Editor: Táo đỏ phố núi
Nhưng mà A Vĩ lại không nghĩ ra, Tiếu Bảo Bối này mới đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm một thời gian ngắn như vậy, mà đã có thể chiếm một vị trí quan trọng như vậy trong suy nghĩ của Kiều Trác Phàm rồi?
Mà những người kia cũng thực sự là bị đui mù rồi!
Từ ngày mà Tiếu Bảo Bối bị thương kia, thì Kiều đại gia vô cùng lo lắng, giống như là hận không thể kéo toàn bộ người trên thế giới cùng xuống dưới địa ngục vậy, nhìn đó cũng có thể dễ dàng biết được địa vị của người phụ nữ kia ở trong mắt của anh. Cũng không biết tại sao những người này lại có lá gan đi trêu chọc người phụ nữ kia nữa!
Nhưng mà nếu đó đã trêu chọc rồi vậy thì đừng ghét bỏ mạng của mình quá dài. Chuyện này không thể trách người khác được!
“Được rồi, có rảnh rỗi thì cậu . . .”
Sau khi Kiều Trác Phàm dặn dò xong, đang suy nghĩ muốn bàn bạc công việc. Đợi một chút nữa thì anh có thể tan làm đúng giờ, đưa Tiếu Bảo Bối về nhà.
Nhưng mà mới nói được một nửa, A Vĩ lại hỏi anh: “Cái đó . . . Kiều thiếu, anh có cần em đi lấy cho anh một cái áo sơ mi để thay hay không?”
Lời này khiến cho Kiều Trác Phàm nghe mà như lọt vào trong sương mù.
Nhưng mà chờ tới lúc anh nhìn theo tầm mắt của A Vĩ nhìn lại dấu vết ngượng ngùng lưu lại trên người của mình thì anh đã hiểu ý của A Vĩ.
Nghĩ tới vừa rồi cô nhóc kia đã khóc lóc ầm ĩ ở trong lòng của mình, lại còn không ngừng bôi hết nước mắt nước mũi lên trên áo sơ mi của anh, thì khóe miệng của Kiều Trác Phàm không khỏi giật giật.
Cô nhóc kia, gần đây lá gan càng ngày càng to ra, đúng là cái gì cũng dám chùi lên trên người của Kiều Trác Phàm anh hết.
Nếu như là người khác thì Kiều Trác Phàm anh không biết đã cho ăn bao nhiêu quả đấm rồi.
Nhưng mà bởi vì là cô, trên thế giới này chỉ có duy nhất một người là Tiếu Bảo Bối là anh không nỡ đánh thôi.
Mà bây giờ nhìn chiếc áo sơ mi này, gương mặt của Kiều Trác Phàm nhăn nhó lại.
A Vĩ không hổ là người anh em tốt nhiều năm đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm, chỉ một ánh mắt cũng biết được bộ quần áo như vậy khẳng định là anh trên người mặc sẽ không thoải mái.
“Được, vậy thì hãy tìm một chiếc áo sơ mi tới cho tôi!” Nói lời này, Kiều Trác Phàm nhìn chằm chằm vào chỗ ướt át trên ngực của mình, cười khổ.
Nhưng mà trong nụ cười khổ sở kia vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được sự ngọt ngào và vui vẻ, A Vĩ lập tức biết được dấu vết kia là do ai để lại.
Nhìn xem, ngày tốt lành của Kiều thiếu nhà bọn họ chắc là không còn xa!
“Được, em lập tức đưa tới ngay!”
Sau khi nói xong câu này, A Vĩ nhanh chóng rời đi.
Mà Kiều Trác Phàm thì vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chỗ ướt át ở trên ngực của mình . . .
- - Đường phân cách - -
“Tử Hi, chúng ta đi ăn cái gì?” Sau một ngày làm việc bận rộn, cuối cùng cũng tới thời điểm hẹn hò mà Nhạc Dương mong đợi nhất.
Sau khi tan làm, cô trực tiếp lái xe đi tới Diệp Thị đón Diệp Tử Hi tan làm về.
Ngồi trên xe khóe miệng của cô không ngừng vui vẻ.
Nhưng mà so sánh với cô thì Diệp Tử Hi hình như có chút mất hứng.
Sau khi lên xe lông mày của anh ta liên tục nhíu lại, giống như là có chuyện gì đó không vui.
“Tìm chỗ nào đó không nhiều người, tùy tiện ăn cái gì đó cũng được!”
Ngồi bên cạnh vị trí tay lái của Nhạc Dương, anh ta nhìn lướt ra thế giới huyên náo ở bên ngoài, mở miệng nói như vậy.
Nếu như là những đôi tình nhân khác, khi người đàn ông nói như vậy thì khẳng định người phụ nữ sẽ cảm thấy anh ấy muốn ở riêng một chỗ với mình.
Nhưng mà khi chuyện này rơi vào trên hai người bọn họ thì Nhạc Dương nhanh chóng hiểu ra rằng, thật ra thì Diệp Tử Hi sợ phải xuất hiện công khai cùng với mình ở những nơi đông người.
Mặc dù Diệp Tử Hi vẫn luôn nhấn mạnh rằng, việc làm này của anh là để bảo vệ cô, đỡ cho cô phải bị sự công kích của những fan trên mạng, cũng như là sự săn đón của bọn chó săn. Nhưng mà thông minh như Nhạc Dương, thì tại sao lại không nhìn ra được thực ra là Diệp Tử Hi sợ người ta biết được anh có một người bạn gái mập ú chứ?
Điều này ít nhiều gì cũng khiến cho cô có chút tổn thương.
Nhưng mà chỉ cần Diệp Tử Hi nguyện ý cùng với cô, nguyện ý chỉ chung tình với một mình cô, thì Nhạc Dương cảm thấy những thứ này cô đều có thể chịu đựng được hết!
“Em có biết một chỗ!”
Nhạc Dương nói xong liền lái xe thẳng tới chỗ quán ăn mà mình biết kia.
Quán ăn của nhà này, thực ra thì cũng nằm ở trong trung tâm thành phố. Nhưng mà bởi vì vị trí của nó ở sâu trong ngõ hẻm, xe hơi không thể nào đi thẳng vào trong đó được cho nên người tới quán ăn này cũng không có nhiều.
Đặc biệt là, những người tới đây đều là những người bốn năm chục tuổi, điều này rất phù hợp với mong muốn của Diệp Tử Hi.
Mà sau khi Nhạc Dương đi vào trong quán ăn này thì trực tiếp kêu ông chủ đưa bọn họ tới phòng riêng nhỏ.
Như vậy thì trừ những nhân viên phục vụ ra thì những người khác căn bản không thể thấy được bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, lại nhìn quanh một phía thì những thứ mâu thuẫn ở đuôi chân mày của Diệp Tử Hi đã biến mất không còn thấy gì nữa.
“Nơi này sẽ không bị những người hâm mộ kia của anh nhìn thấy được!” Sau khi Nhạc Dương ngồi xuống, đầu tiên là rót cho Diệp Tử Hi một ly trà nóng, nhân tiện cũng rót cho mình một ly.
Mà một câu nói này của cô cũng khiến cho tim của Diệp Tử Hi nhói lên.
Mặc dù đây đúng là mục đích thật sự của anh ta. Nhưng mà bị Nhạc Dương nói ra như vậy thì anh ta vẫn có chút xấu hổ.
“Nói cái gì đó! Nếu như bị chụp được, cũng không có gì . . .”
Diệp Tử Hi thuận tay cầm ly trà nóng mà Nhạc Dương vừa mới rót cho anh ta lên uống. Lúc này anh ta thực sự đem cái danh hiệu Diệp đại thiếu tương xứng với cái tên của nó. Giống như là Nhạc Dương vốn phải hầu hạ anh ta như vậy.
“. . .” Đối với lời nói này của anh ta, Nhạc Dương cũng chưa trả lời.
Nếu như anh thực sự không sợ bị chụp thì vì sao vừa rồi vẻ mặt của anh lại lo lắng như vậy?
Mà bầu không khí vào lúc này cũng trở nên lạnh nhạt một cách kỳ quái. Diệp Tử Hi vội vàng lấy cớ nói là muốn đi toilet.
Nhưng mà, Diệp Tử Hi cũng thật sự đi toilet.
Ở trong nhà vệ sinh, anh ta bất ngờ gặp một bóng dáng quen thuộc.
“Diêm Soái?” Cái bóng lưng kia, khiến cho ấn đường của Diệp Tử Hi nhíu lại.
Diêm Soái đã trở về?
Nhưng mà vì sao thời gian trước anh lại không nghe thấy Diêm Soái nhắc tới chuyện này?
Sau khi nghe thấy Diệp Tử Hi gọi thì người nọ cũng quay đầu lại.
Người này thật sự đúng là Diêm Soái trong miệng của Diệp Tử Hi.
Diêm Soái, đúng là vẫn là gương mặt trước kia, không phụ cái tên ‘Soái’ mà nhà họ Diêm đã đặt cho anh.
Cho dù là trong nhà vệ sinh cũ kỹ sáng lờ mờ, thì vẫn không thể nào che giấu được phong thái trên người của người đàn ông này.
Nhưng mà so với Diêm Soái mấy năm trước, thì bây giờ anh lại không còn là một Diêm Soái gầy yếu thư sinh nữa. Táo đỏ
Mà điều khiến cho Diệp Tử Hi càng thêm chấn động hơn nữa, không phải là thân thể cường tráng của Diêm Soái. Mà là cảm giác mà anh đưa tới cho người khác.
Dường như có chỗ nào đó không giống trước kia nữa.
“Diệp Tử Hi, đã lâu không gặp!” Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc kia, Diêm Soái sửa sang lại bản thân mình xong liền quay đầu lại chào hỏi với Diệp Tử Hi.
“Thật sự chính là cậu. Cái thằng nhóc này, trở về tại sao lại không thông báo cho tôi một tiếng thế!” Diệp Tử Hi cũng không có nhiều kiêng kỵ như vậy, ở trong nhà vệ sinh liền hào phóng ôm chằm lấy Diêm Soái, thể hiện tình anh em nhiều năm.
“Là quyết định vội vàng, cho nên không thể kịp thời thông báo cho cậu, thật sự xin lỗi.” Biểu hiện của Diêm Soái vừa hào phóng lại vừa khéo léo.
“Nhưng mà cậu đã trở về mấy ngày rồi!’ Vừa đi vừa nói với Diêm Soái, hai người đã đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Ba bốn ngày!”
“Cậu về nhà hả?”
“Cậu cũng biết là nhà tôi đã di dân từ nhiều năm trước. Tòa nhà kia cũng đã lâu rồi không có người nào dọn dẹp. Hai ngày nay tôi ở trong khách sạn. Chờ dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ thì sẽ lại đó xem một chút!”