Giây phút Kiều Trác Phàm định kéo cánh cửa kia ra, Tiếu Bảo Bối đột nhiên có một loại xúc động.
Loại xúc động kia khiến cho cô có tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này, đột
nhiên đứng lên từ trên ghế nhỏ, sau đó chạy về phía Kiều Trác Phàm.
Kiều Trác Phàm chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, cần phải rời khỏi căn phòng này để hít thở bầu không khí trong lòng mát mẻ, nếu không anh thực sự
bị Tiếu Bảo Bối làm cho rối loạn hết cả lên.
Nhưng mà ngay lúc tay của anh đặt lên cái tay nắm cửa, Kiều Trác Phàm cảm thấy sau lưng có một lực rất mạnh tác động vào.
Lực tác động này khiến cho cả người của Kiều Trác Phàm nghiêng về phía
trước một đoạn, cuối cùng nửa người của anh đều đụng vào ván cửa.
Cú va chạm này, Kiều Trác Phàm cảm thấy sống mũi cao thẳng của mình sắp
gãy lìa ra, đau tới mức anh nhíu mày lại. Rồi sau đó, anh đang định truy cứu nguồn cơn của lực đạo tác động vào mình, thì lại phát hiện ra ngang hông của mình có một đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo...
Đó là đôi bàn tay của Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì vô số đêm khi Tiếu Bảo Bối chìm vào giấc ngủ, anh đã ngây người ra
ngắm khuôn mặt đang ngủ của cô, sau đó còn cầm lấy tay của cô hôn trộm
vô số lần, dùng hành động này để thể hiện tình yêu từ rất lâu tới giờ.
Cũng chính bởi vì bàn tay này đã được Kiều Trác Phàm hôn vô số lần, cho nên chỉ cần nhìn một cái là anh có thể nhận ra được.
Nhìn đôi tay trắng nõn đang ôm lấy eo của mình, cổ họng của Kiều Trác Phàm không tự chủ mà nhúc nhích một cái.
Nói thật ra, anh đã lớn như vậy rồi nhưng lại bị một cô gái nhỏ như vậy làm cho không khống chế được, quả thực là chuyện hiếm thấy, cho nên anh
cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Anh khăng khăng muốn gạt bỏ cánh
tay đang ôm ở eo của Tiếu Bảo Bối ra, đỡ phải để cho cánh tay này ảnh
hưởng tới suy nghĩ của mình.
Nhưng mà ngay lúc anh tay kéo cánh
tay đang đặt ở eo của mình ra, thì lại nghe thấy giọng nói của Tiếu Bảo
Bối vang lên ở phía sau: “Kiều Trác Phàm, cục cưng biết sai rồi...”
Giọng nói kia cũng không phải rất lớn, lại còn có chút khàn khàn. Lúc này
Kiều Trác Phàm cũng có chút không nhận ra đó là giọng nói của ai.
Nhưng mà nghe thấy giọng nói gần như là nỉ non của cô, giọng nói kia giống
như là có ma lực, đi thẳng vào trái tim của Kiều Trác Phàm. Khiến cho sự kiên trì của anh, tất cả đều tan rã hết.
“Cục cưng thực sự biết
sai rồi, anh tha thứ cho cục cưng được không?” Lúc này, Kiều Trác Phàm
đang nhìn bằng ánh mắt khiếp sợ, nhưng mà Tiếu Bảo Bối không nhìn thấy.
Cho nên lúc này cô vẫn còn đang vùi đầu mình ở trên lưng của Kiều Trác
Phàm, Thậm chí còn lặng lẽ lau nước mắt của mình vào quần áo bệnh nhân
của Kiều Trác Phàm. leê quý d0n9.
Mà Kiều Trác Phàm thì sao?
Anh ngoài nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tiếu Bảo Bối ra thì anh còn cảm thấy thân thể dán ở sau lưng của mình cũng khẽ run run.
Bộ dạng
đáng thương kia, khiến cho Kiều Trác Phàm không thể khống chế được suy
nghĩ trong nội tâm của mình nữa, đột nhiên kéo tay của Tiếu Bảo Bối ra,
nhân tiện xoay người lại đối mặt với với khuôn mặt khóc lóc đỏ hoe kia
của Tiếu Bảo Bối.
Tiếu Bảo Bối nhìn thấy cánh tay của mình lại bị gạt ra một lần nữa, lúc này xem như đã triệt để mất hết hy vọng.
Vốn đang mong mỏi Kiều Trác Phàm tha thứ cho cô, vốn đang lo sợ nước mắt
của mình sẽ khiến cho người đàn ông này cảm thấy phiền chán, lúc này cô
không muốn cố gắng gì nữa, trực tiếp ngồi xổm xuống dưới đất, để cho
nước mắt tùy ý chảy ra rửa sạch khuôn mặt của mình.
“Chuyện tai
nạn xe cộ em cũng không biết như thế nào nữa, ngày đó em hết sức mơ hồ,
lúc xe lao tới em như đang suy nghĩ tới điều gì đó. Sau đó em không biết vì sao Quý Xuyên lại kéo em một cái, rồi cả hai người bị đăng lên trên
báo!” Gạt nước mắt, Tiếu Bảo Bối vừa khóc vừa uất ức nói.
“Kiều Trác Phàm, không phải là em không muốn giải thích. Mà là em thực sự không biết giải thích từ đâu.”
“Còn nữa Kiều Trác Phàm, cục cưng không tốt, anh bị bệnh suyễn, em lại còn nuôi mèo ở nhà, khiến cho anh phát bệnh!”
“Nhưng mà không phải em cố ý... Nếu như em biết rõ là anh bị bệnh suyễn, thì như thế nào em cũng sẽ không nuôi mèo.”
“Kiều Trác Phàm...”
Tiếu Bảo Bối nhớ lại tất cả những chuyện mà mình đã gây ra mấy ngày gần đây rồi nói ra hết.
Nhưng mà cô khóc tới mức đôi mắt mờ mịt, thật sự không hề ý thức được bả vai
của mình đã có người ôm lấy, sau đó còn ôm vào trong lòng.Trải qua một
ngày, cuối cùng Tiếu Bảo Bối lại một lần nữa trở lại vòm ngực quen
thuộc, nước mắt của Tiếu Bảo Bối lại càng chảy ra mãnh liệt hơn.
Mà nhìn thấy cô không ngừng rơi nước mắt, Kiều Trác Phàm cũng không biết làm thế nào để dỗ cho cô nín khóc. leê quý d0n9.
Tiếu Bảo Bối là mối tình đầu của anh, cho nên cũng là lần đầu tiên anh yêu đương.
Trước khi tới với cô, căn bản anh không qua lại với người phụ nữ nào. Bởi vì
như vậy nên Kiều Trác Phàm không biết phải làm thế nào mới dỗ cô nín
khóc được.
Cuối cùng Kiều Trác Phàm chỉ có thể lấy hành động thực tế, dùng chính đôi môi của mình để ngăn cản cái miệng đang lải nhải của Tiếu Bảo Bối...
- - Đường phân cách - -
Mà lúc này, bọn
họ không hề biết ở bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Niệm Cẩm đang nhìn chằm
chằm Kiều Trì nếm từng miếng từng miếng đồ ăn sáng của hai vợ chồng son
Kiều Trác Phàm, ba lần bốn bận khuyên lơn ông ta đừng ăn nữa.
Nhưng mà Kiều Trì lại nói: “Chỉ nếm có hai miếng như vậy, tôi làm sao biết được có thích hợp để cho Kiều thiếu ăn hay không?”
Sau đó, ông ta lại ăn thêm mấy miếng.
Cứ như vậy, Kiều Trì đã ăn vô số lần.
Đến cuối cùng, toàn bộ đồ ở trong bình giữ nhiệt đều hết sạch.
Chờ Thẩm Niệm Cẩm ngó lại xem một lần nữa, thì đồ ăn sáng ở trong bình giữ nhiệt còn đâu nữa?
“Anh...” Thẩm Niệm Cẩm tức giận tới mức nói nên lời. Đôi mắt xinh đẹp kia giống
như mang theo ngọn lửa nhìn chằm chằm vào Kiều Trì.
Người còn lại cười ha ha hai tiếng: “Không phải tôi phải nếm
thử xem có thích hợp với Kiều thiếu hay không sao?”
Nhưng ông ta là bác sĩ riêng của Kiều Trác Phàm, cho nên muốn chịu trách nhiệm đối với cơ thể và dinh dưỡng của Kiều Trác Phàm.
Kiều Trì còn biểu hiện ra vẻ đạo mạo hiên ngang như thể mình không làm chuyện gì trái với lương tâm vậy.
“Vậy anh nếm ra được không?” Lúc này Thẩm Niệm Cẩm hận không thể cạy đầu của Kiều Trì ra, để xem rốt cục thì bên trong đó chứa cái gì.
“Cũng
đã nếm ra được rồi, hương vị cũng khá thanh đạm, thích hợp cho Kiều
thiếu dùng!” Chẳng qua là khi ông ta nếm ra rồi thì bữa sáng của hai
người kia đã chui hết vào bụng của ông ta.
Kiều Trì vỗ vỗ cái bụng của mình, dường như có chút no căng quá.
Mà Thẩm Niệm Cẩm nhìn bộ dạng vênh váo kia của ông ta, đột nhiên rất muốn đánh ông ta một trận.
Tính tình của tiểu thư nhà họ Thẩm tất nhiên là sẽ không giấu ở trong bụng,
không chỉ nghĩ như vậy mà Thẩm Niệm Cẩm đã có hành động kế tiếp.
Nhìn chằm chằm vào Kiều Trì, đột nhiên Thẩm Niệm Cẩm cởi đôi giày chạy bộ mà hiếm khi mới đi này, đối mặt với Kiều Trì.
”Thẩm Niệm Cẩm, đừng làm bậy!” Vừa nhìn thấy “Hung khí” như vậy, Kiều Trì nuốt một ngụm nước bọt.
“Tôi làm bậy như thế nào! Con mẹ nó anh ăn cái gì thì mau ói ra hết cho
tôi!” Đừng tưởng rằng Thẩm Niệm Cẩm bà là người dễ bắt nạt!
Ở nhà họ Thẩm, bà chính là đương gia nói một không nói hai.
Nếu không phải mấy năm này bởi vì chuyện hôn nhân thường xuyên bị mấy ông
cụ trong nhà họ Thẩm ép buộc, bà cũng sẽ không lưu lạc tới mức phải đến
sống nhờ trong nhà của Kiều Trác Phàm.
“Ói ra cũng không có vấn đề gì, nhưng mà tôi nghĩ là cho dù tôi có ói ra
Kiều Trác Phàm ăn mới lạ đó!” Kiều Trì nhìn ánh mắt bất thiện của Thẩm
Niệm Cẩm bằng vẻ mặt vô tội. mà lúc này trong phòng bệnh vang lên một
tiếng động rất lớn khiến cho cả hai người bọn họ chú ý...