Editor: Mèo (meoancamam)
Trách không được, với tính tình ngây thơ như Tiếu Bảo Bối sao có thể nghĩ đến Tiếu Huyên cô sẽ bôi đồ vào bát đũa cơ chứ...
Nhưng liên hệ tới Kiều Trác Phàm, Tiếu Huyên cũng coi như không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
Nói đến cùng, hôm nay vẫn là do cô ta quá khinh địch.
Nhưng chút choáng váng đầu óc này, Kiều Trác Phàm cho rằng thật sự có thể làm khó được cô ta sao?
Đối với nụ cười trào phúng của Kiều Trác Phàm, người phụ nữ xoay người định bước chân rời đi.
Nhưng cô ta không nhìn thấy ngay tại lúc cô ta chuẩn bị rời đi, Kiều Trác Phàm đã duỗi chân dài...
Cô gái vốn định nhanh chóng đi tới cửa ra ngoài bỗng bị trượt chân.
Lại thêm một hồi choáng váng đầu óc, giờ phút này Tiếu Huyên đã bắt đầu có chút không còn tỉnh táo.
"A? Mỹ nữ Tiếu, mau đứng lên!" ~meoancamam~~ Thẩm tổng nhìn người phụ nữ ngã sấp cạnh ống quần mình liền vội vàng ngồi xuống nâng dậy, vẻ mặt thương tiếc.
"Đau quá..." Sau khi Tiếu Huyên được nâng dậy, đầu óc cũng hoàn toàn mơ hồ.
Lúc này cô ta trực tiếp dựa vào đầu vai Thẩm tổng, rên hừ hừ.
Âm thanh nhu nhược kia khiến cho đàn ông nghe thấy tuyệt đối hưng phấn đến cực điểm.
Mà Thẩm tổng cũng bị âm thanh như vậy trực tiếp kích thích đến lưng cũng thẳng.
"Mỹ nữ nhỏ, chỗ nào không thoải mái?"
Không hổ là nhân vật già đời đã hô to nói lớn nhiều năm trên thương trường, rất nhanh Thẩm tổng đã che dấu dị thường của bản thân vô cùng tốt.
"Không thoải mái? Cả người đều không thoải mái..." Tiếu Huyên giống như mèo con nhẹ giọng nỉ non.
"Cả người đều không thoải mái? Vậy tôi phải kiểm tra toàn thân..." Dù cho có che dấu tốt thì Thẩm tổng cũng chịu không nổi hấp dẫn liên tục. Hơn nữa, ông ta cũng dùng một bộ bát đũa bị dính đồ vật. Lúc này hẳn tác dụng của thuốc cũng phát tác rồi.
"Nếu cô ấy không thoải mái, không bằng Thẩm tổng đưa người về nhà là được!" Ngay lúc này Kiều Trác Phàm lên tiếng.
Một câu nói ra, Thẩm tổng có chút chần chừ.
Nhưng khi ông ta rơi ánh mắt xuống người phụ nữ đang tựa vào lồng ngực mình, ông ta chỉ chần chừ một chút liền gật gật đầu...
Mắt thấy Tiếu Huyên đến đi đường cũng cần người khác kéo đi đã được người đưa khỏi phòng ăn, nụ cười của Kiều Trác Phàm càng rõ ràng hơn.
"Kiều Trác Phàm, anh nói Tiếu Huyên sẽ không có việc gì đi?" Nhìn Tiếu Huyên bị mang đi, trong mắt Tiếu Bảo Bối tràn đầy lo lắng.
"Có việc hay không có việc gì, liền phải xem rốt cuộc cô ta có cho cái gì vào bát đũa không rồi!"
So sánh thì Kiều Trác Phàm hoàn toàn treo lên thái độ mọi chuyện đều không liên quan đến mình!
"Nhưng mà..." Dường như Tiếu Bảo Bối còn muốn nói gì đó khuyên Kiều Trác Phàm.
Vừa thấy, tính mềm lòng của cô lại tái phát rồi...
"Cục cưng, nếu nói tối nay anh không cùng em qua đây thì dùng bộ bát đũa kia chính là em! Đến lúc đó bị Thẩm tổng đưa đi cũng là em... Vậy nên, em cảm thấy trừng phạt hiện tại đối với Tiếu Huyên tàn nhẫn sao?"
Kiều Trác Phàm nhấp một ngụm rượu đỏ, hỏi một câu như vậy.
Giờ phút này Tiếu Bảo Bối có chút không đáp nổi.
Cũng đúng!
Đây vốn là lỗi lầm Tiếu Huyên tự mình mắc phải, không phải sao?
Nếu tối nay Kiều Trác Phàm chưa từng đến, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi...
Cho nên nếu Tiếu Huyên tự mình gieo quả báo, vậy cũng chỉ có thể do chính cô ta gánh vác!
Nghĩ vậy, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng rời đi cùng Kiều Trác Phàm.
Cũng không biết chuyện hôm nay khiến cô có chút kinh hoảng hay do nguyên nhân khác mà khi trở về, thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại không chú ý tới A Vĩ vẫn đi theo bọn họ không thấy nữa.
Còn Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối ở trên xe không mở miệng nói chuyện mà chỉ yên tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, anh cũng không lên tiếng quấy rầy cô.
Dù sao hôm nay cô mới lần đầu kiến thức thế giới này tàn nhẫn, không phải mày chết chính là tao mất mạng.
Những thứ này, vẫn cần cô tự mình tiêu hóa mới được...
Còn về phần A Vĩ...
Kiều Trác Phàm tin tưởng, anh nhất định sẽ sắp xếp được một đáp án khiến Kiều Trác Phàm vô cùng hài lòng...
- - đường phân cách - -
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Huyên tỉnh lại dưới ánh mặt trời chói mắt.
Trước kia trước khi đi ngủ, cô ta đều kéo kín rèm trong phòng. Nhưng hôm nay, sao bức rèm này lại kéo ra rồi?
"Mẹ, tại sao mẹ lại kéo rèm ra?" Cảm nhận ánh mặt trời chói mắt, Tiếu Huyên hừ hừ.
Nhưng hô một tiếng cũng không nhận được Tiếu Vi đáp lại. Đây là có chuyện gì?
Tiếu Huyên mở hai mắt, định tìm kiếm bóng dáng của Tiếu Vi.
Nhưng cô ta mở mắt ra mới phát hiện, căn phòng cô ta nhìn thấy hoàn toàn xa lạ.
Một giây kia, sợ hãi cùng bất an đánh úp lại.
Cô ta vội vàng ngồi dậy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng vừa ngồi lên thì chăn mỏng vẫn luôn che trên người liền rơi xuống, lộ ra làn da tràn đầy dấu đỏ...
Đây ý nghĩa cái gì, cô ta đã mây mưa cùng Quý Xuyên vô số lần đương nhiên không xa lạ.
Nhưng gần đây cô ta đều không cùng Quý Xuyên làm, sao có thể...
Trong lúc hoảng hốt, ký ức tối hôm qua tại Thúy Viên cư mạnh mẽ xuất hiện giống như dời núi lấp biển.
Cô ta dùng bộ bát đũa kia, ký ức cuối cùng ngừng tại động tác Thẩm tổng đỡ bả vai cô ta, còn có nụ cười ngoan độc của Kiều Trác Phàm...
Nghĩ đến người đàn ông kia, Tiếu Huyên sợ hãi nhìn bên giường.
Một bên kia quả nhiên nằm một người.
Chẳng qua người đàn ông kia vẫn đang nhắm mắt, ngáy từng tiếng.
Chờ khi cô ta thấy rõ mặt người đàn ông này thì lại càng kinh hoảng không biết nên nói cái gì mới tốt!
Thẩm tổng!
Thật sự là Thẩm tổng!
Thế nhưng cô ta lại nằm trên cùng một cái giường với người đàn ông tuổi sắp bằng cha minh! Hơn nữa tất cả dấu vết đều cho thấy, chuyện nên xảy ra đã xảy ra, không nên xảy ra cũng xảy ra.
"Chết tiệt, tại sao ông có thể ở trên giường tôi..." Tiếu Huyên luống cuống, rối loạn.
Trong lúc hỗn loạn, cô ta khàn giọng gào thét đánh tới tấp người đàn ông đang nằm bên cạnh.
Hết chương 196.
- -- ------ -----
Các bạn thấy đăng vào tầm chiều chiều hay tối thì hợp hơn nè?