Editor: Táo đỏ phố núi
Phát hiện ra Tiếu Bảo Bối có điều khác thường, Kiều Trác Phàm xoay người lại liền nhìn thấy một màn như vậy.
Cô nhóc vốn đang làm ầm ĩ, bây giờ lại khóc tới mức cả mặt lem luốc nước mắt. Nhìn thấy như vậy Kiều Trác Phàm vô cùng xót xa.
“Không ai nói chuyện với em thì không phải vẫn còn có anh hay sao?” Anh vội vàng đưa tay ra, ôm lấy cơ thể đang khóc tới mức run rẩy của cô vào trong lòng.
Nói thật ra, Kiều Trác Phàm cũng không thích có nhiều người nói chuyện với Tiếu Bảo Bối. Bởi vì anh không thích Tiếu Bảo Bối phân tán của nhiều sự chú ý ở trên người của người khác. Bởi vì như vậy thì lực chú ý ở trên người của Kiều Trác Phàm anh sẽ ít đi một phần.
Nhưng mà khi Tiếu Bảo Bối khóc đến mức thở không ra hơi nói ra những buồn bực ở trong lòng với anh, thì lúc này Kiều Trác Phàm mới ý thức được thì ra anh đã vây cô ở trong lồng giam, cô cũng sẽ không vui vẻ gì . . .
“Mỗi ngày anh đều bận rộn công việc, làm sao có thời gian nói chuyện với em suốt được? Em cũng không biết em là ôn thần hay sao? Mà mỗi lần em đi tới thì nguyên một đám bọn họ đều quay người đi mất . . .” Đầu của Tiếu Bảo Bối vẫn còn vùi ở trong lòng của Kiều Trác Phàm, tiếp tục khóc.
Mà nghe những lời này, ánh mắt của Kiều Trác Phàm khẽ lóa lên một tia sắc bén.
Ở tập đoàn Đế Phàm, mỗi lần cô đi tới thì một đám người kia lại quay người đi mất?
Điều này có nghĩa là đám người kia đang cô lập cô rồi!
Thật đáng chết, anh đưa Tiếu Bảo Bối tới bên này vốn là để bảo vệ cô tốt hơn. Nhưng mà tới cuối cùng, tại sao lại giống như là đưa Tiếu Bảo Bối tới đây để cho người ta bắt nạt vậy!
Đó cũng không phải là mong muốn ban đầu của Kiều Trác Phàm anh.
Anh cảm thấy chuyện phát sinh như vậy tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Khẳng định là có người nào đó ở sau lưng nói gì rồi!
Lập tức, đôi mắt sắc bén của Kiều Trác Phàm khẽ rung lên.
Nhưng mà anh lo lắng ánh mắt của anh như vậy sẽ khiến cho người ở trong lòng bị tổn thương, nên anh nhanh chóng thu hồi lại tâm tình và ánh mắt của mình lại.
“Cục cưng, yên tâm đi. Những chuyện như vậy, sau này sẽ tuyệt đối không phát sinh nữa!”
Nhìn bộ dạng khóc tới đang thương của cô Kiều Trác Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ lưng giúp cho cô nhuận khí, rồi lại cố gắng hết sức để đưa khăn giấy cho cô hy vọng cô có thể khoan hồng độ lượng thả chiếc áo sơ mi màu đen của Kiều Trác Phàm anh ra.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối một khi đã khóc lên thì chính là một con thú nhỏ, một con thú nhỏ khó có thể thuần phục!
“Còn phát sinh nữa sao? Nếu như còn phát sinh thì em lập tức sẽ rời đi ngay và không trở lại nữa!” Vốn còn đang co rúc yên lặng ở trong lòng của anh, nhưng khi nghe được câu nói phía sau thì bàn tay của cô lại kéo kéo áo sơ mi của Kiều Trác Phàm, hàm răng nghiến kêu ken két rất là vang dội.
“Được, được, anh biết rồi!”
Kiều Trác Phàm chỉ có thể khích lệ.
Không biết là vỗ về bao lâu, tiếng khóc thút thít của Tiếu Bảo Bối mới nhỏ lại và ngủ thiếp đi mất.
Lấy khăn lông thấm nước ấm từ trong phòng nghỉ, sau khi nhẹ nhàng lau lau ở trên mặt và trên tay của cô xong, lúc này Kiều Trác Phàm mới đặt cô nghỉ ngơi ở trên giường nghỉ trong phòng.
Lúc làm hàng loạt các hành động này thì gương mặt của Kiều Trác Phàm dịu dàng ấm áp giống như là chỗ nào cũng có thể chảy xuống thành một dòng nước nóng.
Nhưng ngay khi anh vén lại góc chăn cho Tiếu Bảo Bối xong rồi, lúc xoay người ra khỏi phòng nghỉ thì ánh mắt của anh lại lạnh lùng tới mức khiến cho người ta chết rét.
“A Vĩ, vào đây!” Một lần nữa ngồi xuống ghế làm việc thì Kiều Trác Phàm bấm số nội bộ.
“Kiều thiếu...” A Vĩ không hổ là người hàng năm luôn đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm, một cú điện thoại đi gọi đi, mấy giây sau anh ta đã xuất hiện ở nơi này.
“Mấy ngày hôm trước, tôi kêu cậu theo chuyện kia, có tiến triển gì không?”
Kiều Trác Phàm bắt đầu hỏi thăm.
“Dạ. Là như vậy. Em phát hiện ra trong khoảng thời gian này, mẹ của Tiếu Huyên cũng chính là Tiếu Vi, tiếp xúc nhiều lần với bác sĩ của phòng khám bệnh nhỏ kia!”
“Tiếp xúc với nhau nhiều lần? Là kiểu tiếp xúc như thế nào?” Kiều Trác Phàm đốt một điếu thuốc, phả ra ngay trước mặt của A Vĩ. Làn khó mờ ảo trong không khí giống như bao phủ trên khuôn mặt của người đàn ông này, vì vậy nên nhìn anh càng có thêm nhiều cảm giác thần bí.
“Khụ khụ...” Không biết có phải là vấn đề này có chút khó trả lời hay không mà đột nhiên A Vĩ ho khan một tiếng.
“Nói tiếp!” Kiều Trác Phàm ném một ánh mắt sắc bén qua, A Vĩ vội vàng ngừng ho khan.
“Dạ!” Sau khi khom lưng gật đầu xong, A Vĩ trả lời: “Gần đây chúng ta có một nhóm anh em đi theo dõi, thì phát hiện mỗi lần Tiếu Vi đưa Tiếu Huyên tới phòng khám bệnh kia xong thì lại tự mình đi thêm một chuyến nữa. Sau khi vào đó thì sáng ngày hôm sau mới rời đi . . .”
Còn việc Tiếu Vi làm cái gì ở trong đó thì lại khiến cho người ta phải tưởng tượng mông lung.
Nhưng mà điều này cũng không khó đoán ra. Trai đơn gái chiếc, hai người ở chung cả một buổi tối, thì sẽ làm một số chuyện gì đó.
“Được rồi, trước tiên cứ chụp mấy tấm hình! Nếu như có thể trang bị ống nhòm để có thể nhìn rõ được bọn họ làm cái gì ở bên trong thì càng tốt hơn . . .” Kiều Trác Phàm giống như là phát ra lời cảm khái.
Nhưng mà A Vĩ ở bên cạnh thì lại một mực cung kính gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ bảo các anh em làm theo!”
Ngay lúc A Vĩ cho rằng Kiều Trác Phàm đã biết rõ tiến độ của chuyện này xong rồi, anh ta đang định lui ra ngoài thì Kiều Trác Phàm lại gọi anh lại.
“Đúng rồi, còn có một chuyện!”
“Chuyện gì?” Hiển nhiên A Vĩ dừng bước lại, nhìn về phía Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà lúc này điếu thuốc của Kiều Trác Phàm đã cháy hết.
Khói thuốc lượn lờ giống như sương mù ở bên cạnh người đàn ông này cũng đã biến mất.
Chính bởi vì như vậy nên A Vĩ mới có thể nhìn thấy rõ một vệt gì đó ở trên chiếc áo sơ mi màu đen của Kiều Trác Phàm, hình như là bị ướt thì phải.
Lúc nhìn thấy điều này, A Vĩ không tự chủ mà nhíu đầu lông mày lại.
Kiều thiếu có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng, điểm này thì bất cứ anh em nào cũng biết.
Mức độ yêu cầu sạch sẽ của anh đối với quần áo có thể nói là biến thái.
Bình thường nếu như trên quần áo của anh dính chút bụi bặm gì đó, thì anh sẽ trực tiếp cởi ra.
Nhưng mà hôm nay anh lại vẫn mặc bộ quần áo này ở trên người. Là anh không phát hiện ra hay là . . .
“Điều tra giúp tôi xem gần đây có người nào ở trong công ty này nói chuyện linh tinh gì đó ở sau lưng cục cưng hay không!” Kiều Trác Phàm trầm ngâm một lúc rồi mở miệng.
Người dám khiến cho cục cưng của anh rơi lệ, anh sẽ khiến cho người đó phải đổ máu.
Mà A Vĩ nghe như vậy thì vô thức sững sờ người.
Không thể nào, anh đường đường là vệ sĩ nổi danh quốc tế, đi theo dõi một người phụ nữ trung niên và tình nhân của bà ta đã hết sức mất thể diện rồi! Bây giờ lại còn bắt anh đi điều tra mấy chuyện linh tinh của phụ nữ nữa. Chuyện này nếu truyền đi, thì A Vĩ anh còn có thể làm người được không?
Cho dù có làm người được thì anh nhất định cũng sẽ bị mấy người anh em của mình cười tới mức rụng răng mất.
“Sao thế, không muốn làm việc này? Vậy được, tôi tìm những người khác là được!” Thấy A Vĩ mãi không trả lời, Kiều Trác Phàm lại nói một câu như vậy.
“Không phải, không phải . . .” A Vĩ vội vàng nói.
Thật vất vả lắm anh mới trổ hết tài năng trong đám các anh em, mới có thể được đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm bất cứ lúc nào. Vị trí khó khăn lắm mới có được sao có thể dễ dàng dâng lên cho người khác được?
Cho dù có mất mặt đi nữa, vậy thì đã làm sao? Về sau chờ có cơ hội thì lại đắp lên mấy lớp da mặt là được!
“Cần phải bắt được cái người tung ra tin đồn kia giúp tôi!” Kiều đại gia lạnh giọng, dường như đã định ra chuyện mà người kia sẽ gặp phải sau này.
“Dạ, em biết rõ!” Lúc trả lời câu này, A Vĩ có thể đoán ra được tình trạng thảm hại của người tung ra tin đồn nhảm kia.