Trong số nhân viên tuần tra đến xem, có không ít mỹ nữ, họ túm tụm lại hiếu kỳ quan sát Diệp Phong.
“Phạm nhân lần này nhìn được lắm, không biết phạm tội gì mà bị tống đến ngục sơn?”
“Hơn nữa còn do hai vị thánh giả đại nhân đồng thời đưa đến, tiểu suất ca đó thật sự cùng hung cực ác hả? Trông y không giống người xấu.”
“Võ tôn nhị giai, dù phạm tội cũng chỉ thường thôi mà. Có lẽ thánh giả đại nhân muốn tiện thể tuần thị nên mới đưa y tới.”
…
Tiếng nghị luận xì xào hoàn toàn không ngại Diệp Phong nghe thấy. Da mặt gã giật giật không hề tự nhiên tí nào.
Nữ nhân kiểu gì đây nhỉ… Họ đều có tu vi không tệ, thực lực cao siêu nhưng tâm tính không khác gì thiếu nữ, thậm chí còn lạ lùng. Ngục sơn là nơi thế nào nhỉ? Chí ít đến hiện tại thấy không có gì đáng sợ như thánh giả miêu tả.
“Phạm nhân này cực kỳ quan trọng với Thánh điện. Các ngươi không được lơ là.” Thánh giả lên tiếng: “À… đưa vào ngục phong số một.”
“Ngọc phong số một.” Tiếng hô kinh ngạc vang lên chung quanh, tựa hồ đó là xưng hiệu họ rất e dè, ai cũng mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Diệp Phong có đôi phần đồng tình.
“Tề Sơn! Ngươi đưa y xuống, cấm cố xong thì cho vào ngục phong số một.” Võ hoàng có vẻ là người phụ trách ở đây tùy tiện dặn, không quá coi trọng Diệp Phong.
“Vâng.” Một thanh niên chừng hơn ba mươi từ trong đám đông bước ra, nhìn Diệp Phong với vẻ kẻ cả, tựa hồ muốn thể hiện mình trước mặt thánh giả nên tay chụp gã cực mạnh.
Diệp Phong hơi nhíu mày, ngầm tụ lực đạo lên mình nghênh đón bàn tay đối phương.
Bịch! Thanh niên tên Tề Sơn này không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, lực đạo từ mình Diệp Phong truyền lại cực mạnh, lập tức hắn lăn tròn dưới đất, cực kỳ nhếch nhác. Chúng nữ đều bịt miệng cười thầm, ánh mắt vài người nhìn Diệp Phong thêm phần hứng thú.
Nam tử trẻ tuổi này thú vị hơn mấy lão quái vật hung thần ác sát kia nhiều. Tu vi chúng nhân đều không thấp, gã không giấu tuổi được với họ, hơn nữa gã không định giấu. Thái độ đối phương khách khí hơn một chút, tất nhiên gã cũng không để đối phương bêu xấu nhiều.
“Hỗn đản! Xú tiểu tử ngươi dám…” Tề Sơn ngoạc miệng chửi, chỉ vào mũi Diệp Phong lao tới.
“Hỗn láo, trước mặt thánh giả mà ngươi dám làm loạn hả, lui xuống.” Võ hoàng ban nãy sắc mặt rất khó coi, lên tiếng mắng. Tề Sơn ngượng ngùng lui xuống, ánh mắt nhìn Diệp Phong có thêm tia oán độc.
“A, tiểu tử này không dễ chơi đâu.” Thánh giả không để tâm việc vừa xảy ra, mỉm cười: “Các ngươi khinh thị y tất sẽ nếm mùi đau khổ ngay.”
Nói đoạn thánh giả quay sang Diệp Phong: “Hi vọng lúc ngươi rời ngục phong số một sẽ học được cái gì là tôn ti chủ thứ...”
“Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Người mà phạm ta… Hừ!” Gã hừ lạnh, không cần nói ra.
Nghe gã nói, các thanh niên võ tôn đều tỏ ra trào phúng, Tề Sơn thầm rủa đầy ác độc: Đợi khi ngươi bị cấm cố xong, tống vào ngục phong số một, ta xem ngươi còn ngông nghênh được nữa không.
“Vũ Hân! Đưa y đi.” Võ hoàng sợ nam đệ tử lại xung đột với Diệp Phong nên phái một vị nữ đệ tử dung mạo thanh tú đưa gã đi.
Lục giai võ tôn tên Vũ Hân tựa hồ rất cao hứng, bước ra hơi nheo mắt, nỏ nụ cười ngọt ngào: “Diệp Phong hả? Mau đi theo ta…”
Gã thầm nhủ: Cứ đi xem sao, để xem ngục sơn này là chỗ thế nào đã.
oOo
Vũ Hân dẫn Diệp Phong vào một thạch thất bày đầy khí cụ thành từng dãy. Có những vật phẩm trên giá mà gã chưa thấy bao giờ, chắc là vật đặc hữu của thánh địa. Nhưng khi nhìn qua một cái giá, từng chiếc vòng tròn treo trên đó khiến gã thấy rất quen thuộc.
Không phải Cố nguyên hoàn mà thánh giả từng cho gã sao? Chỉ có điều năng lượng phản ứng vượt xa Cố nguyên hoàn của gã, hơn nữa cứ mười hai cái lại được buộc thành xâu vào một cây gậy kim loại, tựa hồ còn ghi cả số hiệu.
Vũ Hân thấy gã nhìn Cố nguyên hoàn thì tỏ vẻ bất ngờ, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi cũng biết đó là cấm cố thánh khí?”
"Cấm cố thánh khí?" Diệp Phong hơi nhướng mày, đối phương cầm một cọc kim loại đính một chuỗi Cố nguyên hoàn, tìm số hiệu rồi đột nhiên kích hoạt một vòng sáng, lập tức cấm cố chặt chẽ kim nguyên khí hải của gã. Hiệu quả của Cố nguyên hoàn này vượt xa cái của gã, gã phát giác kim nguyên khí hải của mình co lại nhanh chóng, chỉ còn đạt mức sơ giai võ sư.
“Hi hi! Thế này ngươi không còn hung hăng được nữa?” Vũ Hân cười tinh ranh, tựa hồ hơi đắc ý.
Gã hơi kinh ngạc nhưng không hoảng loạn. Gã vẫn còn ba khí hải nữa, cộng thêm Thần thông biến không bị Cố nguyên hoàn ảnh hưởng, tuy kim nguyên khí hải bị cấm cố thì không thể triển tứ trọng Thần thông biến, nhưng cũng không có gì phải sợ đại mỹ nữ võ tôn này. Chỉ là đối phương không có ác ý, gã cũng mặc kệ.
“Thế là ý gì? Tựa hồ ta không đắc tội với cô nương?” Gã nhạt nhẽo hỏi.
“Việc đó có quan hệ với với việc đắc tội với ta. Phạm nhân đến ngục sơn đều bị cấm cố. Không thì người quản lý ngục sơn sao khống chế được mấy kẻ xấu xa cùng hung cực ác các ngươi?” Vũ Hân xoay Cố nguyên hoàn, cười vô tội.
“Mỗ cùng hung cực ác chỗ nào?” Diệp Phong dở khóc dở cười, sau rốt cũng hiểu vì sao mình không cảm ứng được khí tức của các cường giả khác. Hóa ra phạm nhân ở đây đều bị Cố nguyên hoàn hạn chế thực lực, theo gã tính toán thánh khí Cố nguyên hoàn thật sự này có thể áp chế thực lực võ hoàng xuống còn võ tôn, thời gian hữu hiệu khá lâu. Kim nguyên khí hải nhị giai võ tôn của gã chí ít cũng bị vòng sáng đó trói buộc một tháng.
“Cả thánh sứ đại nhân cũng nói ngươi rất nguy hiểm, ngươi còn dám nói mình không phải người xấu.” Vũ Hân vênh mặt lên, ghé sát nói: “Ngươi đã gây ra việc gì mà bị thánh sứ đại nhân bắt đến ngục sơn?”
Cô cho rằng thực lực hiện tại của gã không bằng cả võ tông, hoàn toàn không uy hiếp được mình. Hơn nữa dung mạo gã không giống kẻ hung ác, nên cô không phòng bị nhiều.
“Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, chỉ là giết một tên thánh tộc cấp cao nhìn không thuận mắt mà thôi.” Diệp Phong đáp nhẹ tênh. Tuy gã có thể lập tức chế phục đối phương, bức bách cô mở cấm cố ra, nhưng bên ngoài còn nhiều võ hoàng và hai thánh giả, gã cũng không chuẩn bị lập tức vượt ngục. Đằng nào trong tay cũng còn nhiều con bài bí mật, cứ để người ta làm gì thì làm xem sao.
"Gì hả!" Vũ Hân há hốc miệng, hồi lâu không khép lại được. Những người quản lý ngục sơn này đều từ thánh địa xuống phục dịch, tất nhiên hiểu thánh tộc cấp cao có địa vị siêu nhiên thế nào. Diệp Phong này giết một người như thế? Đúng là mật lớn bằng trời.
Vũ Hân nhảy bật lên như con mèo kinh hãi, cách xa gã ra, mặt đầy cảnh giác.
“Cô nương rất sợ mỗ?” Diệp Phong trêu.
“Ngươi… là tên xấu xa nguy hiểm. Cả thánh tộc mà cũng dám giết, còn gì mà không dám làm nữa.” Vũ Hân khiếp hãi đáp, nắm Cố nguyên hoàn càng chặt hơn.
“Hắn dám động đến bằng hữu của tại hạ, đương nhiên phải chết. Cô nương không chạm vào tại hạ thì sợ cái giè?”
“Ai bảo ta… sợ.” Vũ Hân đỏ mặt, ưỡn bộ ngực kha khá lên sính cường: “Hiện giờ ngươi không bằng cả một võ tông, ta sao phải sợ.”
Bộp. Cửa thạch thất bị Tề Sơn xô bật ra, vội vàng nói với cô: “Vũ Hân! Diệp Phong này là người có song sinh khí hải, tất phải dùng hai cấm cố thánh khí mới triệt để hạn chế được hắn.”
“Việc đó…” Vũ Hân ngẩn ra, tức là ban nãy gã vẫn có thực lực võ tôn? Nhưng không nhân cơ hội đánh lén cô, không hề giống với phạm nhân khác bị giam ở ngục sơn này. Lòng e sợ của cô dành cho gã vì thế tan đi quá nửa.
Tề Sơn cướp lấy gậy kim loại trong tay Vũ Hân, lập tức kích hoạt một chiếc Cố nguyên hoàn khác, vòng sáng trói buộc hỏa nguyên khí hải của Diệp Phong.
Đúng là xui xẻo. Gã thầm nổi giận, khí hải của gã gồm: Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim tuần hoàn đạt đến tứ trọng. Trước đó gã bị cấm cố kim khí hải thì vẫn có thể hình thành tam trọng khí hải nhưng hiện tại hỏa khí hải cũng bị phong bế, không thể hình thành tương sinh chi lực một cách hữu hiệu. Có nghĩa là nếu gã muốn thi triển Thần thông biến, tối đa cũng chỉ tri triển nhất trọng - - mộc hoặc thổ. Thực lực bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Hắc hắc! Lần này ta xem tên khốn ngươi làm cách nào huênh hoang với ta nữa.” Tề Sơn đi về phía Diệp Phong với ý xấu, mắt long lên đá vào tiểu phúc gã.
Chát! Gã va mạnh vào tường khiến thạch thất rung rinh. Tề Sơn xuất cước cực mạnh, biết rõ gã chỉ còn thực lực võ sư nhưng vẫn dùng tới ba phần lực đạo. Ngục sơn có liệu thương thánh dược, chỉ cần không đánh chết gã thì không sao hết.