Cái thẻ kia là do Kiều Trác Phàm tự tay giao cho cô, nói cho cô biết mật mã!
Chính là một lần kia, lúc cô ở trong tập đoàn Đế Phàm. Lúc đó vừa mới uống
sữa chua xong, cũng làm xong công việc, lúc muốn đi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt, thì Kiều Trác Phàm đưa cho cô. Lúc ấy, Kiều Trác Phàm cầm thẻ
này đưa cho cô còn nói: “Cái này cho em, muốn ăn cái gì thì tự mình mua
là được!”
“Vậy là được rồi, chỉ cần không vi phạm pháp luật là
được!” Sau khi Nhạc Dương biết được tin tức này, lại dựa vào ghế sofa
rên hừ hừ. Trước mắt Nhac Dương mệt mỏi tới mức không muốn quan tâm điều gì nữa cả.
Tiếu Bảo Bối cũng mệt mỏi nên có chút mơ mơ màng
màng. Dựa người vào ghế sofa, cô vừa mệt vừa đói, lại có cảm giác buồn
ngủ muốn chết.
Lúc này cô lại càng thêm nhớ nhung Kiều Trác Phàm.
Người đàn ông kia, kể từ khi kết hôn tới giờ lúc nào cũng lặng lẽ ở bên cạnh
cô. Chỉ cần cô mệt mỏi, anh lập tức xuất hiện đầu tiên. Nếu như cô mệt
mỏi như bây giờ, chỉ cần cô nũng nịu với anh một chút, anh sẽ trực tiếp
đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Càng nghĩ tới mấy chuyện này, Tiếu Bảo
Bối phát hiện mình càng nhớ tới anh, nhớ tới hơi thở sạch sẽ trên người
của anh, nhớ tới sự dịu dàng của anh lúc anh hôn cô.
Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối cũng ý thức được, trong khoảng thời gian sau khi kết hôn, Kiều Trác Phàm trở thành một bộ phận quan
trọng trong cuộc sống của cô, khiến cho cô quyến luyến đồng thời cũng
khiến cho cô ỷ lại.
Nhưng mà lúc này đột nhiên trong đầu của cô lại hiện lên hình ảnh dấu son môi ở trên áo sơ mi trắng của Kiều Trác Phàm . . .
Một giây này, Tiếu Bảo Bối có chút hổn hển!
Kiều Trác Phàm cả đêm không về, ra ngoài ăn chơi đàng điếm, đã ôm ôm ấp ấp
với người phụ nữ khác rồi! Vì sao cô còn nhớ tới anh chứ?
Càng nghĩ tới những thứ này, Tiếu Bảo Bối lại càng tức giận.
Điều này cũng khiến cho cô nhớ lại mục đích cô tới đây ngày hôm nay.
Đúng rồi, cô muốn trả thù kẻ bạc tình này!
Cô nhất định phải quẹt hết sạch tiền trong thẻ của anh, khiến cho anh phá
sản, để xem sau này anh còn tiền để nuôi tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ
không!
Nhưng mà, Tiếu Bảo Bối cũng nhìn thấy nhưng nhân viên kia
đang bận rộn đóng gói châu báu bỏ qua một bên. Nhìn đống đồ được chất
như ngọn núi nhỏ kia, Tiếu Bảo Bối có chút nghi ngờ, những thứ này cô
thực sự mua được sao?
Thẻ này trước khi đi vào cửa hàng này cô và Nhạc Dương đã mua nhiều đồ như vậy, còn có thể dùng tiếp hay không?
Nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối vội vàng cầm lấy thẻ của mình, tiến lên tính tiền.
“Ông chủ, dùng cái này tính tiền đi!” Lúc nói những lời này, tim của cô cũng đập rộn lên.
Nếu như bây giờ đưa thẻ cho bọn họ, khiến cho bọn họ phát hiện ra thẻ này
không thể quẹt được nữa, vậy Tiếu Bảo Bối có chút bận tâm những người
này có cảm thấy vừa rồi cô đang đùa giỡn bọn họ hay không, sau đó bọn họ có ném cô ra ngoài hay không.
Nhưng mà vào lúc Tiếu Bảo Bối căng thẳng nhắm mắt lại kia, thì bên cạnh lại vang lên giọng nói của ông
chủ: “Tiểu thư, đã thanh toán xong! Hoan nghênh lần sau lại tới!”
Câu nói này vừa dứt lời, Tiếu Bảo Bối bị dọa tới mức không khép miệng lại được.
Nhiều châu báu như vậy mà vẫn mua được?
Cái thẻ này . . .
Đột nhiên Tiếu Bảo Bối có chút nghi ngờ, bên trong thẻ này đến cùng là có bao nhiêu tiền.
Vì sao mà cô đã quẹt nhiều tiền như vậy rồi, mà cái thẻ này lại không có chút phản ứng nào?
Chẳng lẽ máy thu tiền bị hư rồi?
Lúc nghĩ tới đây, Tiếu Bảo Bối vội vàng đưa cái thẻ của mình lên.
“Hả?” Ông chủ có chút nghi hoặc, nhìn Tiếu Bảo Bối đưa thẻ lại một lần nữa.
Mới vừa rồi người phụ nữ này không phải đã tính tiền rồi sao?
“Là như vậy. Tôi muốn làm phiền ngài xem giúp tôi xem trong thẻ này có bao
nhiêu tiền?” Tiếu Bảo Bối biết rõ, trên hệ thống là có thể biết được hạn mức cao nhất là bao nhiêu!
“Tiểu thư, thẻ của ngài không có hạn
mức cao nhất. Đây là thẻ bảo mật hạn mức tối đa do ngân hàng Thụy Sĩ
phát hành, sử dụng trên toàn cầu. Nhưng mà số lượng thẻ như vậy phát
hành không nhiều lắm. Mà có cái dấu hiệu màu đỏ giống như cái thẻ trong
tay của ngài, thì đây chính là loại thẻ cao cấp nhất trong các loại thẻ
bảo mật, sử dụng được trên toàn thế giới, còn có thể trực tiếp đổi lấy
vàng thỏi ở Dubai. Mà số lượng loại thẻ như vậy, cực hiếm. Trên thế giới hình như chỉ có khoảng tám cái!”
Thực ra vị chủ cửa hàng này chỉ nghe nói có loại thẻ như vậy. Nhưng không ngờ, hôm nay ông ta còn được
đụng phải một người giữ loại thẻ này. Hơn nữa, người này còn mua nhiều
đồ ở trong cửa hàng của ông ta như vậy, điều này bảo ông ta không cảm
động sao được?
“Cái gì? Không có hạn mức cao nhất?” Đây cũng là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối nghe nói có loại thẻ như vậy.
Cô còn đang mong đợi cà thẻ tới mức cho Kiều Trác Phàm hết tiền luôn, đến
lúc đó liền nói cho anh biết cái tin đau lòng này, sau đó thì từ từ
thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của anh khi nghe thông tin này.
Nhưng
mà vị chủ cửa hàng này lại nói cho cô biết, tấm thẻ này không có hạn mức cao nhất. Lúc này, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được tất cả những việc làm
ngày hôm nay của mình đều uổng phí . . .
Cô vốn mang tâm trạng
hùng hổ muốn thử xem có thể quẹt hết tiền được không, bây giờ lại giống
như là tượng gỗ bị rút hết linh hồn.
- - Đường phân cách - -
“A Vĩ, vẫn chưa có tin tức của Tiếu Bảo Bối sao?” Lúc Tiếu Bảo Bối vẫn còn ở trung tâm thương mại của Lăng Thị mua sắm một cách điên cuồng thì lúc này Kiều Trác Phàm cũng gần như đang lật tung tập đoàn Đế Phàm lên. Sau đó anh lái xe về nhà tìm một lượt.
Anh biết rõ, Tiếu Bảo Bối
ngoại trừ đi làm ra thì chính là về nhà. Cho dù thỉnh thoảng có đi chơi
thì cũng chỉ biết đi tìm bạn thân của cô là Nhạc Dương.
Mà trước đó chỗ của Nhạc Dương Kiều Trác Phàm đã gọi điện thoại tới.
Nhưng mà điện thoại di động của Nhạc Dương vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.
Không còn cách nào, hôm nay sau khi tan làm thì điện thoại di động của Nhạc
Dương bị hết pin. Cô vốn muốn đi dạo một vòng với Tiếu Bảo Bối nên đã để điện thoại sạc pin ở trên xe luôn.
Thật không ngờ đi dạo một vòng với Tiếu Bảo Bối lại
mất nhiều thời gian đến vậy, nên điện thoại di động của Nhạc Dương không chống đỡ nổi.
Không biết làm sao, sau khi tìm một lượt ở nhà
Kiều Trác Phàm vẫn không thấy bóng dáng của Tiếu Bảo Bối đâu, chỉ có thể chia đội ngũ vệ sĩ bảo vệ ở bên cạnh mình ra để đi tìm.
Mà ngay
vào lúc này, A Vĩ vừa là vệ sĩ bên cạnh của Kiều Trác Phàm, đồng thời
cũng chính là người quản lý tài vụ chợt nhận được một tin tức . . .
“Kiều thiếu, bên chỗ tôi tạm thời chưa có tin tức gì của phu nhân. Nhưng mà
người bên chỗ trung tâm thương mại của Lăng Thị có gọi điện thoại tới
nói là thẻ bảo mật của ngài trong vòng ba tiếng đồng hồ ngày hôm nay đã
tiêu hết một tỷ ba mươi triệu . . .”
Mặc dù chút tiền kia đối với Kiều Trác Phàm mà nói căn bản không tính là gì. Nhưng mà A Vĩ cảm thấy
cần thiết phải nói tin tức này cho Kiều Trác Phàm biết.
Mà Kiều Trác Phàm nghe thấy tin tức này thì không hề nhíu mày lấy một cái.
Anh vốn còn muốn quát lớn lên với A Vĩ, bây giờ tìm Tiếu Bảo Bối là quan
trọng nhất. Còn những chuyện khác đợi tìm được Tiếu Bảo Bối rồi lại nói
sau cũng không muộn.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm nhanh chóng nhớ lại, anh có hai cái thẻ bảo mật, một cái hình như đưa cho Tiếu Bảo Bối!
Nói như vậy có nghĩa là người tiêu hết hơn một tỷ ở trung tâm thương mại
của Lăng Thị trong vòng ba tiếng đồng hồ kia chính là cục cưng nhà anh
sao?
Nghĩ tới đây, đột nhiên Kiều Trác Phàm mở miệng: “A Vĩ, kêu
những người khác không cần phải tìm nữa. Tôi biết cục cưng nhà tôi ở chỗ nào rồi!”
Nói xong câu này, Kiều Trác Phàm đã nhanh chóng cúp
điện thoại, sau đó ném điện thoại di động ở trên ghế lái phụ ở bên cạnh.
Sau đó người đàn ông này nhanh chóng khởi động xe, chạy như điên về phía trung tâm thương mại của tập đoàn Lăng Thị . . .