“Tề Sơn! Ngươi định làm gì.” Vũ Hân kinh hô, chặn trước mặt Diệp Phong.
“Tiểu tử này khiến ta bêu xấu trước mặt nhiều người như vậy, nếu không giáo huấn hắn thì sao ta nguôi giận được.” Tề Sơn mặt méo đi vì hận ý, ánh mắt lạnh tanh.
“Ngươi làm thế là lấy việc công báo thù tư. Nếu bị thánh sứ biết thì ngươi sẽ bị trừng phạt.” Vũ Hân không vui, cô đột nhiên thấy nam tử trẻ tuổi tên Diệp Phong này không đáng sợ và đáng ghét như tưởng tượng, thấy Tề Sơn đột ngột nặng tay, cô liền bất mãn.
“Hừ! Chưa hẳn.” Tề Sơn cười lạnh: “Cô có biết tiểu tử này vì một nữ nhân mà dám xâm phạm uy nghiêm của Thánh điện, giết một người thộc thánh tộc cấp cao. Tù phạm đại ác như thế, dù ta giết hắn thì thánh sứ cũng không trách tội.”
“Y vì một nữ nhân?” Vũ Hân ngạc nhiên.
Tề Sơn khẽ hừ, kể lại chuyện vừa được nghe thánh sứ kể lại cho cô nghe. Lưỡng vị thánh sứ không định tuyên dương ành vi của gã nên chỉ kể qua qua, nên Tề Sơn không hiểu rằng thanh niên bình phàm trước mặt mình trong lúc giao chiến từng lực áp cao giai võ hoàng, thậm chí động thủ với cả thánh giả. Nếu biết, trước khi động thủ tất hắn phải cân nhắc.
Nghe xong việc về gã, đôi mắt to xinh đẹp của cô ánh lên sùng bái, thần tình như thể si mê: “Vì bảo vệ nữ nhân tâm ái của mình mà lấy thân phận nhỏ nhoi khiêu chiến thánh tộc được tôn sùng. Oa, đúng là lãng mạn.”
“Nữ nhân ngu ngốc, hắn làm thế là không tôn trọng tôn ti, lãng mạn cái gì.” Tề Sơn giận run người, phẫn hận.
Vũ Hân chống nạnh, hầm hừ không phục: “Nói chung, thánh sứ đại nhân không hạ lệnh phải trừng phạt y, lại giao cho ta dẫn đi. Nên ngươi không được động vào y.”
“Lẽ nào ngươi thấy tiểu tử này đẹp trai nên định đối nghịch ta bảo vệ hắn.”
Diệp Phong bị đá xuống đất, nắm chặt tay lại rồi lỏng ra. Cục tức này, tạm thời phải nhẫn đã…
Tuy thực lực còn lại của gã thừa để phản kích Tề Sơn, nhưng trong tình huống bị đối phương dùng hai Cố nguyên hoàn cấm chế mà gã vẫn còn thực lực siêu nhiên tất sẽ khiến thánh giả nghi ngờ. Lúc đó bí mật về hai khí hải còn lại sẽ bị bại lộ. Tuyệt đối không thể như thế.
Dù bí mật về khí hải không bị phát hiện, thánh giả biết gã không hoàn toàn bị cấm cố thực lực thì sẽ tìm cách khác cấm chế. Nên gã phải giả ngô giả ngọng.
Đương nhiên gã không cần giả bộ thành võ giả thực lực không bằng cả võ tông. Điểm này thì thánh giả biết, tuy họ không đánh giá được thực lực nhục thân của gã đến mức đó nhưng cũng sẽ không nghi ngờ gì thêm. Bất quá với nhục thân nhị giai võ tôn thì không đối phó được Tề Sơn tu vi võ tôn thất giai.
“Một cước này, ta nhớ rồi. Sớm muộn gì cũng trả lại cho ngươi…” Gã lạnh lùng bò dậy, lạnh nhạt nhìn đối thủ.
Mắt Tề Sơn ánh lên kinh ngạc, không ngờ trong tình huống khí hải bị cấm cố toàn bộ, chịu ngọn cước ba thành lực đạo của hắn mà gã không hề hấn gì. Những lời gây hấn đó càng đốt lên ngọn lửa giận trong lòng hắn, năng lượng khí tức dâng lên, mặc kệ Vũ Hân ngăn cản, định động thủ tiếp. Lần này hắn quyết định vận dụng bảy thành thực lực.
Mắt gã lạnh đi, sát khi tràn ra. Cố nguyên hoàn chỉ có thể cấm cố nguyên lực năng lượng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến thần niệm, khí thế. Sát khí gã tích lũy được qua vô số chiến đấu sinh tử khiến Tề Sơn lùi liền hai bước, lòng lạnh buốt.
“Ngươi còn không biết tốt xấu nữa thì có tin ta khiến ngươi không ra khỏi gian thạch thất này không? Thánh tộc ta còn dám giết nữa là ngươi.” Ngữ khí của gã lạnh thấu xương khiến con ngươi Tề Sơn co lại.
Cảm thụ này không khác gì khí tức mấy lão quái vật trong ngục phong phát ra. Lửa giận của Tề Sơn bị dội nước lạnh, tắt đi quá nửa… Loại người này, không dây vào là hơn. Tuy hắn không tin Diệp Phong bị cấm cố xong vẫn còn thực lực giết hắn nhưng không dám động thủ nữa. Diệp Phong coi như đã đạt mục đích.
Vũ Hân sau rốt cũng định thần, vội dàn hòa: “Được rồi. Diệp Phong, ta phải đưa ngươi đến ngục phong số một.”
“Thánh sứ đại nhân muốn ta cùng cô nương đưa y đến.” Mắt Tề Sơn ánh lên âm lạnh. Hừ! Lúc đến ngọc phong số một xem ngươi bị bêu xấu thế nào.
Khí hải bị cấm cố nên bề ngoài gã không thể phi hành. Vũ Hân lấy thánh khí phi hành ra, mang theo gã đằng không lao đi, Tề Sơn bám theo.
Ba người bay đến chân núi cao nhất gần đó, một động quật khổng lồ xuất hiện trước mắt. Cửa động quật là một chướng ngại năng lượng phản ứng cực mạnh bao kín cả chân núi. Bên trên động quật có hàng chữ viết theo lối chính thống nhất của Võ Nguyên đại lục: Ngục phong số một.
“Vũ Hân cô nương, ngục phong số một có gì đặc biệt chăng? Trước đây mỗ thấy các vị đều có vẻ kinh ngạc khi mỗ bị đưa đến đó?” Gã không nén được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi.
Vũ Hân mím môi: “Ngươi không hỏi, ta còn tưởng ngươi không lo lắng gì. Ngục phong số một là nơi phi thường nguy hiểm. Tu vi của ngươi chỉ võ tôn nhị giai, bị nhốt vào đó tất vô cùng thê thảm.”
“Ngươi được thánh sứ đại nhân thân đưa tới, chỉ định nhốt vào ngục phong số một thì chắc ngươi có điểm hơn người nhỉ? Không thì vào đó không chỉ đơn giả là chịu khổ, mà là chết uổng…”
“Vũ Hân cô nương có thể cho biết tường tận tình hình trong đó chăng? Còn nữa, ngục sơn là nơi như thế nào? Diệp Phong thật không biết gì.” Tuy gã còn con bài tẩy ngang với thực lực võ hoàng nhưng chưa vạn bất đắc dĩ thì gã không muốn dễ dàng để lộ. Nên trước khi vào đó, tất yếu phải hiểu biết tình hình.
Vũ Hân ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được thôi, nhưng ta không thể cho ngươi biết quá nhiều, chỉ nhắc rằng trong ngục sơn có mười bảy ngục phong, mỗi tòa có từ mười đến hai mươi tù phạm. Bị nhốt trong đó toàn là cường giả đỉnh nhọn của Võ Nguyên đại lục từng mạo phạm nghiêm trọng đến Thánh điện, hoặc phạm tội ghê gớm. Tu vi của ngươi không tệ nhưng so với mấy lão quái đó thì không đáng gì. Có nhiều kẻ bị nhốt ở đây hơn nghìn năm rồi.”
Tù phạm bị giam trên nghìn năm? Những người này ít nhất cũng đạt cao giai võ hoàng trở lên, không thì không thể sống lâu đến thế. Lẽ nào trong ngục sơn toàn là võ hoàng điên phong cường giả? Lực lượng này mà xuất hiện tại Võ Nguyên đại lục, thì thất tông tam bang ngũ thế gia đều chỉ là phù vân.
“Tuy những kẻ này đều tội lỗi đầy mình nhưng bị nhốt trong ngục sơn đã lâu, phần lớn đều chịu phép hùng uy của Thánh điện. Chỉ có một số kẻ cùng hung cực ác vẫn chưa hối cải, không chịu quy y Thánh điện... Mười mấy kẻ thực lực cao nhất, cứng đầu nhất bị nhốt trong ngục phong số một.”
“Vũ Hân! Nói lắm với hắn thế làm gì, mau tống hắn vào.” Tề Sơn bất mãn.
“Không phải việc của ngươi. Nơi nay giờ do ta phụ trách.” Vũ Hân trừng mắt với Tề Sơn, nói với Diệp Phong: “Ta không có thời gian giới thiệu với ngươi, đợi chốc nữa vào, ta sẽ chỉ cho ngươi ba người, nhất định không được chạm vào họ, nhớ đấy.”
“Họ cũng như mỗ, bị thánh khí cấp cố thực lực?” Đó là vấn đề gã quan tâm nhất.
“Đương nhiên. Bất quá ngươi đừng tưởng bị cấm cố rồi, thực lực tất cả đều như nhau.” Vũ Hân hảo tâm nhắc nhở: “Về nguyên tắc, bị cấm cố thánh khí trói buộc, tu vi mỗi người đều giảm đi hai đẳng cấp. Nhất giai võ hoàng còn nhất giai võ tông, thất giai võ hoàng còn thất giai võ tông, cứ như thế. Nhưng đối tượng khác nhau thì hiệu quả cấm cố của thánh khí cũng khác, không thể đoán định được. Đồng thời nhiều tù phạm còn biết các loại bí thuật thần thông, có thể kháng cự ở mức độ nhất định với cấm cố thánh khí. Như ba người ta sắp nhắc nhở với ngươi, đều có thể đẩy thực lực đến mức võ tôn.”
“Ngươi… bị cấm cố rồi thì thực lực thật sự còn bao nhiêu?” Vũ Hân hiếu kỳ.
“Hừm, hắn chỉ là nhị giai võ tôn, tối đa còn ở mức võ sư cấp thấp… Nếu vào ngục phong số một mà còn huênh hoang thế này, e rằng một ngày cũng không ở nổi.” Tề Sơn không thuận mắt Diệp Phong nên trào phúng.
Diệp Phong ngó lơ hắn, mỉm cười khiêm hư: “Võ tông thông thường không làm gì được tại hạ đâu.”
“À, vậy thì được.” Vũ Hân tin ngay câu trả lời của gã, hơi yên tâm vỗ vỗ lồng ngực hơi nhô lên, gật đầu cười: “Chỉ cần ngươi chú ý đến ba nhân vật nguy hiểm mà ta chỉ ra, chí ít tại ngục phong số một nếu ngươi không chạm đến ai thì cũng không nguy hiểm. Tù phạm trong đó tuy rất hung ác nhưng chỉ cần ngươi không chạm đến họ thì hiếm khi gặp phiền hà.”
“Nói xong rồi, đi thôi.” Tề Sơn bực mình giục, mồm lẩm bẩm: “Nguy hiểm thật sự trong ngục sơn không phải ngục phong. Nói lắm cũng vô dụng, tiểu tử này phải sống sót mới được.”
Diệp Phong hơi máy động nhưng không hỏi gặng, thời cơ đến, tất cả sẽ phơi bày. Trong ngục phong cả những tù phạm thực lực bị hạ xuống võ tông còn sống sót được thì gã chí ít cũng có nhục thân nhị giai võ tôn và Thần thông biến xung phá đến thực lực võ hoàng đảm bảo, căn bản không cần lo lắng.
Vũ Hân lấy thánh khí mở chướng ngại năng lượng, bạch quang lóe lên, lớp chướng ngại trước cửa động quật mở ra, hình thành thông đạo đi vào.