“Tiếu Bảo Bối, cậu
chắc chắn muốn ngồi chiếc xe này trở về sao?” Trước bãi đậu xe trong
trung tâm thương mại của tập đoàn Lăng Thị, sau khi Nhạc Dương nhét túi
to túi nhỏ đồ của mình vào cốp ở phía sau, liền xoay người nhìn Tiếu Bảo Bối hỏi.
“Đúng vậy, có cái gì không ổn đâu!” Tiếu Bảo Bối mua
quá nhiều đồ, ngoại trừ một phần đưa cho Nhạc Dương ra, thì cô còn một
đống đồ châu báu chất chồng như núi.
Nhưng thứ này nếu như một
mình cô cầm về, đoán chừng là không thể nào cầm hết được. Cho nên chủ
cửa hàng châu báu hào phóng phái một chiếc xe đến, xếp tất cả những món
đồ mà Tiếu Bảo Bối mua vào, bảo là muốn tự mình đưa tới nhà của Tiếu Bảo Bối.
Mà Tiếu Bảo Bối thấy chiếc xe này cũng đi tới nhà của mình, nên dứt khoát muốn ngồi chiếc xe này đi về nhà luôn.
Bởi vì cô nhìn ra được hôm nay Nhạc Dương mệt muốn chết rồi.
Từ lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, Nhạc Dương ngáp ngắn ngáp dài không ngừng.
Nếu như lúc này kêu Nhạc Dương đưa cô về nhà, sau đó lại vòng quay trở lại
nhà của cô ấy, Tiếu Bảo Bối cảm thấy không đành lòng. Cho nên cô mới đưa ra yêu cầu này.
Nhưng mà hình như Nhạc Dương có chút không yên tâm.
“Tiểu thư Nhạc xin hãy yên tâm. Chúng tôi là người làm ăn, quan trọng nhất
chính là uy tín. Chúng tôi nhất định sẽ đưa tiểu thư Tiếu về tận nhà.
Hơn nữa, người rời đi từ cửa hàng trang sức của chúng tôi, nếu như xảy
ra vấn đề gì thì ngài hãy tìm tới cửa hàng của chúng tôi trước tiên, có
được không?” Ông chủ béo khách khí nói.
Lời này quả thật khiến cho Nhạc Dương không thể phản bác được.
“Cái đó . . . Vậy được rồi.” Nói xong, Nhạc Dương nhìn về phía Tiếu Bảo Bối: “Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho mình!”
“Biết rồi!” Sau khi nhận được câu trả lời của Tiếu Bảo Bối, lúc này Nhạc
Dương mới chui vào trong xe của mình, khởi động máy lái xe rời đi.
Mà lúc Nhạc Dương vừa rời đi, thì một chiếc xe hummer vàng chạy như bay tới.
Một tia sáng vàng chói chợt lóe sáng lên ở trước mặt, Nhạc Dương chỉ cảm
thấy có chút chói mắt, mệt mỏi xoa xoa đôi mắt của mình sau đó tiếp tục
thong thả lái xe về phía trước. điễnn dàn nên quýndon.
Lúc này
căn bản Nhạc Dương không hề nghĩ tới, chiếc xe này sau khi đi lướt qua
xe của cô, thì dùng một phương thức khoa trương để dừng xe lại, ở ngay
bên cạnh chiếc xe mà ông chủ béo sắp xếp cho Tiếu Bảo Bối.
Lốp
của chiếc xe ma sát xuống nền đất rất mạnh tạo thành một tiếng động chói tai, khiến cho người ta không tự chủ được mà nhíu mày lại. Nhất là Tiếu Bảo Bối, tiếng động này khiến cho cô khó chịu ôm lấy cái đầu nhỏ của
mình.
Mà lúc cô vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ tiếng ma
sát chói tai kia, thì Kiều Trác Phàm đã nhanh chóng cởi dây an toàn ra,
hung hãn đi xuống khỏi chiếc xe hummer vàng kia.
Nhìn thấy Tiếu
Bảo Bối đang ôm đầu đứng tại chỗ, anh sải bước đi về phía cô. Vào lúc cô còn chưa phản ứng được với sự xuất hiện đột ngột của Kiều Trác Phàm thì cả thân thể bé nhỏ của cô đã bị Kiều Trác Phàm ôm vào trong lòng . . .
Mà ông chủ cửa hàng vốn đang cung kính mở cửa xe vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Cả người của Kiều Trác Phàm đều mặc đồ được làm thủ công. Mặc dù nhìn
không ra nhãn hiệu nhưng mà mỗi một món đều được chế tác rất tinh xảo,
vừa nhìn liền biết là có giá trị xa xỉ.
Càng khiến cho người ta sợ hãi hơn chính là trên người của Kiều Trác Phàm có một lực uy hiếp vô hình không ngôn ngữ nào diễn tả được, người đàn ông
như vậy vừa nhìn đã biết là có xuất thân phi phàm.
Giờ phút này, chủ cửa hàng tự nhiên nghĩ tới chủ nhân của chiếc thẻ bảo mật kia.
Ông ta cũng là người lăn lộn nhiều năm trên thương trường.
Mặc dù cô gái nhỏ cũng có khí chất phi phàm, vốn dĩ ông ta còn cảm thấy,
gia cảnh của cô gái này đúng là không tệ. Nhưng mà nếu như so với người
có khả năng có chiếc thẻ bảo mật không giới hạn kia, thì vẫn có khoảng
cách.
Mà bây giờ, người đàn ông này xuất hiện khiến cho đôi mắt của ông ta như tỏa sáng.
Đoán chừng đây mới là chủ nhân thật sự của chiếc thẻ bảo mật kia!
Cũng chỉ có người như vậy mới có thể có được một chiếc thẻ bảo mật như thế . . .
“Kiều Trác Phàm, anh làm cái gì vậy . . . Tránh ra!” Trong lúc Tiếu Bảo Bối
bị Kiều Trác Phàm ôm vào trong lòng, thì kinh ngạc mất mấy giây.
Vừa rồi lúc vừa mệt vừa đói, cô liền mơ ước được Kiều Trác Phàm ôm vào lòng anh như vậy. Bởi vì khi làm như vậy thì chuyện còn lại Kiều đại gia sẽ
làm hết giúp cô.
Không ngờ, giấc mơ này của cô lại nhanh chóng thành hiện thực.
Đột nhiên Tiếu Bảo Bối cũng muốn yên tĩnh ngây người ở trong lòng của Kiều
Trác Phàm như vậy, chuyện gì cũng không muốn để ý tới, cũng không muốn
quan tâm điều gì nữa.
Nhưng mà cô lại rất nhanh ngửi thấy mùi nước hoa vị ngọt kia ở trên áo sơ mi của Kiều Trác Phàm . . .
Một giây kia, Tiếu Bảo Bối vốn đang chìm đắm trong cái ôm dịu dàng của Kiều Trác Phàm trong nháy mắt lại xù lông lên.
“Anh đi . . . Anh đi tới đây làm gì!”
Hừ hừ, thực sự coi cô là tiểu bạch khờ khạo sao?
Một giây trước anh vẫn còn ôm ôm ấp ấp với người phụ nữ khác, bây giờ lại
muốn biểu diễn cảnh ân ái với Tiếu Bảo Bối cô ở trước mặt người khác hay sao?
Cô mới không ngốc như vậy đâu!
Nhưng mà mặc kệ cho
Tiếu Bảo Bối dùng bàn tay nhỏ bé của mình cào cấu lên ngực của Kiều Trác Phàm như thế nào đi nữa, tay của người đàn ông vẫn ôm chặt người cô
nhất định không chịu buông ra.
Anh tìm cô mất một khoảng thời gian rồi!
Đoán chừng tất cả mọi người trên thế giới này đều không hiểu được, mới vừa
rồi khi anh phát hiện trên ngực của mình có dấu son môi, sau đó lại
không tìm được cô, anh đã vô cùng căng thẳng.
Anh chờ đợi lâu như vậy, mới có thể chính thức có được cô. Kiều Trác Phàm thực sự vô cùng
lo lắng, sợ chỉ vì một sai lầm nhỏ như vậy, Tiếu Bảo Bối sẽ biến mất
khỏi thế giới của anh.
May mắn là ông trời vẫn còn thương xót anh.
Vào lúc anh không tìm được cô, chạy đôn chạy đáo khắp nới, thì chiếc thẻ
bảo mật kia đã phát huy tác dụng. Bây giờ, Kiều Trác Phàm càng khẳng
định lúc trước đưa thẻ cho Tiếu Bảo Bối là một quyết định vô cùng sáng
suốt. Ít nhất vào lúc anh sốt ruột đi tìm cô khắp nơi như người điên,
thì cái thẻ bảo mật này đã giúp anh tìm được Tiếu Bảo Bối.
Còn như mới vừa rồi Tiếu Bảo Bối đến cùng đã tiêu hết bao nhiêu tiền, Kiều Trác Phàm cũng không muốn quan tâm tới.
Tiền đối với Kiều Trác Phàm anh mà nói, cùng lắm chỉ là một con số. Chỉ cần
Tiếu Bảo Bối chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh của anh, anh mới không thèm
quan tâm tới mấy thứ đó.
Cảm nhận được cô nhóc ở trong lòng đang giãy giụa, Kiều Trác Phàm lại càng ôm chặt cái đầu nhỏ của cô vào trong lòng mình hơn.
Giống như chỉ có làm như vậy thì mới có thể dẹp bỏ đi sự lo lắng bất an ở trong lòng của anh.
“Cục cưng, đừng nóng giận!” Người đàn ông thì thầm, hết sức mê người.
Tiếu Bảo Bối ở trong lòng của anh giãy giụa được một lúc, rồi mới yên lặng lại.
Cũng đúng, hôm nay đi dạo mất nửa ngày, cô đã sớm mệt muốn chết rồi.
Nhưng mà mặc dù cơ thể không phản kháng nữa, nhưng mà cái miệng nhỏ nhất định không chịu mở ra.
Cho dù Kiều đại thiếu có ôm chặt cô vào trong lòng, cô cũng hiểu rõ lúc này nhất định Kiều Trác Phàm sẽ không chịu buông cô ra, nên cô chỉ nói:
“Anh buông tay, bây giờ em không muốn quan tâm tới anh chút nào cả!”
“Cục cưng, cái vết son môi kia anh có thể giải thích. Đừng nóng giận, hử?”
Chữ cuối cùng kia, âm điệu kia nâng cao lên. Trong lúc vô tình, lại
khiến cho người ta cảm nhận được sự cưng chiều vô hạn của anh.
Cô gái nhỏ ở trong lòng của anh vốn thỉnh thoảng vẫn còn đang giãy giụa, sau khi nghe thấy như vậy thì cũng bình tình trở lại.
Anh nói là anh sẽ giải thích.
Mặc dù ngửi thấy mùi nước hoa ở trên người của anh, trong lòng vẫn có chút
buồn bực. Nhưng mà không biết tại sao, giờ phút này Tiếu Bảo Bối lại lựa chọn tin tưởng anh.
Cảm nhận được người
phụ nữ ở trong lòng không còn giãy giụa nữa, cuối cùng Kiều Trác Phàm
cũng buông lỏng cô ra. Nhưng mà tay của anh vẫn trực tiếp cầm lấy tay
của cô, giống như là sợ đột nhiên cô lại đổi ý vậy.