Editor: Mèo (meoancamam)
Nhưng mà cả nhà bọn họ lúc này còn không biết điều đó, vẫn đang cố gắng chui chỗ trống, ý đồ giành được chú ý của mọi người.
Sau khi nhìn xong trát đòi hầu tòa, Lăng Công Chúa cũng chỉ tùy ý vứt nó sang một bên giống như cô hoàn toàn không hề định để ý nhiều làm gì.
Loại chuyện này, đến lúc đó để một người trong đoàn luật sư của Lăng gia xuất đầu là có thể xử lý dễ dàng, cô hoàn toàn không cần lo lắng nhiều.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại di động của Lăng Công Chúa lại vang lên.
Trên màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại xa lạ.
Nhưng vừa thấy, hai mày Lăng Công Chúa liền nhíu lại không vui.
Bởi vì số di động của cô sẽ không tùy tùy tiện tiện cho người khác.
Bình thường có thể gọi đến số cô đều là người thân quen, hơn nữa đều được đánh dấu bên trên.
Mà dãy số xa lạ này có thể gọi đến, hiển nhiên ai đó trong những người này tiết lộ số cô ra ngoài.
Sau khi nhìn chằm chằm số di động này vài lần, Lăng Công Chúa vẫn nghe điện thoại.
“Đây là Anna!”
“Anna, không nghĩ tới sẽ là tao đi!” Trong điện thoại truyền đến giọng nữ có chút quá bén nhọn, Anna nhíu mày.
Ngoại trừ âm thanh này khiến lỗ tai cô có chút không thoải mái ra còn là vì giọng nói đầu bên kia đối với Anna một chút cũng không quen thuộc.
Nhưng người này thế nhưng lại gọi cho cô...
Anna vừa bực bội suy nghĩ vừa truy cứu trách nhiệm của người đã tiết lộ số điện thoại cô ra ngoài cùng với kẻ không từ tay cô mà lại có được số điện thoại của cô.
“Anna, hẳn sẽ không phải bị trát đòi hầu tòa kia của tao dọa sợ đi?” Người nọ không đợi đến Anna đáp lại liền nhịn không được hỏi.
Được rồi, thực tế là cô ta đã nhiều lần khiêu khích Anna.
Nhưng bất đắc dĩ chính là, cảm giác tồn tại của cô ta đối với Anna cũng chẳng hề cao.
Nhất là cú điện thoại khi nãy khiến cho cảm giác này của cô ta càng rõ ràng.
Bởi vì cô ta cảm thấy được, cô ta dựa vào trát đòi hầu tòa này hẳn rất nhanh có thể xoát ra được chút tồn tại chỗ Anna, hơn nữa còn là kiểu khiến cho Anna vĩnh viễn sẽ quên không được!
“Tôi phải sợ hãi, bồi thường tinh thần cho cô sao?” Anna cầm lấy sơn móng tay tiếp tục sơn xuống chân mình. Vừa thấy liền biết, từ đầu tới cuối cô cũng không để tâm đối với chuyện này lắm.
Chân dài của cô nhìn rất đẹp, mỗi móng chân đều tròn trịa, được cắt tỉa sạch sẽ chỉnh tề. Chân cũng trắng nõn nà, vừa thấy liền biết là được chăm sóc đến tinh xảo. Sơn móng đỏ diêm dúa lòe loẹt càng khiến đôi chân trắng nõn này càng xinh đẹp.
Đêm hôm trước, khi Đàm Duật qua đây đúng lúc nhìn thấy cô để chân trần đứng một chỗ.
Lúc ấy cô vẫn đang nói chuyện với Đàm Duật nhưng thứ hàng kia chỉ nhìn chằm chằm chân cô đến ngẩn người. Đến cô cũng cảm giác được, ánh mắt của Đàm Duật trên chân cô quá phận kỳ cục.
Sau đó cô cầm khăn chặn lại mới khiến Đàm Duật tạm thời hồi thần.
Về chuyện này, về sau Lăng Công Chúa cũng trao đổi với Tô Tiểu Nữu bọn họ một hồi. Theo Tô Tiểu Nữu nói, đây là biểu hiện của một loại luyến túc (thích ngắm chân, giống như tay luyến, thích ngắm bàn tay đẹp).
Sau đó, sáng hôm nay Tô Tiểu Nữu liền đưa cho cô lọ sơn móng tay màu sắc diễm lệ nhất của mình. Đương nhiên, Lăng Công Chúa cũng không bỏ qua được ánh mắt đầy thâm ý của Tô Tiểu Nữu sau khi đưa cho cô lọ sơn móng tay rồi rời đi...
Dụng ý của Tô Tiểu Nữu khi đưa sơn móng tay cho cô, Lăng Công Chúa đương nhiên biết. Cho nên hôm nay trước khi gặp Duật Tiểu Gia, cô định trước đó khiến chân mình đẹp chút, đến lúc đó lại đi một đôi giày hở mũi...
“Anna, tao khuyên mày không cần mạnh miệng nói chuyện quá kiêu căng! Mày đánh tao thành như vậy còn làm hỏng bữa tiệc sinh nhật tao mất nhiều tiền tổ chức như vậy, còn muốn tao bồi thường tinh thần cho mày? Bây giờ, tao nhất định phải cho mày nếm thử cảm giác ngồi xổm trong tù, nhìn mày về sau có dám tùy ý miệng lưỡi nói cho sướng mồm không!”
Mạnh Mỹ vốn tưởng rằng sau khi Lăng Công Chúa nhận được trát đòi hầu tòa sẽ sợ hãi cho nên cố ý gọi điện tới “chia vui”!
Ai ngờ đến, Lăng Công Chúa chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn chọc giận cô ta!Tương phản mãnh liệt như vậy khiến cho Mạnh Mỹ thẹn quá hóa giận.
Nhưng mà sau khi tĩnh tâm lại, cô ta lại cảm thấy hẳn Lăng Công Chúa đã bị dọa rồi. Nhưng vì trước mặt cô ta không muốn mất mặt nên mới tận lực nói ra những lời kia.
Kết quả, Mạnh Mỹ càng rộng lượng nói: “Thực ra, nếu mày không muốn tiến nhà tù còn có một cách khác!”
Nói đến đây Mạnh Mỹ còn cố ý dừng lại đợi Lăng Công Chúa tới hỏi cô ta.
Mạnh Mỹ làm nhiều như vậy, thực ra cũng chỉ vì muốn thắng Lăng Công Chúa.
Trước mắt có cơ hội tốt có thể khiến Lăng Công Chúa quỳ trước mặt cô ta cầu xin tha thứ, dù thế nào cô ta cũng muốn nắm chắc thật tốt chứ.
Nhưng bạn cho rằng, Lăng Công Chúa cầu cô ta, cô ta liền sẽ bỏ qua Lăng Công Chúa?
Trò cười!
Cô ta vẫn luôn muốn xử lý Lăng Công Chúa, thay thế cô ta trở thành nữ thần hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của mọi người.
Để cô ta buông tha cơ hội khó có được để diệt trừ Lăng Công Chúa, có thể sao?
Không thể!
Dù cho Lăng Công Chúa thật sự quỳ xuống cầu cô ta, đều không thể!
Bởi vì cô ta đã mua chuộc vài người, chỉ cần Lăng Công Chúa đi vào, bọn họ đều có thể “chiêu đãi” Lăng Công Chúa thật tốt!
Đến lúc đó, dù Lăng Công Chúa có thể sống sót ra ngoài, cô còn có thể là cô trước đây ư?