“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Niệm Cẩm vốn định cầm lấy chiếc giày đánh lên
đầu của Kiều Trì, nhưng mà sau khi nghe thấy tiếng động vang lên ở trong phòng bệnh, thì động tác trên tay của bà dừng lại.
Kiều Trì cũng nghe thấy tiếng động này rất rõ ràng.
Lúc này, ánh mắt của ông ta cũng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia: “Sẽ không phải là đang đánh nhau chứ?”
Vừa rồi lúc Thẩm Niệm Cẩm còn chưa tới, ông ta đã nghe thấy ktp hét lên với phụ nữ, một hành động xưa nay chưa từng có!
“Không phải đâu!” Thẩm Niệm Cẩm nghe thấy như thế thì tim cũng đập nhanh mấy nhịp.
Trước mắt người nhà họ Kiều cũng biết là Thẩm Niệm Cẩm ở bên cạnh anh, nếu như hai đứa nhỏ này có vấn đề gì, chẳng phải là...
Nghĩ tới đây, Thẩm Niệm Cẩm vội vàng ném chiếc giày xuống, núp ở sau cánh cửa, dán tai lên trên đó.
“Cô làm như vậy là không có đạo đức!” Kiều Trì lẩm bẩm ở phía sau.
“Anh thì biết cái gì? Tôi làm vậy không phải vì muốn tốt cho bọn họ hay sao? Nếu như bọn họ thật sự đánh nhau, thì tôi sẽ đi vào để can ngăn!” Thẩm
Niệm Cẩm hùng hồn nói.
Mà lời nói này, cũng khiến cho Kiều Trì
vốn đang ngây người ngồi ở trên ghế sofa cũng đi lại, áp tai vào cánh
cửa giống như Thẩm Niệm Cẩm.
“Không phải anh nói là không có đạo đức sao?”
Thẩm Niệm Cẩm hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Trì cũng đang ghé đầu vào cánh
cửa để nghe trộm giống như mình.
“Vì
vợ chồng son bọn họ, tôi cũng liều mạng một chút!” Vẻ mặt của Kiều Trì
rất quang minh chính đại, so với lúc nói Thẩm Niệm Cẩm là không có đạo
đức thì giống như là hai người khác nhau.
Nhưng mà đây là cửa của bệnh viện.
Cho dù thiết kế có tốt như thế nào đi nữa thì tuyệt đối cũng không thể nào tốt được bằng ở nhà họ Kiều.
Vừa rồi đã bị Kiều Trác Phàm mở ra một khe hở nhỏ, hơn nữa làm sao có thể
đồng thời chịu đựng được sức nặng của cả hai người kia cùng một lúc
được?
Khi hai người kia không chú ý một chút, vừa dựa vào cánh cửa liền trực tiếp ngã nhào vào trong phòng.
“Ôi trời...”
Đợi tới lúc hai người bọn họ đụng ngã cửa, ngã trái ngã phải ở trên mặt
đất, không cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện, thì ra hai người
bọn họ đã quá lo lắng rồi.
Nhìn mà xem, hai vợ chồng son nhà người ra đang hôn nhau say đắm biết bao nhiêu?
Đánh nhau ở chỗ nào chứ?
Mà hai người Thẩm Niệm Cẩm tạo ra tiếng động kia, đã kéo thần trí bay xa của Tiếu Bảo Bối quay trở lại.
Kiều Trác Phàm nhiều lần muốn tiếp tục hôn môi, nhưng mà người phụ nữ này lại liên tục không tập trung.
Cuối cùng anh chỉ có thể buông lỏng Tiếu Bảo Bối ra, đổi thành một tay ôm lấy eo của cô.
Sau khi làm xong những chuyện này, Kiều Trác Phàm xoay người lại nhìn về phía hai người vẫn chưa đứng dậy từ dưới đất.
Đầu tiên là Kiều Trì chú ý tới ánh mắt bất thiện của Kiều Trác Phàm, vội
vàng ho nhẹ một cái: “Chuyện đó... Tôi còn có chút việc muốn tìm người
phụ trách của bệnh viện này, để hỏi một số tình huống!” Nói xong, Kiều
Trì vội vàng phủi mông đứng dậy đi ra phía bên ngoài.
Mà Thẩm
Niệm Cẩm thì trừng mắt nhìn bóng lưng rời đi của Kiều Trì, hiển nhiên là rất không hài lòng với bộ dạng phủi mông rời đi như vậy của ông ta.
“Chuyện đó... Vừa rồi dì chỉ muốn vào xem hai người có phải đang đánh nhau hay không!” Thẩm Niệm Cẩm cũng vội vàng bò dậy.
Mà Tiếu Bảo Bối bị Kiều Trác Phàm ôm vào trong lòn, nhìn thấy ánh mắt ái
muội của Thẩm Niệm Cẩm, khuôn mặt của cô đỏ bừng lên, vội vàng trốn vào
trong lòng của Kiều Trác Phàm.
Ôi mẹ ơi, mắc cỡ chết đi được!
Dường như Kiều Trác Phàm đã sớm dự liệu được là cô sẽ có phản ứng như vậy.
Sau khi khẽ vỗ nhẹ lên đầu của cô mấy cái, anh lại nhìn về phía Thẩm
Niệm Cẩm một lần nữa.
So với trước đó, thì lúc này ánh mắt của Kiều Trác Phàm so với bão tuyết tháng mười hai chỉ có hơn chứ không hề kém!
Ánh mắt này khiến cho Thẩm Niệm Cẩm cả kinh ở trong lòng.
Sau đó anh khẽ nhếch đôi môi mỏng lên: “Vậy dì đã nhìn thấy gì!”
“Không có...Không có gì!” Mặc dù nói Thẩm Niệm Cẩm là trưởng bối của Kiều Trác Phàm, nhưng mà từ nhỏ tới lớn bà đã bị Kiều Trác Phàm ức hiếp mà lớn
lên.
Mặc dù bà có lớn hơn anh bao nhiêu tuổi đi nữa, thì thằng nhóc thúi này lúc nào cũng có cách khiến cho bà trở nên ngoan ngoãn!
Mà lúc nhìn thấy ánh mắt này của Kiều Trác Phàm, Thẩm Niệm Cẩm khẽ than
một tiếng không tốt rồi, nếu như không nhanh chóng rời đi, thì đoán
chừng là tên nhóc thúi này sẽ chỉnh bà đến chết!
“Không có gì còn mau đi đi?” Hiển nhiên là Kiều Trác Phàm rất bất mãn với tốc độ của bà, nên bắt đầu thúc giục.
“Được rồi, dì đi ngay đây!” Nói xong lời này, Thẩm Niệm Cẩm lập tức xoay người rời
khỏi phòng bệnh, lúc rời khỏi phòng bà còn ‘tâm lý’ đóng cửa lại giúp
bọn họ, cũng nói một câu như vậy: “Dì sẽ không quấy rầy hai người nữa,
hai người cứ tiếp tục đi!”
Nói xong bà đóng cửa lại rầm một cái.
Giờ phút này, trong phòng bệnh chính là thế giới của hai người bọn họ.
Kiều Trác Phàm ôm đầu vai của Tiếu Bảo Bối ở trong lòng, rất muốn dựa theo lời của Thẩm Niệm Cẩm, tiếp tục chuyện vừa rồi.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối lại lẩm bẩm núp ở trong lòng của Tiếu Bảo Bối, hai tay
nắm chặt lấy bộ quần áo bệnh nhân của anh, không chịu buông ra.
“Cục cưng, lại hôn một cái nào!” Vừa rồi nụ hôn kia khiến cho Kiều Trác Phàm ý thức được Tiếu Bảo Bối cũng không kháng cự mình, nên bây giờ anh càng muốn xâm nhập tìm kiếm chút gì đó.
“Không muốn, quá mất mặt!”
Tiếu Bảo Bối vẫn núp ở trong lòng của anh, không chịu ló đầu ra. Đối với Tiếu Bảo Bối mà nói, lúc này không có gì hấp dẫn hơn cái ôm ấp của Kiều Trác Phàm.
Suốt cả một ngày rồi Kiều Trác Phàm không hề ôm cô chút nào.
Trước kia mỗi khi Kiều Trác Phàm ôm cô, thường lúc nào cô cũng có chút kháng
cự. Mỗi lần bị anh ôm vào trong lòng, lúc nào cô cũng giãy giụa. Cho tới khi cô giãy giụa mệt rồi, biết rõ bản thân không thể nào thoát khỏi
Kiều Trác Phàm thì mới dừng lại.
Nhưng nguyên cả ngày hôm nay,
Kiều Trác Phàm rất lạnh nhạt với cô. Điều này cũng khiến cho Tiếu Bảo
Bối ý thức được, trong khoảng thời gian ba tháng sau khi kết hôn, cái ôm ấp của Kiều Trác Phàm đã khiến cho cô quyến luyến và ỷ lại.
Giờ phút này cô chỉ muốn yên lặng để anh ôm vào trong lòng, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì nữa.
“Không sao cả, không còn ai nữa! Lại hôn một cái...” Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ luôn luôn không giống nhau.
Tiếu
Bảo Bối muốn được Kiều Trác Phàm ôm vào trong lòng, nhưng mà Kiều Trác
Phàm lại hận không thể một ngụm nuốt cô vào trong bụng.
“Không
muốn, em chỉ muốn được ôm như vậy!” Tiếu Bảo Bối bắt đầu sống chết túm
lấy bộ quần áo bệnh nhân của Kiều Trác Phàm, không chịu ngẩng đầu lên.
Nhìn Tiếu Bảo Bối vùi đầu vào trong lòng mình giống như con đà điểu, Kiều
Trác Phàm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lấy hai tay ôm chặt eo của cô, hoàn toàn ôm trọn cô vào trong lòng, hơn nữa còn đặt cằm của mình lên trên
đỉnh đầu của Tiếu Bảo Bối.
Thành thật mà nói, đây chính là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối yêu cầu anh ôm.
Mặc dù không thể so sánh được với cảm giác hôn nhau, nhưng mà cảm giác này cũng không tệ.
Kết quả là đường cong trên khóe miệng của Kiều Trác Phàm càng lúc càng hiện rõ hơn.
“Cục cưng, sau này bất kể chuyện gì cũng không thể giấu anh, biết không?”
Chỉ cần nghĩ tới chuyện cô xảy ra tai nạn xe, mà anh lại không có ở bên
cạnh cô, thì trong lòng của anh giống như có lửa đốt vậy.
“Em
biết rồi!” Có thể làm hòa được với Kiều Trác
Phàm, bây giờ không có chuyện gì khiến cho Tiếu Bảo Bối vui vẻ hơn.
“Bé ngốc...” Mặc dù Tiếu Bảo Bối vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh,
nhưng mà Kiều Trác Phàm có thể cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này
đang rất vui vẻ. Sau đó nếp nhăn ở đuôi mắt của anh khi anh cười cũng
hiện lên rất rõ ràng...