Sau đó Kiều Trác Phàm mới chú ý tới sự tồn tại của ông chủ béo kia.
Mà nhìn thấy Kiều Trác Phàm nhìn mình chằm chằm, ông chủ béo kia vội vàng
tiến lên, đưa danh thiếp của mình ra: “Chào ngài, tôi là người phụ trách cửa hàng châu báu trong trung tâm thương mại Lăng Thị . . .”
Giống như coi Kiều Trác Phàm là một khách hàng lớn vậy, cho nên muốn giao thiệp thật tốt.
Nhưng mà đối mặt với vẻ xu nịnh của ông ta, Kiều Trác Phàm chỉ lạnh nhạt trả lời một câu: “Chào ông!” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Sau khi nhận lấy danh thiếp của ông ta, anh tùy tiện nhét vào trong túi xách của mình.
“Là như vậy, tiểu thư Tiếu . . .” Người kia đang định nói gì đó với Kiều
Trác Phàm, nhưng mà lúc này lại bị Kiều Trác Phàm cắt ngang: “Cô ấy là
phu nhân của tôi!”
Nói xong những lời này, tay của anh vừa rồi còn nắm lấy tay của Tiếu Bảo Bối, bây giờ đổi thành đặt lên eo nhỏ của cô.
Động tác như vậy thể hiện quyền độc chiếm công khai của Kiều Trác Phàm anh.
“Thì ra là phu nhân của ngài sao! Tôi còn tưởng rằng . . .” Nói thật ra, vừa rồi Tiếu Bảo Bối đi tới mua đồ trong cửa hàng, nhìn rất ngây thơ, không hề nhìn ra là người đã có chồng chút nào.
Tiếp đó, bây giờ Kiều
Trác Phàm lại chạy tới, vừa nhìn cũng biết có một chút chênh lệch về độ
tuổi với Tiếu Bảo Bối. Còn nữa, Kiều Trác Phàm lộ ra sự cưng chiều đối
với Tiếu Bảo Bối, có chút giống như đối xử với tình nhân gì gì đó.
Đương nhiên, mặc dù hành động giữa bọn họ trong lúc vô tình cũng đã tuyên cáo điều gì đó, nhưng mà xuất phát
từ sự tôn trọng đối với Tiếu Bảo Bối, nên ông ta xưng hô với Tiếu Bảo
Bối là ‘tiểu thư Tiếu’. Xưng hô như vậy bình thường rất ít khi gặp sai
lầm.
Nhưng ông ta không ngờ được, người đàn ông này lại không thể chờ được mà tuyên cáo mối quan hệ của hai người bọn họ.
“Phu nhân của ngài vừa rồi có mua một ít đồ trong cửa hàng của chúng tôi!”
Cảm thấy Kiều Trác Phàm mới chính là người chính thức có được tấm thẻ
bảo mật kia, chủ cửa hàng cảm thấy có một số việc phải nói với anh một
tiếng mới được.
Nhưng ai ngờ, lúc Kiều Trác Phàm nghe ông ta nói
lời này, thì mắt cũng không thèm chớp lấy một cái mà trực tiếp nói: “Các người đem những món đồ này tới địa chỉ ở trên đây! Còn cô ấy, tôi tự
mình đưa về là được!”
Nói xong lời này, Kiều Trác Phàm trực tiếp kéo Tiếu Bảo Bối đi về chiếc xe Hummer vàng của mình.
Còn hai người đằng sau, đến cùng là có vẻ mặt gì, anh cũng không thèm nhìn đến . . .
- - Đường phân cách - -
Lúc Quý Xuyên trở lại nhà trọ một lần nữa, thì liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào ở trong phòng vệ sinh.
Vốn còn tưởng rằng vòi nước trong nhà vệ sinh chưa khóa kỹ lại, đang định
đi về phía đó, thì trong lúc vô tình chú ý tới vết máu hôm đó Tiếu Huyên lưu lại đã không còn nữa.
Bởi vì rất phiền chán đối với hành
động bức hôn của Tiếu Vi, cho nên gian phòng này càng lúc càng khiến cho anh ta có những kỷ niệm không hay, mỗi lần về lại đây anh ta luôn cảm
thấy đè nén. Cho nên từ ngày Tiếu Vi rời khỏi kia, Quý Xuyên cũng không
trở lại căn phòng này nữa.
Mấy ngày nay, anh ta đều ở lại tập đoàn Tiếu Thị. Nhưng mà khuya ngày hôm nay có một cuộc xã giao quan trọng.
Bộ tây trang ở trên người của anh ta đoán chừng là không được. Ngoại trừ
bên ngoài hơi nhăn một chút ra, Quý Xuyên còn ngửi thấy trên bộ tây
trang này nồng nặc mùi thuốc lá.
Cuối cùng anh ta quyết định
trước khi đi xã giao, trở về chỗ này lấy hai bộ quần áo, chỉ là không
ngờ được . . .
Không ngờ được lại đụng phải Tiếu Huyên lần nữa ở chỗ này.
Vốn Quý Xuyên muốn nhân lúc không có ai phát hiện ra mình trở về thu dọn
quần áo xong liền rời đi. Ai ngờ được lúc này Tiếu Huyên lại đi ra từ
trong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên cạnh tủ, Tiếu Huyên sững sờ.
Mà lúc Quý Xuyên nhìn thấy cô ta, sắc mặt cũng có chút kỳ cục.
Bởi vì so với trước lúc bị thương hình như Tiếu Huyên gầy hơn một chút.
Chiếc áo lông dài màu mận đỏ kia mặc ở trên người cô nhìn có chút rộng
thùng thình.
Đối với việc Tiếu Huyên bị thương lần trước, Quý
Xuyên cũng có chút tự trách. Mặc dù bây giờ anh ta không thích Tiếu
Huyên, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới chuyện khiến cho cô
ta chết.
Nhưng mà nghĩ tới chuyện cô ta lại có thể ti tiện tới
mức dùng vết thương đó để uy hiếp anh ta cử hành hôn lễ với cô ta, điều
này khiến cho chút áy náy cuối cùng kia cũng biến mất không chút tung
tích.
“Cô không ở lại bệnh viện, trở về làm cái gì?” Vừa nói ra khỏi miệng, Quý Xuyên cũng cảm thấy lời lẽ của mình quá sắc bén.
“Miệng vết thương của em đã khỏi rồi. Bác sĩ nói bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng ở
nhà là được!” Dường như bởi vì lần bị thương này, nên tính tình của Tiếu Huyên dịu dàng đi không ít.
Ngay cả cô ta cũng cảm thấy trong
lời nói của anh ta không có thiện chí, nhưng mà khóe miệng của cô ta vẫn khẽ cong, sau đó ngồi xuống giường.
Nhìn anh ta thu dọn mấy bộ
tây trang, cô ta cũng biết đại khái là anh ta muốn tới phòng làm việc ở.
Nghĩ tới chuyện bọn họ đã từng
thân mật ở trên chiếc giường này, bây giờ người đàn ông này lại chỉ hận
không thể trốn thật xa khỏi cô ta, Tiếu Huyên chỉ cảm thấy thật buồn
cười. Nhưng mà cô ta vẫn cầm những bộ quần áo mà anh ta tùy ý ném lên
trên giường, gấp gọn từng món lại.
“Tây trang không thể ném tùy
tiện như vậy được, nếu không thì rất dễ bị nhăn! Còn nữa sáo sơ mi cũng
không thể quăng như vậy, nếu không sẽ . . .” Tiếu Huyên ở bên cạnh vừa
lẩm bẩm vừa xếp quần áo lại. Nhìn cô ta như vậy, cực kỳ giống như người
vợ đang gấp quần áo cho chồng đi công tác xa.
Nhưng mà một màn
này, cũng vẫn không thể khiến cho Quý Xuyên nhớ lại những kỷ niệm tốt
đẹp trước kia của hai người bọn họ được. Nhìn thấy Tiếu Huyên giống như
một người vợ hiền lành gấp quần áo giúp anh ta, anh ta chỉ cảm thấy cơn
tức giận xông lên trên đỉnh đầu. Đột nhiên, anh ta xông tới, đem những
bộ quần áo mà Tiếu Huyên gấp gọn gàng lại rồi, hung hăng ném xuống dưới
đất.
Quần áo rơi lả tả đầy dưới đất, cũng tuyên bố những hành động mà Tiếu Huyên làm trước đó đều phí sức.
“Cô có thể đừng dối trá như vậy không?” Sau khi đem tất cả ném xuống dưới đất, Quý Xuyên gân giọng lên hét với Tiếu Huyên.
Cuộc sống như vậy anh ta thực sự rất chán ghét, cũng cô cùng oán hận.
“Em dối trá? Em dối trá như thế nào? Giúp anh gấp mấy bộ quần áo, điều này
được coi là dối trá sao?” Lúc Tiếu Huyên nói những lời này, cũng không
nhìn về phía Quý Xuyên. Ánh mắt của cô ta nhìn về phía mà hôm trước Quý
Xuyên đã đẩy ngã cô ta.
Lúc trở về, cô ta phát hiện ra vết máu
của mình vẫn chưa có người nào dọn dẹp, cả căn phòng đều tràn ngập mùi
máu tanh. Cuối cùng, cô ta tự mình ra tay, quét dọn một lúc.
Mùi
máu tanh kia cuối cùng cũng không còn nữa. Nhưng mà bởi vì lúc trước vết máu kia không được xử lý một thời gian dài, cho nên đã lưu lại dấu vết ở trên ngăn tủ màu trắng kia, ngoại trừ những vết màu đỏ có thể lau đi
được, thì bây giờ trên ngăn tủ màu trắng bị dính máu kia vẫn còn lưu lại một vệt màu vàng vàng. . .
Tiếu Huyên cảm giác, ngăn tủ màu
trắng này cũng giống như cuộc hôn nhân của cô và Quý Xuyên. Mặc dù bây
giờ bọn họ còn có thể đứng chung một chỗ, mặc dù bọn họ sẽ nhanh chóng
cử hành hôn lễ, nhưng mà tất cả những việc mà Quý Xuyên làm với cô trước kia, cũng giống như vết máu này, sau khi dọn dẹp đi, vẫn còn để lại dấu vết, vĩnh viễn không thể xóa sạch đi được . . .
“Cô không dối trá? Vậy ngược lại cô nói một chút thử
xem, lợi dụng những vết thương kia buộc tôi phải tổ chức hôn lễ với cô,
không tính là dối trá thì là cái gì? Còn nữa, thủ đoạn cạnh tranh với
Lăng Thị lúc trước không phải là cô dạy tôi hay sao? Nhưng mà bây giờ cô lại lợi dụng điều này để buộc tôi kết hôn với cô, đây không phải là dối trá thì là cái gì?”
Editor: Táo đỏ phố núi
Tình cảm của bọn họ, đã sớm đã tan vỡ.
Mặc dù Tiếu Huyên vẫn luôn nghĩ không phải là như vậy, nhưng mà ở trong mắt của Quý Xuyên thì chính là như vậy.
Còn nữa, Tiếu Huyên đã biết rõ ràng là bây giờ anh ta đang muốn vãn hồi
tình cảm của Tiếu Bảo Bối. Mà anh ta cũng biết được những chuyện xấu mà
Tiếu Huyên đã làm trước kia. Hai người biết rõ được chuyện xấu của nhau
như vậy, còn có thể ở bên cạnh nhau hay sao?
Điều quan trọng nhất chính là ngày hôm đó Tiếu Huyên còn bị anh ta làm cho bị thương. Theo
lý thuyết, hẳn là bây giờ Tiếu Huyên phải hận không thể ly hôn cùng với
anh ta mới đúng chứ.
Nhưng ai ngờ, xảy ra bao nhiêu chuyện như
vậy mà vẫn còn muốn tổ chức hôn lễ! Trước mắt Quý Xuyên chỉ cảm thấy
mình giống như là con rối bị mẹ con Tiếu Vi lấy ra chơi đùa.
dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
“Quý Xuyên, nếu như trong mắt anh đã
là như vậy, thì em cũng không còn gì để nói. Ngày mười lăm tháng này,
chính là ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta. Lễ phục gì gì đó cũng đã được đặt xong hết rồi. Đến lúc đó, chỉ cần anh mặc lên, rồi đi cùng em vào
lễ đường là được!” Tiếu Huyên thấy Quý Xuyên gầm thét lên với mình như
vậy, sắc mặt cũng tái nhợt đi, khóe miệng cũng có chút cứng ngắc. Nhưng
mà khống chế cảm xúc của mình ở trước mặt người khác chính là sở trường
của cô ta.
Cho nên, cô ta nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng cười
nhẹ nhàng như lúc trước. Lúc nói ra những lời kia, cũng không nhìn ra
được tâm tình phập phồng gì nữa cả.
Nhưng mà những lời nói này lại khiến cho sắc mặt của Quý Xuyên rất là khó coi.
Anh ta không ngờ được, bản thân mình đã nói những lời tuyệt tình như vậy mà Tiếu Huyên vẫn còn giữ ý định kết hôn với anh ta.
Lúc này, Quý Xuyên bắt đầu nghi ngờ động cơ mà Tiếu Huyên muốn tổ chức hôn lễ với anh ta.
“Đồ điên! Cô và mẹ cô đều giống như nhau, đều là đồ điên hết...”
Quý Xuyên phát hiện, bản thân mình không muốn nán lại căn phòng này thêm
một giây một phút nào nữa. Cầm lấy túi hành lý mà lúc trở về anh ta có
cầm theo, anh ta mở tủ quần áo ra, lấy một phần lớn quần áo ở trong đó
nhét vào bên trong túi hành lý, sau đó xách một túi to xoay người rời
đi.
Thật sự thì có thể nói là đến cũng vội vàng mà rời đi cũng vội vàng!
Mà trong cả quá trình này, Tiếu Huyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng
lưng của anh ta, im lặng không nói tiếng nào.
dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Cho tới khi cửa nhà trọ vang lên tiếng đóng cửa, cô ta mới hồi phục lại tinh thần.
Nhìn lướt qua tủ quần áo rối bời mà Quý Xuyên vừa mới lấy, ở trên mặt đất
cũng có mấy cái quần áo rơi lả tả, cuối cùng ánh mắt của cô ta nhìn tới
cái ngăn tủ màu trắng kia.
Cũng chính là chỗ mà ngày hôm đó Quý Xuyên đã đẩy cô ngã vào đó.
Trên đó vẫn còn lưu lại vết máu của cô...
Quý Xuyên không yêu cô, từ hôm đó cô đã hiểu rõ. Nếu không thì vào lúc cô
khó chịu như vậy, anh ta sẽ không rời đi một cách dứt khoát như vậy.
Nhìn dấu vết lưu lại ở trên ngăn tủ, nó cũng giống như vết thương lưu lại ở
trong lòng của cô. Dường như vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa đi được.
Thực ra, đến giờ phút này Tiếu Huyên cũng không biết là đến cùng thì mình đang kiên trì vì cái gì.
Nhưng mà không biết tại sao, cô không thể nào buông tay được...
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, kêu thêm bánh pút-đing cho em!” Trong một nhà hàng cao cấp
nào đó, Tiếu Bảo Bối đang ăn hết sức vui vẻ, trên miệng của cô còn dính
một hạt cơm. Nhưng mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vì cô còn
đang hưng phấn cầm lấy cái muỗng, giễu võ dương oai đối với Kiều Trác
Phàm.
Hôm nay sau khi đi dạo phố với Nhạc Dương xong, cô rất đói bụng.
Cô đã ăn một chén cơm trắng, Kiều Trác Phàm cũng gắp cho cô một chén đồ ăn đầy, nhưng mà còn chưa ăn hết những thứ này, cô đã bắt đầu kêu gào lên.
Nhưng mà đây là nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc, rất ít người gọi bánh pút-đing ở đây. Die enda anl eequ uyd onn.
Lúc này, nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm, vẻ mặt bối rối.
Thực ra thì cô ta hy vọng Kiều Trác Phàm sẽ mở miệng nói một câu, khuyên cô gái mà anh đã dẫn tới đây.
Dù sao thì người là anh đưa tới, anh sẽ phải khuyên nhủ mới đúng.
Nhưng mà sau khi Kiều Trác Phàm nghe thấy lời nói của cô, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó liền mở miệng: “Đi chuẩn bị cho cô ấy một cái bánh pút-đing đi, thêm nhiều caramel một chút!”
Trong khoảng thời gian sống
cùng Tiếu Bảo Bối, anh cũng đã hiểu đại khái thói quen sinh hoạt của cô
nhóc này. Ví dụ như bánh pút-đing thì nhất định phải thêm nhiều caramel, cà phê thì phải bỏ nhiều sữa, trái cây thì phải bỏ thêm nhiều nước sốt!
Ngay cả mắt cũng không thèm ngước lên, sau khi Kiều Trác Phàm giúp Tiếu Bảo
Bối gọi bánh pút-đing xong, thì bắt đầu lấy khăn giấy ở bên cạnh, đưa
lên lau miệng cho Tiếu Bảo Bối. Vừa lau anh vừa nói: “Nhìn em ăn kìa,
cái miệng sắp thành con mèo rồi!”
Mặc dù giống như một câu trách mắng, nhưng mà giọng điệu của người đàn ông đầy vẻ cưng chiều.
“Lau xong rồi thì mau tránh sang một bên, đừng cản trở em ăn!” Tiếu Bảo Bối
bị cái khăn giấy màu trắng lau lên miệng, có chút ai oán tránh né. Mà
khiến cho người ta không biết phải làm sao đó chính là cô nhóc này lại
có thể oán trách Kiều Trác Phàm không đúng...
Một câu nói kia thực sự khiến cho nhân viên phục vụ này cảm thấy nhìn như thế là đủ rồi. Die enda anl eequ uyd onn.
Mặc dù từ lúc người đàn ông này bước vào cửa, trên mặt không có bao nhiêu
thay đổi. Nhưng mà nhân viên phục vụ cũng là người biết quan sát, nên
cảm thấy người đàn ông này tuyệt đối không phải là người dễ chịu gì.
Nhưng mà bây giờ người phụ nữ này hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông này không nói, vậy mà còn bắt đầu oán trách.
Ỷ sủng mà kiêu!
Điều này chính là đang nói Tiếu Bảo Bối!
Nhưng mà càng khiến cho người ta không ngờ được chính là, người đàn ông này
bị oán trách như vậy xong vậy mà tâm tình vẫn còn rất vui vẻ.
Điều này khiến cho nhân viên phục vụ cảm thấy có chút không thể tin được!
“Kiều Trác Phàm, tại sao cô ta không đi lấy bánh pút - đing cho em mà lại
nhìn chằm chằm vào chúng ta như vậy?” Ngay lúc nhân viên phục vụ vẫn
nhìn chằm chằm vào một màn này, thì không ngờ Tiếu Bảo Bối lại trực tiếp hỏi ra như vậy.
Ngay lập tức nhân viên phục vụ có chút lúng túng.
“Tôi đi ngay đây...” Sau khi bỏ lại một câu như vậy nhân viên phục vụ ôm lấy thực đơn rời khỏi. Bây giờ cô muốn nhanh chóng đi thương lượng với đầu
bếp làm sao để làm một cái bánh pút-đing đây!
Nhìn thấy nhân viên phục vụ chạy trối chết, người phụ nữ nào đó thu hồi ánh mắt giảo hoạt của mình, tiếp tục ăn cơm.
Hừ hừ...
Đừng tưởng là cô không biết gì, vừa rồi nhân viên phục vụ kia vẫn nhìn chằm
chằm vào Kiều Trác Phàm, bộ dạng hận không thể trực tiếp nhào lên ăn
Kiều Trác Phàm luôn.Die nd da nl e q uuydo n.
Tiếu Bảo Bối cảm
giác được quyền sở hữu của mình bị xâm phạm, cho nên mới đột nhiên nói
ra những lời kia, cố ý đẩy nhân viên phục vụ kia đi.
Trước mắt
Tiếu Bảo Bối đang đắm chìm trong sự vui sướng vì đã bảo vệ được lãnh điạ thuộc quyền sở hữu của mình, mà không hề ý thức được rằng vì sao chỉ
một ánh mắt của nhân viên phục vụ lại khiến cho cô tức giận như vậy.
Mà Kiều Trác Phàm vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt giảo hoạt kia của cô, khóe môi khẽ cong lên: “Nhóc con xấu xa!”
Rõ ràng là cô muốn đẩy nhân viên phục vụ của nhà hàng kia đi, vậy mà còn thể hiện ra vẻ vô tội như vậy!
Đột nhiên, Kiều Trác Phàm cũng ý thức được, tâm tư của Tiếu Bảo Bối còn tinh tế hơn sự tưởng tượng của anh...
Chẳng lẽ bình thường cô ngốc nghếch như vậy, là cố ý làm ra như vậy sao?
“Ai bảo cô ta cứ nhìn chằm chằm vào anh làm gì? Không biết xấu hổ!” Tiếu
Bảo Bối giống như là một con chó con tuyên bố quyền chiếm hữu của mình,
trừng mắt nghiến răng nói. Die nd da nl e q uuydo n.
Mà Kiều Trác Phàm bị bộ dạng này của cô chọc cho cười không nín được.
Bởi vì anh phát hiện cho dù là Tiếu Bảo Bối ngốc thật hay là giả vờ ngốc thì anh vẫn yêu cô tới tận xương tủy!