Diệp Phong lạnh lùng: “Mau cho ta biết nguyên nhân ngươi truy sát ta.”
Ở dưới hiên nhà khác, cũng đành phải cúi đầu, Kim bào võ tôn đành đáp: “Chuyện này bắt nguồn từ thịnh hội chiêu thân của Bích Thủy cung. Vốn họ không thích chuyện này nhưng vì áp lực từ tứ tông nên đành cử hành. Dù gì Bích Thủy cung cũng có thực lực đứng cuối Ngũ hành tông, nữ lưu có thể tu luyện đến mức cường giả tuyệt đỉnh rất hiếm, họ dựa vào quan hệ thông gia với tứ tông để giữ vững địa vị. Từng có nhiều nữ đệ tử của họ qua những lần giao lưu mà được các đệ tử ưu tú của tứ tông chọn.”
Giờ Bích Thủy cung xuất hiện đệ tử có Thiên thủy huyền âm mạch ngàn năm khó gặp, không giữ được trong Ngũ hành tông thì không thể nào chấp nhận được. Sau rốt Bích Thủy cung cung chủ cũng ra mặt khuyên Thẩm Lan, cô đành tuyên bố tham dự công khai chiêu thân, điều kiện là mọi thiếu niên ưu tú không kể gì địa vực, thân phận, thế lực đều được tham gia. Điều kiện khảo nghiệm cũng sẽ do tự cô định đoạt.
Lòng gã nóng bừng, biết Thẩm Lan đang đợi mình. Cô đang gọi gã, đợi gã đến phó ước theo lời ước định ba năm trước.
“Nói nãy giờ ngươi vẫn chưa cho ta biết vì sao Duệ Kim tông lại đối phó ta? Còn nữa sao các ngươi lại biết ta?” Gã tin Thẩm Lan tuyệt đối không lắm lời tiết lộ về gã, cô hiểu như vậy sẽ có phiền hà.
“Duệ Kim tông thiếu tông chủ của bọn ta là nhân vật siêu tuyệt đứng đầu lớp trẻ. Ngọc Địch tiên tử tuy cô ngạo thanh lãnh, không thèm nhìn đến đệ tử tông phái khác nhưng cũng có đôi phần giao tình với thiếu tông chủ.” Kim bào võ tôn mắt ánh lên hung quang, cúi đầu xuống, cấm cố trong thể nội đang từ từ tan đi.
“Nếu ngươi biến mất, rất có thể thiếu tông chủ bản tông giành được trái tim Ngọc Địch tiên tử. Còn tin tức về ngươi xuất phát từ một tiểu sư muội của Ngọc Địch tiên tử, tựa hồ nàng ta biết rất rõ giao tình giữa ngươi và tiên tử…”
Tiểu nha đầu? Diệp Phong hiểu ra. Xem ra vị Duệ Kim tông thiếu tông chủ này quả thật tâm cơ thâm trầm, lại dò hỏi được tin tức về gã từ tiểu nha đầu. Chỉ không hiểu vì sao Thẩm Lan còn đối xử khác với hắn, thậm chí giữ đôi chút giao tinh? E rằng cô không biết bộ mặt thật của hắn… hừ! Ngươi dám chủ động chạm đến ta thì nên chuẩn bị tiếp nhận ta báo thù. Nhưng việc này không thể lỗ mãng, phải thực hiện sao cho thần bất tri quỷ bất giác, bằng không đắc tội Duệ Kim tông thì thánh địa cũng khó bảo vệ được gã.
“Diệp Phong, chi bằng ta khuyên ngươi một câu.” Kim bào võ tôn lạnh lùng nói: “Ngươi không thể nào có tư cách đấu được với thiếu tông chủ của bọn ta, nếu ngươi chủ động từ bỏ, rời khỏi Đông thắng Thần châu, việc hôm nay giữa ngươi và Duệ Kim tông coi như xong, thế nào?”
Khóe môi gã nhếch lên trào phúng: “Không có tư cách? Ngươi quá coi trọng vị thiếu tông chủ đó rồi hả.”
“Ha ha, có những việc không phải cứ thực lực của ngươi mạnh là hữu dụng. Ngươi lợi hại hơn nữa, tiềm lực có cao hơn cũng địch nổi cả Ngũ hành tông sao? Ngũ hành tông tuy bề ngoài đồng ý với Thẩm Lan vì bọn ta nắm chắc người Ngọc Địch tiên tử tuyển trúng nằm trong tứ tông. Nhưng nếu sau cùng ngươi thắng thì sẽ đối diện với không chỉ Duệ Kim tông.” Kim bào võ tôn bật cười, sắc mặt trắng nhợt.
“Dù ngươi có thực lực vượt hơn mọi kẻ cạn tranh từ Ngũ hành tông thì cũng không thể thỏa nguyên. Kết quả chiêu thân không phải việc Ngọc Địch tiên tử có thể quyết định. Thế giới này không chỉ chú trọng thực lực, còn cả bối cảnh và quyền thế nữa. Ngươi trừ có thực lực ra thì không đáng một xu. Một võ giả nhỏ nhoi, không đủ tư cách có được Thiên thủy huyền âm mạch. Ngươi từ bỏ đi.”
Gã liếc đối phương, nhạt nhẽo nói: “Xong chưa? Những việc này không cần ngươi lo… ngươi cứ an tâm mà chết.”
Kim bào võ tôn cả kinh, ánh mắt kinh hoàng nhìn gã chằm chằm quát to: “Ngươi giữ lời, ta trả lời hết rồi, sao ngươi lại giết ta.”
“Ta có đảm bảo là ngươi khai báo xong sẽ tha cho ngươi?” Gã cười lạnh lùng, đột nhiên nghĩ ra một việc, lấy Võ Nguyên thánh lệnh khua khua trước mặt đối thủ hỏi: “Ngươi biết vật này không?”
“Đó là vật gì?” Đối phương hoang mang.
“Không biết… thì tốt quá. Chịu chết đi.” Không biết Võ Nguyên thánh lệnh, chứng tỏ địa vịtại Duệ Kim tông của hắn không quan trọng. Dù sau này bị truy ra thì có thánh địa là hậu đài, tin rằng đối phương không dám làm gì gã.
“Ngươi giết ta Duệ Kim tông sẽ không bao giờ bỏ qua.” Kim bào võ tôn dấy lên vô cùng oán niệm từ đáy lòng, hắn không cam tâm. Hắn cảm giác rõ chỉ thêm một phút nữa là phá được cấm cố trong khí hải. Lúc đó dù không sử dụng hai tay cũng có thể dồn Diệp Phong vào tử địa, hắn không giấu giếm gì để tranh thủ đủ thời gian, báo mối thù bị gã hành hạ.
“Ta nói rồi, ngươi không cần lo nhắng việc đó…” Khóe mắt Diệp Phong ánh lên giễu cợt, hắn hiểu rõ thời điểm Cố nguyên hoàn mất hiệu lực hơn đối phương, tất nhiên không để hắn thoát. Đã chắc chắn sẽ trở thành tử địch của nhau, không cần phải tỏ lòng từ bi một cách vô vị.
“Lên.” Kim bào võ tôn búng mạnh hai chân, thân hình lùi lại thật nhanh, định kéo dài thời gian.
Bất quá động tác của Tiểu Hôi còn nhanh hơn, thiết quyền lớn bằng đầu người lăng không giáng xuống, hất hắn trở lại mặt đất.
“Chết đi.” Diệp Phong cười lạnh lẽo, kim quang xuyên thấu óc kim bào võ tôn. Đối phương trừng trừng mắt, không cam lòng gục xuống, vòng sáng màu xám trong thân thể hắn quay về Cố nguyên hoàn, năng lượng khí tức cơ hồ ít đi chín phần.
Cấm cố năng lượng trong Cố nguyên hoàn mà hao tận sẽ mất mười ngày mới có thể tái sử dụng. Nó là chiếc phao cứu mạng cho Diệp Phong, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, gã không động đến.
Thu thập hiện trường xong, gã thuận tiện thu lấy kim nguyên lực của kim bào võ tôn tỏa ra thiên địa. Năng lượng của võ tôn chứa trong khí hải quả nhiên danh bất hư truyền, đủ cho gã luyện chế mười viên lục phẩm kim nguyên đơn. Tuy hiện tại gã có đủ vốn để mua yêu hạch lấy ngũ hành nguyên lực, nhưng có nguyên lực miễn phí thì không nên lãng phí.
“Thẩm Lan… ta đến đây.” Diệp Phong nhìn về Bích Thủy cung, mắt ánh lên kiên định, sáng rực rỡ.
Nếu biết hoàn cảnh giữa mình và Thẩm Lan trước khi gặp thánh giả thì có lẽ gã còn lo lắng, Ngũ hành tông là năm thế lực mạnh nhất Võ Nguyên đại lục, với thực lực hiện tại của gã không đủ để chống chọi.
Nhưng giờ gã đã có thánh địa chống lưng, chỉ cần lấy Võ Nguyên thánh lệnh ra thì dù Ngũ hành tông tông chủ đến đủ cũng phải nể mặt. Quan hệ giữa thánh địa và Ngũ hành tông, tuy gã không rõ lắm nhưng đoán được mấy phần.
Ngũ hành tông rất quan trọng với thánh địa. Nhưng chỉ thế thôi. Chỉ cần Ngũ hành tông truyền thừa không bị đứt đoạn, căn cớ vững vàng, sinh tử vinh nhục của vài người không đáng cho thánh địa chú ý. Tuy không biết thánh tiềm hậu tuyển nhân có địa vị gì nhưng thánh giả khách khí như vậy thì tất hơn một số nhân vật quan trọng của Ngũ hành tông chăng?
Gã chỉ cần danh chính ngôn thuận đến với Thẩm Lan, chắc nhưng tên khốn giả đối, vô sỉ đó không dám mạo hiểm đắc tội thánh địa mà liên thủ vây ráp gã.
Gã càng tự tin hơn, bước lên con đường dẫn tới Bích Thủy cung.
oOo
Ra khỏi Vụ Ẩn sơn, Diệp Phong không theo kịp bọn Bách Lý Hàn. Bất quá gã không vội, vì trước đó đã nghe ngóng được đại khái đường đi. Sơn môn Bích Thủy cung không phải chỗ bí mật, dọc đường thể hiện một chút thực lực, hỏi han một vài cường giả thực lực khá cao là biết ngay.
Mười lăm ngày sau, gã mang theo gió bụi đường xa đến được Bích Thủy cung.
Trong sơn môn Bích Thủy cung, ở trung tâm Thiên lý hàn đàm Bích Thủy hồ là một dãy đảo nhỏ và ba đỉnh núi lớn. Các thanh niên tham gia chiêu thân thịnh hội phải đăng ký ở ngoài sơn môn rồi đợi Bích Thủy cung sắp xếp.
Ngày gã đến vừa hay là ngày ghi danh sau cùng, quả thật đến sớm không bằng đúng lúc.
Ngoại sơn môn là Hàn Đàm trấn – tiểu trấn được Bích Thủy cung thiết lập nơi tiếp đãi ở bên bờ hồ. Hàn Đàm trấn có đặc điểm lớn nhất là nhìn đâu cũng thấy những nữ tử oanh oanh yến yến, ai nấy dung mạo thượng đẳng, thân thể yểu điệu, cực kỳ bổ mắt. Họ đều mặc áo trắng, đeo thắt lưng màu, hiển nhiên là đệ tử làm việc bên ngoài của Bích Thủy cung.
Thời gian này là ngày vui của Bích Thủy cung nên mọi trấn thánh dọc dường đều có tin tức, đưa gã đến nơi đăng ký báo danh.
“Tại hạ muốn cầu kiến Ngọc Địch tiên tử của quý cung, không hiểu có thể thông báo hộ một tiếng chăng, nói là Vân Châu cố nhân...” Gã kích động chạy đến chỗ tiếp đãi nói, lòng đầy mong ngóng.
Ở chỗ tiếp nhận đăng ký, ba nữ đệ tử Bích Thủy cung dung mạo kiều diễm chừng mười bảy, mười tám tuổi đang ngồi, vì là ngày ghi danh sau cùng nên gần như không có ai tới, họ chớp chớp cặp mắt mỹ lệ, nhìn các nam tử ưu nhã, anh tuấn quanh đó, tỏ vẻ háo hức.
Thấy tiếng gã, cả ba tỏ vẻ khinh thường, vẻ cao ngạo trời sinh hiện rõ trong mắt. Một người không hề khách khí cắt lời gã, hừ mũi thật lạnh lùng.
“Ngươi cũng đến tham gia chiêu thân?”
Gã đi đường liên tục nên áo quần nhàu nhĩ, rất giống một dung binh cấp thấp, chẳng trách những thiếu nữ mắt để trên trán này thập phần bất mãn!
“À… coi như vậy.” Gã nhớ Thẩm Lan, không chú ý đến thái độ của đối phương.
“Phải là phải, không là không. Cái gì mà coi như?” Thiếu nữ đứng giữa hiển nhiên địa vị cao hơn một chút, tỏ vẻ chỉ tay năm ngón: “Nếu tham gia chiêu thân thì ghi danh ở đây trước, thông qua khảo nghiệm ở cửa cung mới được thấy đối tượng để cầu thân. Nếu không phải thì đi cho mau, đừng cản trở người khác ghi danh.”