Editor: Mèo (meoancamam)
Dù sao bữa cơm hôm nay cũng có dụng ý khác!
Cô cũng không cần để ý bản thân sẽ lưu lại ấn tượng gì cho Thẩm tổng bởi vì cô biết sau hôm nay hợp tác giữa bọn họ cũng không khoác lác được nữa.
Đợi đến khi cửa phòng ăn bị đẩy ra liền hiện ra một màn như này.
Kiều Trác Phàm ngồi một bên đang phân phó phục vụ mang rượu lên, còn Tiếu Bảo Bối vẫn ăn liên tục.
“A, đây là đã ăn rồi sao?” Lời nói của Tiếu Huyên nghe không ra đang khen ngợi hay chế giễu!
Ngược lại Thẩm tổng phía sau lại cười cực kì sảng khoái:: “Không sao, người trẻ tuổi vẫn nên miệng lớn ăn cơm, miệng lớn uống rượu!”
Có lời này của Thẩm tổng, Tiếu Huyên bên cạnh ông ta cũng không nói thêm được cái gì.
Thế nhưng Tiếu Huyên lại không biết sau khi cô ta đi vào, Tiếu Bảo Bối vừa ăn vừa dùng chân chọc Kiều Trác Phàm dưới bàn ăn, giống như đang hỏi anh: Khi nãy người đứng ngoài cửa là Tiếu Huyên?
Kiều Trác Phàm không có đá lại Tiếu Bảo Bối mà chỉ cười cười thay cho câu trả lời đúng vậy.
Giờ phút này trong lòng Tiếu Bảo Bối có chút bối rối.
Ngược lại cô không nghĩ tới Tiếu Huyên lại cẩn thận như vậy.
Từ nhà vệ sinh về, cô ta không trực tiếp đi vào phòng ăn mà đứng ở cửa nghe lén?
Vậy cô ta có thể nghe thấy khi nãy Kiều Trác Phàm nói đến việc đồ ăn có vấn đề hay không?
Ngay lúc Tiếu Bảo Bối lo lắng thì Kiều Trác Phàm ở bên cạnh đã lặng lẽ véo eo cô một cái, ý bảo cô không cần suy nghĩ miên man,~meoancamam~ddlqd~ mọi chuyện đã có Kiều Trác Phàm anh ở đây rồi!
Hơn nữa khi nãy anh có thể nhận ra Tiếu Huyên tới gần thì sao lại không phát hiện ra khi bọn họ nói chuyện Tiếu Huyên có ở đó hay không chứ?
Hiển nhiên, Tiếu Bảo Bối có chút lo lắng thái quá rồi.
Có ám chỉ của Kiều Trác Phàm, trái tim đang treo lên của Tiếu Bảo Bối rốt cuộc cũng quay về chỗ cũ...
Sau đó, bữa cơm này được tiếp tục vô cùng vui vẻ.
Vị Thẩm tổng này không chỉ da dày thịt chắc mà còn rất hài hước.
Nói chuyện với người như vậy đương nhiên không phải việc gì khó khăn.
Ngược lại, ánh mắt của Tiếu Huyên suốt bữa ăn này đều có chút lo lắng sợ hãi.
Mỗi lần nhìn thấy Tiếu Bảo Bối múc canh vào trong bát, nụ cười của cô ta càng rõ ràng hơn.
Ngược lại mỗi khi Thẩm tổng rót rượu cho cô ta, cô ta vẫn luôn lấy cớ gần đây thân thể không khỏe, không thích hợp uống rượu.
Lúc này Tiếu Bảo Bối lập tức hiểu rõ.
Hẳn Tiếu Huyên cũng nghĩ đến nếu Tiếu Bảo Bối muốn ra tay với cô ta, có khả năng nhất chính là động tay với rượu đi?
Cho nên chỉ cần là rượu bọn họ mang đến, Tiếu Huyên đều một mực không chạm. Bị Thẩm tổng khuyên đến mức có chút xấu hổ, cô ta liền để người phục vụ mua một lon nước có ga...
Nhìn Tiếu Huyên vừa uống nước có ga vừa cười tươi đến vui vẻ, Tiếu Bảo Bối thật sự không thể không thừa nhận, về phương diện này thủ đoạn của bản thân đúng là kém một bậc.
Khi muốn ra tay với Tiếu Huyên, điều đầu tiên cô nghĩ tới là rượu.
Vì vậy cô liền để A Vĩ giúp cô bỏ thêm chút phụ gia vào rượu.
Tiếu Bảo Bối từng cho rằng, bản thân làm thì yên tâm rồi.Không nghĩ tới thế nhưng Tiếu Huyên lại động tay vào bát đũa...
Nếu hôm nay cô không mang theo Kiều Trác Phàm thì chắc ngày này Tiếu Bảo Bối cô khẳng định cũng thua ở đây!
Tóm lại, lúc này Tiếu Bảo Bối vô cùng biết ơn Kiều Trác Phàm đã xuất hiện hôm nay.
Vì vậy cô quyết định sẽ không so đo với Kiều Trác Phàm việc anh mang theo một cái bàn làm việc trong phòng làm việc của cô, chỉ cần anh nhanh chóng mang cái bàn kia đi là được.
“Bữa cơm hôm nay thật sự rất vui, chúng ta...” Ăn chơi nhảy múa đến thời điểm không sai biệt lắm, Thẩm tổng dường như muốn nói gì đó.
Thế nhưng người phụ nữ ở bên cạnh đang uống nước có ga, còn ăn vài miếng thức ăn bỗng nhiên đỏ ửng mặt, dáng vẻ như đã uống say.
Không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Tiếu Huyên vẫn rất có tác dụng.
Nhất là khi gương mặt nhỏ đỏ lên, trong dáng vẻ diêm dúa lẳng lơ lại lộ ra quyến rũ. Thẩm tổng khi nãy vẫn còn khí thế hiên ngang vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta liền lộ ra vẻ mặt thương tiếc.
“Mỹ nữ nhỏ đây là làm sao? Có phải không thoải mái hay không?”
“Không, tôi không sao!” Tiếu Huyên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người giống như bị thiêu đốt.
Cô ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, muốn bản thân tỉnh táo một chút.
Nhưng cô ta lại phát hiện, việc này không có chút tác dụng nào!
Kỳ quái, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn khi nãy cô ta hoàn toàn không uống rượu mà đám người Tiếu Bảo Bối mang đến, tại sao lại như vậy?
Là thân thể cô ta không thoái mái, hay là do...
Dưới sự nghi ngờ, Tiếu Huyên đưa tầm mắt nhìn đến Tiếu Bảo Bối không xa...
Chỉ thấy lúc này Tiếu Bảo Bối đang cầm một ly nước trái cây, uống đến nhiệt tình. Nhìn thấy Tiếu Huyên đang nhìn mình, cô còn cố ý nâng ly với cô ta sau đó khẽ cười.
“Ầm...” một tiếng, trong đầu Tiếu Huyên nổ tung!
Không đúng!Nhất định có vấn đề!
Không chỉ do cơ thể trực tiếp phản ứng lại mà còn có nụ cười khi nãy của Tiếu Bảo Bối, tất cả khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Tiếu Bảo Bối khẳng định đã ra tay với cô ta nhưng chết tiệt, rốt cuộc cô ta làm như thế nào?
Cô hoàn toàn không uống rượu, hơn nữa đống đồ ăn này Tiếu Bảo Bối cũng ăn, hoàn toàn không có vấn đề. Chẳng lẽ...
Nghĩ như vậy, Tiếu Huyên bỗng nhiên nhìn đôi bát đũa của Tiếu Bảo Bối...
Không đúng!
Nếu như Tiếu Bảo Bối thật sự dùng bộ bát đũa kia thì hiện tại cô phải váng đầu khó chịu mới đúng! Không giống như hiện tại có thể tỉnh táo như vậy, còn uống nước trái cây cười đến đắc ý nâng ly với cô ta!
Nếu vậy, cô hoàn toàn chưa từng dùng đến bộ bát đũa kia?
Nhưng cô (Tiếu Huyên) là người đề nghị đến đây chuẩn bị bộ bát đũa đó, rốt cuộc ai là người dùng chúng?
Nghĩ đến điểm này, Tiếu Huyên cảm giác trái tim của mình bỗng nhảy loạn.
Cô ta nhớ đến những phản ứng trên người mình...
Chết tiệt, thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại tráo đổi bát đũa!
Cô ta ngàn tính vạn tính lại không ngờ rằng thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại nhận ra bộ bát đũa kia không bình thường.
Vốn Tiếu Huyên cho rằng bữa ăn này chính là cô ta thiết kế ngược lại Tiếu Bảo Bối. Cũng không nghĩ đến, cuối cùng cô ta lại bị Tiếu Bảo Bối chơi đùa!
“Thật xin lỗi Thẩm tổng, hiện tại tôi có chút không thoải mái! Vậy đi, lần sau có cơ hội tôi lại làm chủ mời ngài. Tôi...”
Tiếu Huyên muốn rời khỏi bữa ăn này trước.
Bởi vì cô ta biết dùng xong bộ bát đũa này sẽ có kết cục gì cho nên cô ta càng muốn nhân lúc còn có chút tỉnh táo mà nhanh chóng chạy khỏi đây.
Dù cho không rời khỏi nhà hàng này được thì có thể chạy vào nhà vệ sinh nhốt mình trong đó. Chỉ cần có thể giữ chân con ả Tiếu Bảo Bối ác độc này bên người, có lẽ cô ta còn có thể bổ cứu...
Nhưng Tiếu Huyên vẫn luôn kêu gào Tiếu Bảo Bối là kẻ ác độc dường như không nghĩ đến, dẫn đến kết cục như hôm nay thực ra vẫn do chính cô ta.
Nếu không phải cô ta nghe theo mẹ mình bôi lên vài thứ vào bộ bát đũa của Tiếu Bảo Bối, hiện tại cô ta sẽ gặp phải chuyện chật vật như vậy sao?
Không thể!
Dù cho trước khi ra cửa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tiếu Bảo Bối cũng đã vì cô ta mà chuẩn bị một bình “rượu ngon” nhưng không đến giây cuối cùng ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa Tiếu Bảo Bối còn là một người dễ mềm lòng...
Cho nên khi Tiếu Bảo Bối liên tục kêu rằng phải cho Tiếu Huyên biết tay, Kiều Trác Phàm hoàn toàn không coi những chuyện này thành cái gì to tát.
Nhưng khi đến nơi này, xác định được Tiếu Huyên động tay động chân bôi đồ vào bát đũa của cô, mọi chuyện đã thay đổi.
Hôm nay mặc cho người khác nói cái gì, dù có là Tiếu Bảo Bối xin tha thì đều khó có thể thay đổi được kết cục của Tiếu Huyên.
Dám tính kế đến người phụ nữ của Kiều Trác Phàm anh, bạn cảm thấy Kiều Trác Phàm vẫn có thể để cô ta toàn thân lui ra sao?
Ngay lúc Tiếu Huyên ôm lấy đầu óc càng lúc càng mê man, cô ta lơ đãng nhìn thấy Kiều Trác Phàm đang chậm rãi phẩm rượu bên kia, khóe miệng khẽ lộ ra nụ cười sao chổi (ý nói nụ cười rất đẹp nhưng cũng đồng nghĩa việc ai đó sẽ xui xẻo)...
Thì ra là anh ta!