tắc đối phương bổ tới thì năng lượng tiễn sắc bén đã xent ra.

Gã mặc kệ kết quả thế nào, khuỷu tay phải ngưng tụ một lớp thổ nguyên lực thật dày, tống mạnh vào vách đá sau lưng.

“Ầm!” Tia sáng chói lòa lọt vào, làm cả nham động bừng lên.

Đồng thời đầu lưỡi gã cuồn lại, nuốt viên thất phẩm kim nguyên đơn xuống bụng.

Tốc độ của Thuấn sát tiễn phi phàm nhưng chỉ với đối thủ cùng hoặc kém hơn về về đẳng cấp. Đối thủ lần này là tứ giai điên phong yêu thú! Thương bối viên thân tại không trung, phản ứng vẫn cực nhanh, cảm giác được khí tức nguy hiểm thì cánh tay đầy lông lá chụp nhanh, ngưng tụ thành thanh sắc mộc nguyên năng lượng cầu chặn trước quỹ tích của Tru thần tiễn.

Xoạt. Lực xuyên thấu của Tru thần tiễn hiển nhiên vượt ngoài ước lượng của Thương bối viên. Mũi tên dễ dàng xuyên qua mộc nguyên cầu rồi tay nó trước khi tan đi.

“Gừ,” hùng viên gầm lên đau đơn, huyết tiễn từ tay nó phun ra, nhuộm đỏ một khoảng đất.

Thư viên vốn bảo vệ thạch đài cũng trừng mắt giận dữ, nhìn sáng gã lộ rõ sát cơ. Nhân loại này dám đả thương bạn lữ của nó.

Gã nhanh chóng nghiêng đầu, khóe mắt liếc thấy dây leo lủng lẳng trên vách liền nhẹ lòng hẳn, ít nhất cũng còn đường chạy.

Thể nội kim nguyên lực lại dâng tràn, gã giơ Tru thần cung, mũi kim tiễn sắc lém xuất hiện trên dây. Thuấn sát tiễn, xuất!

Mũi tên này có mục tiêu là thư viên.

Hùng viên nếm đòn của Tru thần tiễn, thư viên khẳng định không lặp lại sai lầm, nó lượn vòng thật nhanh tránh khỏi mũi tên, phẫn nộ gầm vang, từ dưới đấy lao vút lên chỗ Diệp Phong.

Một nhân loại thực lực chỉ tam giai lại dám gây hấn với tôn nghiêm của tứ giai yêu thú, thật không thể chịu được.

Diệp Phong thấy mục đích đạt được bước đầu, liền nở nụ cười đắc sính, Tấn tật thuật phụ thể đoạn nhảy lùi thật nhanh, chụp lấy một thân dây leo to, thu Tru thần cung thu vào nguyên trạc, lướt lên thêm mấy thước.

“Ầm!” Thân ảnh gã vừa tan biến, một ngọn quyền khổng lồ từ trên không giáng xuống chỗ gã đứng. Đất đá tung tóe. Hùng viên triệt để nổi giận, tay nó tuy chưa thương tổn đến xương nhưng bị thương trong tay nhân loại yếu kém hơn thì cục tức này sao nó nuốt trôi được.

Bịch, bịch. Nó vung quyền đấm thủng một lỗ lớn trên vách đá đủ để chui qua rồi phi thân chụp lấy một sợi dây leo, nhanh chóng leo lên đuổi theo gã.

Chát. Gã đã nắm chắc, kim quang rực lên trên tay, một lưỡi dao năng lượng bay ra cắt đứt sợi dây leo được hùng viên tá lực.

“Xoạt!” Hùng viên lần thứ hai chụp hụt, thân thể nhanh chóng rơi xuống, thoáng sau cự ly giữa nó và Diệp Phong giãn thêm mười mấy thước.

Thư viên vốn còn do dự có nên đuổi theo không, thấy hùng viên thất thủ thì hiểu ngay nhân loại tiểu tử này không dễ đối phó, lập tức quyết định phi thân ra, kéo một sợi dây leo truy kích.

Hùng viên rơi xuống xòe bàn tay to lớn, lập tức sinh ra hấp lực kinh nhân, hút sợi dây leo khác gần đó đến, kéo lấy phi thân lên theo sát thư viên. Mắt nó đỏ ngầu lửa giận, không xé Diệp Phong thành vạn mảnh khó giải mối hận này.

Hai con Thương bối viên bị gã thành công thu hút. Việc còn lại là gã dốc sức bỏ chạy.

Gã toàn lực nhảy lên cũng chỉ được năm, sáu thước, còn Thương bối viên nhún một lần là được hơn chục thước. Nếu cứ leo lên, chỉ mấy giây là bị chúng bắt kịp ngay, nếu bị hai con tứ giai yêu thú giáp kích, trừ phi gã tự rơi xuống thì khó lòng thoát khỏi cảnh bị đánh nát vụn.

Nên gã không dám toàn lực phi thân lên, một tay liên tục lăng không vỗ ra từng đạo khí nhận cắt đứt những sợi dây leo mà Thương bối viên bám vào. Sách lược này thành công, tuy tốc độ hướng lên của gã chậm lại nhưng hai con yêu thú cũng bị quấy nhiễu nghiêm trọng. Tốc độ nhảy của chúng vốn nhanh gấp đôi gã nhưng bị áp chế lại chỉ còn nhanh hơn đôi chút.

Chúng nhảy lên hơn chục thước, nhưng dây leo đứt rồi thì chí ít chúng cũng phải trượt xuống bốn, năm thước, lợi dụng khoảnh khắc này chụp lấy sợi dây leo khác. Tốc độ truy kích vì thế mà chậm đi nhiều.

Song chúng áp sát gã dần dần với ưu thế ổn định. Không còn cách nào, dây leo trên vách đá quá nhiều, đến độ dù gã leo đến tiểu động huyệt cũng không thể cắt đứt hết.

Cự ly hai bên chỉ còn không đầy mười thước. Hùng viên gầm vang, lăng không vung quyền, thanh sắc khí kình hùng hồn xuất ra, mục tiêu là sợi dây leo trên đầu gã. Tứ giai yêu thú không ngốc, cũng biết cách *** đứt dây leo của gã.

Trong nham động, Tiểu Hôi đảo mắt, xác nhận Thương bối viên đã đi xa rồi thì nhanh chóng lướt đến dưới thạch đài. Nó cầm lọ sứ được Diệp Phong giao cho, nhanh nhẹn vọt lên, đến cạnh vạn niên linh ngọc tinh hoa.

Mùi vị mát lành xộc tới, nó hít một hơi đầy thoải mái, vỗ vỗ bụng một cách no nê rồi mới nhớ ra nhiệm vụ. Nó vội vàng lấy hết số giọt linh dịch ngưng kết trên tảng ngọc.

Diệp Phong chỉ nhìn nên tính sai, gã chỉ thấy một bên của hốc vạn niên linh ngọc nên đoán có không tới mười giọt. Thực lực linh ngọc tụ tập nhiều nhất ở phần trên, tới hơn chục giọt. Lần này thu hoạch được tới hơn hai mươi giọt.

Bảo vật nghịch thiên này mà bị cường giả tuyệt đỉnh của đại lục biết, có đến tám phần gã không giữ được mạng.

Tiểu Hôi lưu luyên lăn hai vòng nữa trên mặt tảng ngọc rồi mới rùng mình. Diệp Phong còn liều mạng ở ngoài, không hiểu Thương bối viên về lúc nào, nó không thể lãng phí thời gian.

Tiểu Hôi lao vút khỏi động, leo lên một sợ dây lẽo, ngẩng nhìn tình hình của gã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.