“Diệp Tử Hi, đến cùng là anh nổi điên cái gì?” Nhạc Dương bị Diệp Tử Hi
kéo vào trong lòng bất ngờ nên thất thần một hồi lâu rồi mới nổi điên
lên giằng co.
Đúng vậy, Nhạc Dương thật sự rất thích người đàn ông tên là Diệp Tử Hi này.
Cô say mê người đàn ông này đã mấy chục năm.
Cho dù lúc trước kia anh có đối xử với cô như thế nào, cho dù ngay cả khi
anh nói là tình yêu của bọn họ không thể công khai ra bên ngoài được, cô vẫn thỏa hiệp vô điều kiện.
Nhưng rồi như thế nào?
Người đàn ông này không để lại tin tức gì mà rời đi!
Cái loại cảm giác chờ đợi vô vọng đó, khiến cô muốn nổi điên!
Mấy ngày trôi qua, cũng không thể ăn được một bữa cơm tử tế.
Mỗi lần điện thoại di động vang lên, cô sẽ vội vàng cuống quýt cầm điện thoại lên, sợ bỏ qua bất cứ tin tức gì của anh.
Nhưng mà anh thì sao?
Mấy ngày trôi qua, ngay cả một cú điện thoại anh cũng không thèm gọi cho
cô, ngay cả một tin nhắn cũng không thèm nhắn lại cho cô!
Nếu đã muốn cắt đứt với cô, vậy thì nên cắt đứt triệt để mới đúng!
Bây giờ lại muốn nổi điên lên chạy tới chặn xe của cô lại, khiến cô thiếu chút nữa thì xảy ra tai nạn xe, vậy là như thế nào?
“Diệp Tử Hi, anh điên rồi mau thả em ra!”
Diệp Tử Hi không trả lời bất cứ câu nói nào của cô, chỉ ôm cô càng chặt hơn theo bản năng.
Cảm giác kia có chút ngột ngạt.
Khiến cho Nhạc Dương sắp không thở được.
“Diệp Tử Hi, buông tay! Em còn có chuyện, không có thời gian ở đây lãng phí
với anh!” Đối với yêu đương Nhạc Dương có chút mù quáng. Nhưng mà lúc
mấu chốt, cô lại rất tỉnh táo.
Lúc này Nhạc Dương cũng cảm giác được đây chính là thời cơ tốt nhất để chấm dứt mối quan hệ này.
Nhưng mà lời nói này lại như chiếc kim châm vào lòng người đàn ông đang ôm lấy cô.
Diệp Tử Hi chưa bao giờ nghĩ tới, Nhạc Dương đã từng say mê anh như vậy, chỉ cần chỗ nào có anh, thì sẽ có bóng dáng của Nhạc Dương, vậy mà bây giờ
lại có thể nói với anh những lời vô tình như vậy?
Là trong khoảng thời gian anh bỏ đi, cô đã thay đổi?
“Nhạc Dương, đừng cử động! Cứ để cho anh ôm em như vậy một thôi...”
Diệp Tử Hi không buông tay ra giống như lời nói của cô, mà chỉ càng tăng sức lực thêm một chút.
Sức lực kia có hơi lớn.
Nhạc Dương đứng ở trong lòng của anh ta cũng có cảm giác không khí trong phổi của mình sắp bị cạn kiệt.
“Diệp Tử Hi, nếu anh không buông tay nữa em chết mất!” Nhạc Dương nổi giận.
Sau khi nói lời này quả thật là Diệp Tử Hi đã buông lỏng cô ra.
Chẳng qua là lúc này anh ta còn nắm một tay của cô, giống như là sợ Nhạc Dương đột nhiên chạy trốn vậy.
“Thực sự xin lỗi!”
Có thể nói đây là lần đầu tiên Diệp Tử Hi chủ động xin lỗi Nhạc Dương như vậy.
Trước kia anh ta vẫn luôn là một công tử ca kiêu ngạo. Anh ta mặc định là bất cứ chuyện gì Nhạc Dương cũng sẽ thỏa hiệp vô điều kiện, cho nên cách
thức mà anh ta đối xử với Nhạc Dương cũng cực kỳ tùy ý.
Nhưng lúc này đây, dường như anh ta cũng ý thức được anh ta đã thực sự chọc tới
Nhạc Dương. Nếu không, tại sao ngay cả đứng chung một chỗ với anh ta,
Nhạc Dương cũng nói là đang lãng phí thời gian.
Đây cũng là lần
đầu tiên Diệp Tử Hi ý thức được, thì ra cái miệng của Nhạc Dương cũng có thể nói với anh ta những lời tàn nhẫn không chút lưu tình như vậy.
Anh ta vẫn luôn cho rằng, Diệp Tử Hi anh vĩnh viễn là người đặc biệt nhất ở trong lòng của Nhạc Dương...
“Nhạc Dương, gần đây công ty anh có chút việc, nên bận tối tăm mặt mày!” Diệp Tử Hi giống như đang giải thích điều gì đó.
Nhưng đối với lời giải thích này của anh ta, Nhạc Dương không có cách nào tiếp nhận được.
Bận rộn tới mức ngay cả thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không có.
Coi như xong!
Lời giải thích như vậy sợ là ngay chính cả bản thân anh ta cũng không thể tự lừa gạt mình được.
“Vâng, bây giờ em cũng bận nhiều việc. Sở luật sư còn có một case lớn, chờ em đi xử lý đây!”
Nói xong, Nhạc Dương định đưa tay lấy lại chiếc chìa khóa xe mà anh ta đã cướp đi.
Anh có việc bận, thì Nhạc Dương cô cũng có việc gấp cần làm!
Nhưng mà vào lúc cô đưa tay ra lấy lại chiếc chìa khóa xe trong tay của Diệp
Tử Hi thì đột nhiên môi của Diệp Tử Hi áp chế tới...
Trong chớp mắt khi hai đôi môi tiếp xúc với nhau, cái loại cảm giác mềm mịn đó khiến cho cả hai người kinh hãi...
- - Đường phân cách - -
“Cục cưng, sau khi uống chỗ sữa chua này xong, thì đi vào bên trong nghỉ
ngơi, biết không?” Ngay hôm nay là ngày đầu tiên Tiếu Bảo Bối đi làm sau khi bị thương.
Kiều Trác Phàm tự mình đem sữa chua lên, hơn nữa lại còn đưa cho cô tờ giấy trắng, sau đó dặn dò như vậy.
“Nếu không ngủ được thì làm sao bây giờ?” Tiếu Bảo Bối nhàm chán nghịch điện thoại di động ở trên ghế sofa.
Nên biết mấy ngày nay cô đã ngủ rất no giấc rồi.
Bây giờ cho dù cả ngày không được ngủ, thì tinh thần của cô vẫn tỉnh táo như thường.
Hơn nữa, hôm nay Kiều Trác Phàm phân cho cô rất ít sữa chua. Chỉ có hai loại như vậy, thì một lát sau là cô đã uống xong.
“Không ngủ được thì nằm trên giường cũng được! Lát nữa anh còn có mấy cuộc họp cần phải tham dự, không có cách nào giúp em được!” Kiều Trác Phàm nhìn
cô ngồi ở trên ghế sofa thì cũng ngồi xuống theo.
Chỉ là khi anh ở bên cạnh Tiếu Bảo Bối, thì tuyệt đối sẽ không để cho cô ngẩn người.Thấy cô nghịch điện thoại hăng say như vậy, Kiều Trác Phàm ôm lấy đầu vai
của cô, đem cả người của cô ôm vào trong lòng mình, đồng thời anh cũng
có thể nhìn thấy được nội dung trên điện thoại của cô.
Chẳng qua
là sau khi nhìn thấy hình ảnh nào đó trên điện thoại di động của Tiếu
Bảo Bối, thì gương mặt của người đàn ông nào đó liền xị xuống.
“Xem cái thứ này làm cái gì!” Kiều Trác Phàm vươn tay, cầm lấy điện thoại di động của Tiếu Bảo Bối.
“Anh làm cái gì vậy, đây là Nhạc Dương gửi cho em!” Tiếu Bảo Bối nổi giận muốn cướp điện thoại lại.
Vừa rồi cô mới nhắn tin với Nhạc Dương.
Nhạc Dương còn đang hỏi cô, khi nào thì có thể hẹn Kiều Trác Phàm cùng đi.
Tiếu Bảo Bối đã nói là một lát nữa cô sẽ hỏi Kiều Trác Phàm. Nhạc Dương
vui vẻ liền gửi truyện tranh BL cho cô.
Chính bởi vì nhìn thấy hình ảnh không mấy hay ho kia nên Kiều Trác Phàm mới lấy điện thoại di động của cô đi.
“Gửi cho em thì em cũng không thể xem, cẩn thận bị đau mắt!” Kiều Trác Phàm
bá đạo trực tiếp che hình ảnh kia lại. Sau đó thủ tiêu hết những hình
ảnh bảo bối kia của Tiếu Bảo Bối rồi mới trả điện thoại lại cho cô.
Mà Tiếu Bảo Bối sau khi mở điện thoại di động ra một lần nữa, thì phát
hiện ra tất cả hình ảnh trên đó đều không còn nữa, ngay lập tức vẻ mặt
của cô suy sụp!
“Kiều Trác Phàm, anh là đồ xấu xa, em muốn liều
mạng với anh!” Tiếu Bảo Bối nhìn lướt qua kho hình ảnh trống không của
mình, ngay lập tức nổi giận.
Tất cả những hình ảnh đó đều do cô cực khổ lưu lại, bị Kiều Trác Phàm cầm một chút, thì tất cả đều biến mất. .
Lập tức Tiếu Bảo Bối quơ quơ nắm đấm nhỏ của mình bay thẳng về phía Kiều
Trác Phàm mà đánh, tư thế giống như là nhất định phải quyết chiến.
Kiều Trác Phàm nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối như vậy thì cũng không giận.
Nhìn thấy cô đang nhào tới, anh trực tiếp giơ tay ra ôm chặt cô. Nhìn khuôn
mặt cô tức giận giống như cái bánh bao, anh cũng không nhịn được mà bị
chọc cười.
Không thể nghi ngờ, cô nhóc này đúng là chủ nhân của trái tim anh.
Chỉ cần ở cùng một chỗ với cô, cho dù là bây giờ có bao nhiêu áp lực đi nữa anh vẫn có thể cười vui vẻ.
Tiếu Bảo Bối đơn thuần như vậy, Kiều Trác Phàm tin chắc là cô sẽ không bao giờ phản bội lại mình.
Còn những người muốn hãm hại Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người nào.
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Kiều Trác Phàm chợt lóe.
“Kiều Trác Phàm, anh là đồ xấu xa, em muốn đại diện cho ánh trăng tới trừng
phạt anh!” Tiếu Bảo Bối vừa chơi đùa thì liền giống như người điên vậy.
Lúc này cô đã coi mình chính là một nhân vật hoạt hình nào đó.
Giơ bàn tay của mình lên, vừa nhéo vừa kéo gò má của Kiều Trác Phàm.
Chính bởi vì chơi đùa hăng hái như vậy cho nên Tiếu Bảo Bối cũng không hề ý
thức được tư thế ngồi của bọn họ đã thay đổi trở nên mập mờ như vậy.
“Nghịch ngợm...” Kiều Trác Phàm cũng không hề ngăn cản bàn tay cô đang đùa giỡn trên khuôn mặt của mình, mà mặc kệ cho cô tùy ý chơi đùa.
Mà Tiếu Bảo Bối nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh thì càng giống như hưởng thụ niềm vui trừng trị được cái ác.
Nhưng mà vào lúc hai người bọn họ đùa giỡn vô cùng vui vẻ, thì ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa. Tiếu Bảo Bối còn chưa kịp đứng lên khỏi người
của Kiều Trác Phàm, thì đã có người đẩy cửa bước vào.
A Vĩ ôm một đống giấy tờ đi tới.
Nhìn thấy vị trí của Kiều Trác Phàm không có người, anh ta nhìn lại chỗ ghế sofa theo thói quen.
Tiếu Bảo Bối thì cũng không biết có phải là do xấu hổ hay là như thế nào mà
vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong lòng của Kiều Trác Phàm, chỉ lộ ra hai
cái vành tai trắng nõn. .
Mà lúc này Tiếu Bảo Bối vẫn ngồi ở trên người của Kiều Trác Phàm...
Kiều thiếu hơi giận nhìn chằm chằm về phía A Vĩ.
Bộ dạng như vậy của Kiều thiếu tại sao lại giống như chưa được thỏa mãn dục vọng vậy trời.
A Vĩ vội vàng nói xin lỗi: “Khụ khụ... Kiều thiếu, xin lỗi. Các người cứ
tiếp tục, tôi lập tức đi ngay!” Nói xong A Vĩ vội vàng đặt văn kiện lên
trên bàn làm việc của Kiều Trác Phàm, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng
làm việc.
Cho tới khi A Vĩ đi ra khỏi cửa xong, Tiếu Bảo Bối vẫn chưa ngóc đầu ra khỏi lồng ngực của Kiều Trác Phàm.
“Người đã đi rồi!” Kiều Trác Phàm nhắc nhở.
Tiếu Bảo Bối vẫn vùi cái đầu nhỏ của mình, không chịu nhúc nhích.
“Cục cưng, A Vĩ đã đi rồi!” Kiều Trác Phàm thấy Tiếu Bảo Bối không có phản
ứng thì liền gãi gãi lên cái lỗ tai phiếm hồng của cô. .
Chiêu này chọc cho Tiếu Bảo Bối hầm hừ bất mãn.
“Đáng ghét, xấu hổ chết mất!” Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm.
“Xấu hổ cái gì? Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng không phải là sẽ làm chút
chuyện vợ chồng hay sao?” Kiều Trác Phàm thấy cô vẫn còn muốn vùi đầu
trong lòng của mình, dứt khoát cúi đầu cắn cắn cái tai của cô. Mà theo
như lời nói của anh thì ý tứ lại rất rõ ràng.
Tiếu Bảo Bối thấy tai của mình bị xâm nhập, lập tức hừ hừ bất mãn.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn còn tiếp tục gặm cắn cái tai nhỏ của cô, khiến
cho Tiếu Bảo Bối không thể không rút lui khỏi lồng ngực của anh.
Lúc này, khuôn mặt Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên.
Kiều Trác Phàm vừa nhìn, thì máu trên người lại bắt đầu sôi trào.
Anh dự định lấn người lên, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vội vàng đẩy mặt của anh ra.
“Kiều Trác Phàm, không phải anh nói là phải đi họp sao? Anh còn giỡn nữa thì sẽ muộn họp mất!”
Tiếu Bảo Bối ‘có ý tốt’ nhắc nhở một câu.
Nhưng Kiều Trác Phàm lại nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của cô cuời tà: “Họp gì cũng không quan trọng bằng làm chuyện đứng đắn với bà xã?”
Anh vốn có ý định trêu chọc Tiếu Bảo Bối không ngờ mình lại là người hãm sâu!
Nhìn xem ma lực của cục cưng nhà bọn họ đúng là không nhỏ.
Ngay cả người như Kiều Trác Phàm anh cũng có thể vì cô mà rối loạn tiết tấu. .
“Họp mà không quan trọng tới lúc đó kinh doanh của công ty xảy ra chuyện
không may, anh bị phá sản, sẽ không có tiền nuôi em! Không được, anh mau đi kiếm tiền cho em. Em còn muốn đi theo anh ăn ngon uống ngon! Đúng
rồi em còn muốn mua nhiều đồ nữa.” Tiếu Bảo Bối chỉ muốn đuổi Kiều Trác
Phàm đang đại phát thú tính.
Nhưng cô không ngờ sau khi mình nói như vậy thì Kiều Trác Phàm lại phá lên cười ha ha.