Tu vi của Diệp Phong là thất giai võ sư, hôi sắc năng lượng gần như phát huy hiệu quả cao nhất, cấm cố mộc nguyên khí hải của gã khiến hiệu quả vận dụng khí hải giảm đi bảy phần.
“Cố nguyên hoàn này cũng không có gì ghê gớm, chỉ cấm cố được một khí hải, không ảnh hưởng đến thực lực nhục thân của ta.” Gã coi thường, vì một đạo khí hải bị cấm cố gần như không ảnh hưởng đến gã, còn với phổ thông võ giả, khí hải cũng có nghĩa là toàn bộ thực lực, khí hải bị cấm cố bảy phần, có nghĩa là thực lực giảm đi gần hết.
Thí nghiệm xong, coi như gã có vốn, sau này gặp phải địch nhân thì sử dụng chiếc vòng ra đối phó, tất sẽ khiến địch nhân kinh ngạc một phen,
“Hả?” Diệp Phong đứng trên lưng núi, cảm thụ năng lượng kinh hồn đang nhanh chóng áp sát, chợt nở nụ cười lạnh: “Âm hồn bất tán hả? Hắc! Vừa hay đem ngươi ra thử xem sao.”
Thoáng sau thinh không lại xuất hiện một bóng người, kim bào võ tôn quay lại, khí thế hung hung.
“Ha ha! Ngươi biết không thể thoát được nên ở lại đợi chết?” Kim bào võ tôn thấy Diệp Phong đứng một mình trước động huyệt thì hơi bất ngờ nhưng rồi hớn hở.
“Chịu chết? Bằng vào ngươi?” Diệp Phong ung dung, lạnh giọng trào phúng: “Không biết ban nãy kẻ nào cắm cổ bỏ chạy?”
Kim bào võ tôn thẹn quá gầm to: “Đánh rắm, tên sâu kiến nhà ngươi có biết thân phận tôn quý của hai người đó không?”
“À? Lẽ nào ngươi biết?” Diệp Phong cười tùy ý.
“Hừ, ta đương nhiên biết chứ.” Đến giờ hắn vẫn mù mờ, tuy Diệp Phong vẫn chưa chạy khiến hắn không hiểu nhưng cho rằng chắc vì thực lực của gã không đáng cho thánh giả chú ý, một tiểu tử thì không ảnh hưởng gì đến hành động của họ nên họ không đuổi đi.
“Ngươi có biết họ tìm ta làm gì không?” Diệp Phong nháy mắt cười hỏi. Xem ra lai lịch của võ tôn này không nhỏ, thực lực chưa đạt đến hàng ngũ cường giả đỉnh ngọn của đại lục, theo lý thì chưa đủ tư cách biết tới thánh địa. Trừ phi... hắn là người của thất tông tam bang ngũ thế gia.
“Thánh giả đến tìm ngươi?” Kim bào võ tôn không dám tin, thánh giả là cao nhân đến cỡ nào, vì sao lại có quan hệ với một thiếu niên ở tiểu gia tộc? Nhưng việc này đích xác thập phần xảo hợp, lưỡng vị thánh giả sao lại nán lại một chút ở đỉnh núi gã đến?
“Ngươi nói đi, thánh giả tìm ngươi làm gì?”
“Vì sao ta phải cho ngươi biết?” Câu nói này chọc thẳng vào nỗi đau của kim bào võ tôn, ban nãy gã bị hắn truy sát, giờ có thể giễu lại coi như trút được cơn giận.
“Ngươi dám gạt ta.” Kim bào võ tôn giận điên ngươi, cho rằng gã đang hư trương thanh thế, dùng hai thánh giả dọa mình. Lập tức vẫy tay, thiên địa chi lực hùng hậu dồn tới.
“Chậm đã.”
“Sao hả, muốn cầu xin sao?” Kim bào võ tôn cười gằn, lão không muốn giết gã ngay.
“Ngươi cũng xứng hả!” Lời chế nhạo lạnh lùng từ miệng gã phát ra, đoạn xoay Cố nguyên hoàn quát khẽ: “Trói.”
Vòng sáng màu xám vút lên không, nhập vào thể nội kim bào võ tôn trong khi hắn còn hoang mang.
“Sao thế này!” Hắn kinh hãi phát hiện khí hải của mình bị ngăn trở kịch liệt, nguyên lực không thể vận lên được, thiên địa chi lực ngưng tụ trên tay tan nhanh, chỉ còn không đầy một nửa. Thân thể vốn ở trên không cũng mất đi chỗ dựa, rớt thẳng xuống.
Cũng may hắn phản ứng thần tốc, dùng thiên địa chi lực tụ lại chưa kịp tan hết kéo khẽ, mới không đến nỗi bêu xấu, nhẹ nhàng dáp xuống.
“Phá.” Hắn không công kích đối thủ, toàn lực thôi động khí hải, xung kích luồng hôi sắc năng lượng cấm cố.
Nhưng vô dụng, năng lượng cấm cố như sinh ra đã dính chặt với khí hải, dù hắn toàn lực thi triển cũng chỉ điều động được sáu thành thực lực. Tu vi của hắn hiện giờ coi như còn không đầy sáu phần mười.
“Thật ra ngươi làm gì ta?” Kim bào võ tôn vừa giận vừa cuống lên, gầm to. Mất đi tu vi là đả kích cực lớn với hắn.
“Ha ha, đến giờ ngươi còn dám huênh hoang như vậy hả?” Diệp Phong đã chắc chắn địch nhân tạm thời không còn giữ được cảnh giới võ tôn. Võ tôn hơn võ tông ở chỗ cảnh giới cao vượt trội và lượng thiên địa chi lực tụ lại cao gấp mấy lần.
Tuy tu vi của đối phương tổn thất hơn bốn thành nhưng tạo ra tình trạng cảnh giới sa sút nên sức chiến đấu phát huy chỉ còn một phần tư thực lực chân chính. Nếu hắn là cao giai võ tôn, tu vi tổn thất không đủ để cảnh giới sút đi, chỉ cần sáu, bảy phần thực lực chiến đấu cũng đủ dễ dàng giết được Diệp Phong.
“Mau giải thứ đồ chơi này ngay, bằng không ta xé xác ngươi.” Hắn gầm lên: “Dù chỉ còn chiến lực cao giai võ tông nhưng đối phó ngươi thì có thừa.”
“Ngươi cứ thử đi.” Diệp Phong cười vang, vung như ý bổng hóa thành cự chùy giáng xuống.
“Muốn chết.” Kim bào võ tôn không chịu ké, toàn lực tung quyền đón đỡ.
Sức mạnh đáng sợ thật. Kim bào võ tôn thầm kinh hãi, không hiểu một điên phong võ sư làm cách nào ngang ngửa với một cao giai võ tông?
“Ta không có thời gian luyện tập với ngươi, đành tạm thời lấy hai đánh một vậy.” Gã lắc đầu, Tiểu Hôi lớn bổng lên, chặn đường lui của kim bào võ tôn.
Hiệu quả cấm cố của Cố nguyên hoàn chỉ trong thời gian có hạn, một võ tôn tối đa chỉ bị cấm cố nửa canh giờ, gã chuẩn bị tốc chiến tốc quyết.
“Chỉ với ngươi và yêu thú này mà định làm gì ta?” Kim bào võ tôn nổi giận: “Ta không tin thứ quỷ quái này cấm cố mãi được khí hải của ta. Đợi khi nó tan đi thì là lúc ngươi chết.”
Đấu mấy hiệp thì hắn dần hiểu rõ, năng lượng cấm cố khí hải đang giảm đi với tốc độ rất chậm. Rõ ràng cấm cố không phải là vĩnh cửu, chỉ cần chống chọi được một lúc thì thu thập Diệp Phong dễ như trở bàn tay.
Tuy hắn chỉ còn thực lực cao giai võ tông nhưng tự tin đối phó Diệp Phong và một con tứ giai yêu thú không phải việc gì khó khăn.
"Linh tê nhất chỉ!" Gã lấy cự ly, lợi dụng Tiểu Hôi cầm chân địch thủ, còn mình liên tục đánh lén.
Kim mang lóe lên, đối phương giơ ngón tay phát ra môt cột kim quang rực rỡ đánh tan Linh tê nhất chỉ thành hư vô.
“Bảo bối của ngươi có vẻ không ít, võ kỹ uy lực đạt đến bát phẩm mà cũng có.” Kim bào võ tôn hơi ngẩn người rồi cười lạnh.
Diệp Phong lúc này coi như đã lĩnh giáo sự lợi hại của đối phương, tuy tu vi hiện giờ chỉ ngang với Tô Chiến Thiên nhưng bí pháp và võ kỹ thi triển ra toàn là kỹ năng chiến đấu cực phẩm, cảnh giới của hắn vốn là võ tôn, tuy hạn chế một phần tu vi nhưng vẫn phần nào thể hiện được uy năng vốn có, thực lực chiến đấu chỉnh thể cao hơn cao giai võ tông thông thường.
“Xem ra phải xuất tuyệt chiêu rồi.” Diệp Phong lắc đầu mục quang ngưng lại, Tru Thần cung xuất hiện.
“Khốn kiếp.” Kim bào võ tôn hiểu rõ uy lực của Tru Thần cung, nếu còn thực lực võ tôn thì hắn không sợ nhưng giờ chỉ là cao giai võ tông, làm cách nào chống được uy lực của Tru thần tiễn.
Quanh mình hắn, kim nguyên năng lượng chợt quay tít, hóa thành lưỡi dao khí xoay tròn hất Tiểu Hôi lùi lại rồi lắc mình, nhấc chân bỏ chạy.
“Tiểu Hôi, kéo ta.” Gã vẩy dây cung bắn ra một tên, bức đối phương dừng lại. Gã biết tốc độ của đối phương không kém gì mình, nếu còn muốn thi triển Tru thần tiễn thì đuổi theo với toàn bộ tốc độ tối đa. Bất quá có Tiểu Hôi trợ lực thì gã không lo đối phương chạy thoát được.
Xem ra thân pháp võ kỹ của kim bào võ tôn cũng không kém cỏi gì, e rằng không phải bát phẩm cũng là cửu phẩm, dù Diệp Phong dùng Tấn tật thuật phối hợp với kim nguyên thân pháp võ kỹ cũng không sánh được. Tiếc rằng hắn gặp phải Tiểu Hôi, yêu thú có tốc độ biến thái, thậm chí còn cao hơn hắn.
"Vù!" Một đạo kim mang lướt qua đầu kim bào võ tôn khiến lão toát mồ hôi lạnh.
Nếu không nhờ thần niệm không bị tổn hại, cảnh giới chiến đấu vẫn ở mức võ tôn, phản ứng hành động vượt xa phổ thông võ tông thì e rằng giờ này đã trúng tên gục ngã. Nhưng dù vậy, Tiểu Hôi đuổi ngày càng rát, gã ngày càng nguy hiểm.
“Ha ha! Không phải ban nãy ngươi huênh hoang lắm sao?” Thời thế xoay chiều, trước đó không lâu gã bị đối phương truy đuổi cùng cực, liều mạng bỏ chạy, giờ tình thế nghịch chuyển, gã đuổi theo kim bào võ tôn như đuổi theo chó nhà có tang, lòng không khỏi dấy lên khoái cảm báo thù.
“Không còn thời gian đùa với ngươi.” Hiệu quả của Cố nguyên hoàn chỉ còn không đầy mười phút, lòng gã lạnh buốt, không để để đối phương có cơ hội lật lại thế cờ. Nuốt kim nguyên đơn xong, gã lại thi triển Vũ sát tiễn mạnh nhất,
Mưa ánh sáng trút xuống, trùm lên đối phương. Mưa tên không phải là thứ tốc độ có thể tránh được, kim bào võ tôn không còn cách nào, đành nghiến răng dốc hết nguyên lực phát ra kim nguyên phòng ngự quanh mình.
Xú tiểu tử đáng chết. Một khi ta khôi phục thực lực sẽ xé ngươi thành vạn mảnh trút mối hận trong lòng. Mặt hắn đầy nét oán độc, với thân phận võ tôn, đã bao giờ hắn bị lâm vào cảnh nhếch nhác thế này? Đối thủ lại chỉ là võ sư, thật khiến hắn vừa giận vừa thẹn.
"Phập! Phập! Phập!..." Lớp phòng ngự của kim bào võ tôn thủng lỗ chỗ, trở nên ám đạm vô quang, năng lượng hộ giáp cũng tan tác, gần như tiêu tan. Thân thể hắn có mấy chôc bị bắn trúng, máu trào ra.
Cũng may hắn dồn đại bộ phận nguyên lực lên những bộ vị quan trọng, hơn nữa uy lực tàn dư của mưa tên không đủ xuyên qua nhục thể hắn, thương thế không nặng lắm, chỉ có da thịt tổn thương.
Nhưng… Diệp Phong đã đến sát trước mắt, kim tiễn vàng rực đang chỉ thẳng vào giữa đầu hắn, sẵn sàng bắn xuyên qua bất cứ lúc nào.