“Là ai?” Lúc này Kiều Trác Phàm đặt ly cà phê ở trên bàn, hai tay vẫn lạch cạch thao tác ở trên bàn phím.
Nghe thấy A Vĩ nói với anh như vậy, động tác trên tay của Kiều Trác Phàm ngưng lại.
“Là ai?”
Lúc Kiều Trác Phàm ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút âm trầm.
Nếu như không phải bị người khác tiết lộ bí mật này ra, thì lúc này đây
khẳng định người đấu thầu thắng lần này chính là tập đoàn Đế Phàm. Nhưng mà bởi vì ý tưởng của bọn họ đã bị người khác đánh cắp, cho nên bây giờ đối phương đã làm ra một phương án phải hoàn hảo hơn của bọn họ, nếu
như trong hai ngày nữa Đế Phàm của bọn họ không đưa ra được phương án
tốt hơn, thì đấu thầu lần này sợ là...
Mặc dù đấu thầu thất bại một lần cũng không ảnh hưởng gì đối với tập đoàn của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà vấn đề là từ khi Kiều Trác Phàm bắt đầu thành lập tập đoàn Đế Phàm ở thành phố A này, thì chưa từng bị đấu thầu thất bại lần nào. Chính bởi
vì như vậy cho nên chỉ trong một năm ngắn ngủi, tập đoàn Đế Phàm mới
phát triển được quy mô giống như bây giờ.
Nếu như lần này thất bại, thì huyền thoại của tập đoàn Đế Phàm cũng sẽ tan vỡ.
Nếu như bởi vì năng lực của tập thể Đế Phàm bọn họ không đủ, mà khiến cho
huyền thoại này tan biến, Kiều Trác Phàm cũng không có gì để nói. Nhưng
nếu như bởi vì bị ăn cắp ý tưởng, cho nên mới khiến cho huyền thoại này
bị mất đi, thì Kiều Trác Phàm anh tuyệt đối sẽ không thể tha cho người
kia được!
Phải làm như thế nào, cho tới bây giờ Kiều Trác Phàm anh vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng mà anh có thể khẳng định là người kia có thể lấy đi từ chỗ anh như thế
nào, thì anh cũng xác định là sẽ lấy lại giống như vậy!.
“Căn cứ
theo như thông tin của người chúng ta ở bên kia, thì có một người phụ nữ trong công ty chúng ta đã lấy bản thiết kế kia bán cho bọn họ, ra giá
là năm vạn đồng!”
Ba chữ cuối cùng từ trong miệng của A Vĩ khiến cho khóe miệng của Kiều Trác Phàm nhếch lên một tia mỉa mai.
Làm liên lụy tới cuộc đấu thầu cạnh tranh vài tỷ, mà đối phương lại chỉ ra giá có năm vạn đồng?
Rất có ý tứ!
“Nói tiếp!” Lúc nói lời này, tay của Kiều Trác Phàm vốn đang đặt ở trên máy
vi tính, nhưng từng ngón của anh khẽ nắm chặt lại tạo thành tiếng vang
liên tiếp.
Mà phản ứng như vậy, A Vĩ thân là trợ lý của Kiều Trác Phàm lập tức hiểu được lúc này anh đã có chút không nhịn được. Vì vậy
anh ta vội vàng nói tiếp.
“Người ở căn cứ bên kia giải thích là,
người phụ nữ đem thiết kế của chúng ta đi bán khoảng chừng hai mươi
tuổi. Cho nên tôi đã đem toàn thể ảnh chụp của nhân viên trong công ty
chúng ta gửi tới chỗ anh ta, kêu mấy người bên chỗ anh ta xác nhận lại!
Cuối cùng, kết quả là...”
Lúc nói tới chỗ này, A Vĩ lại chần chừ một lần nữa.
Bởi vì anh ta không xác định được lời này có nên nói hay không.
Còn nữa, anh ta cũng không biết là sau khi Kiều Trác Phàm nghe lời này xong có tức giận hay không.
“A Vĩ, cậu phải biết tính của tôi!” Kiều Trác Phàm cũng không hề đập bàn,
nhưng mà hình như anh đã dùng hết tất cả sự nhẫn nại. .
“Kiều thiếu...” A Vĩ nhìn thấy đáy mắt của Kiều Trác Phàm đang tràn đầy sự tàn khốc, anh ta có chút lạnh cả sống lưng.
Mà ngay vào lúc này, người đàn ông vốn ngồi ở trước bàn làm việc, cũng
không biết làm sao mà đột nhiên lao tới bên cạnh của A Vĩ, một tay trực
tiếp túm cả người anh ta lên.
“Mau nói!” Kiều Trác Phàm nóng lòng muốn biết là người nào chán sống, dám phản bội lại Kiều Trác Phàm anh.
Vì muốn cho mình cùng với cả đội ngũ đã tăng ca cả ngày cả đêm vì để hoàn
thành bản thiết kế này một lời giải thích, anh nhất định phải xé người
này ra thành từng mảnh nhỏ!
Ý thức được Kiều Trác Phàm đã thực sự hành động, A Vĩ rụt cổ một.
Sau đó, Kiều Trác Phàm buông lỏng anh ta ra, anh ta vội vàng nói: “Tôi đem
tất cả ảnh gửi qua, người nọ đã nhận ra và xác nhận là... phu nhân!”
Cũng chính là Tiếu Bảo Bối!
Vừa nghe thấy đáp án này, rõ ràng là Kiều Trác Phàm sững sờ một. Nhưng ngay sau đó anh lập tức phủ nhận: . “Không thể nào!”
Tiếu Bảo Bối có lý do gì để phản bội anh?
Những thứ khác không nói, thời gian gần đây cô nhóc kia lúc nào cũng ở bên cạnh anh!
Nếu như là lúc trước, Kiều Trác Phàm cũng không dám nhanh chóng phủ nhận
như vậy. Nhưng bây giờ, Tiếu Bảo Bối và anh rất tốt, quả thực là anh
không nghĩ ra được lý do nào khiến cho cô nhóc kia phản bội lại anh.
Hơn nữa, mặc dù là dùng hết các lại thủ đoạn dụ dỗ và đe dọa, anh cũng đã ăn Tiếu Bảo Bối sạch sẽ rất nhiều lần rồi!
Sau khi phát sinh những chuyện này, Kiều Trác Phàm có thể cảm giá được tình cảm của hai người càng lúc càng thân thiết hơn.
Nếu đã như vậy thì Tiếu Bảo Bối tại sao có thể phản bội anh!
“Tôi cũng cảm thấy đáp án này có cái gì đó không đúng.” A Vĩ nhìn thấy nét
mặt của Kiều Trác Phàm thâm trầm không giống như bình thường thì vội
vàng nói.
Chính bởi vì sợ sau khi Kiều Trác Phàm biết được đáp án này xong sẽ nổi giận đùng đùng, cho nên mới vừa rồi A Vĩ mới do dự
không muốn nói ra.
“Tóm lại, chuyện này nhất định không thể do
cục cưng nhà tôi làm! Bây giờ cậu hãy đi điều tra một lần nữa cho tôi!
Hơn nữa, hãy theo dõi người đã xác định cục cưng nhà tôi là người bán
đứng tập đoàn Đế Phàm. Theo dõi xem thời gian gần đây anh ta tiếp xúc
với ai, và cũng để ý tới chuyện tiền bạc và tài khoản ngân hàng của anh
ta nữa!” .
Đôi mắt của Kiều Trác Phàm híp lại thành một đường nhỏ, giống như đang suy tư điều gì đó.
Nên biết, nếu đánh chủ ý vào Kiều Trác Phàm anh, vậy thì không cần phải gấp gáp.
Dù sao thì tiền bạc đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là những con số.
Nhưng mà nếu đánh chủ ý lên người của Tiếu Bảo Bối, vậy thì sẽ không giống như vậy nữa.
Người này rõ ràng là không phải vì tiền!
Mà là muốn nhắm vào mối quan hệ của anh và Tiếu Bảo Bối!
Mà điều này, mới chính là điều àm Kiều Trác Phàm không thể tha thứ.
“Vâng, Kiều thiếu!” A Vĩ vừa nói xong vội vàng đi ra phía bên ngoài.
Rất lâu rồi anh ta không bị ánh mắt thâm trầm như vậy để nhìn mình, quả thật là anh ta có chút sợ hãi.
“Đợi chút!” Vào lúc A Vĩ sắp đi ra khỏi phòng làm việc, Kiều Trác Phàm đột nhiên gọi anh ta lại.
“Kiều thiếu còn chuyện gì dặn dò nữa ạ?”
“Chuyện này tạm thời giữ bí mật đối với cục cưng nhà tôi!”
Loại chuyện xấu xa như vậy, Kiều Trác Phàm không muốn làm cho nó ảnh hưởng tới tâm tình của Tiếu Bảo Bối.
Đối với Kiều Trác Phàm mà nói, không có gì quan trọng hơn tâm tình của bảo bối nhà anh! .
“Tôi biết rồi!” A Vĩ nói xong, lúc này mới đi ra khỏi phòng làm việc của Kiều Trác Phàm.
- - Đường phân cách - -
“Kiều Trác Phàm, Nhạc Dương đã về rồi!” Lúc chạng vạng, Kiều Trác Phàm nhận được điện thoại của Tiếu Bảo Bối.
Mặc dù cô không nói rõ là muốn anh trở về nhà với cô, nhưng mà Kiều Trác
Phàm biết rõ, trời sắp tối rồi, chứng sợ hãi giam cầm khiến cho Tiếu Bảo Bối bắt đầu luống cuống.
Anh không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Em chờ anh một chút, anh lập tức về với em ngay đây!”
“Kiều Trác Phàm, anh là tốt nhất!” Tiếu Bảo Bối ở đầu bên kia điện thoại tươi cười hớn hở nói.
Mà nghe thấy một câu nói đơn giản như vậy, Kiều Trác Phàm cảm thấy sự cố gắng của mình đúng là không uổng phí.
“Ở nhà tắm rửa sạch sẽ đi, anh trở về cần phải kiểm tra một chút!” Trước khi Kiều Trác Phàm cúp điện thoại vẫn
không quên uy hiếp như vậy.
Mà Tiếu Bảo Bối nghe được lời này của Kiều Trác Phàm thì khuôn mặt đỏ ửng lên.
Được rồi hai ngày nay cô thì ở nhà, mà anh thì ở công ty cả ngày, vừa mới về tới nhà thì Kiều Trác Phàm nhất định sẽ ôm cô vào trong lòng, sờ chỗ
này, đụng chỗ kia.
Nhưng mà bởi vì những lời kia của Kiều Trì cho nên Kiều Trác Phàm cũng không làm chuyện gì quá phận đối với cô.
Thế nhưng mỗi một lần như vậy Kiều Trác Phàm cũng phải cọ cả người cô một lượt từ trên xuống dưới mới thôi.
Bị Kiều Trác Phàm nhắc nhở một câu như vậy, Tiếu Bảo Bối lập tức nghĩ tới
hình ảnh kia. Ngay lập tức mặt của cô lại đỏ ửng lên như trái táo...
“Không cho phép!”
“Không cho phép? Không sao, anh cưỡng ép là được!”
Trước kia mỗi lần Kiều Trác Phàm nhìn thấy những đôi tình nhân nói chuyện
điện thoại vừa dai vừa dài, thì anh còn buồn bực tại sao mà có nhiều lời như vậy chứ? Hơn nữa còn tán gẫu những chuyện không có chút ý nghĩa
nào, có gì đáng nói chứ?
Nhưng mà sau khi ở bên cạnh của Tiếu Bảo Bối, hình như anh cũng rất yêu thích loại hành động này. Đặc biệt là
lúc gọi điện thoại còn có thể tùy tiện đùa giỡn Tiếu Bảo Bối một chút,
sau đó lại tưởng tượng ra cô nhóc này ở bên kia đang làm cái gì, tâm
tình của anh cũng vì vậy mà trở nên vui vẻ hơn.
Nhưng mà lúc này điều quan trọng nhất với anh là về nhà với cô, khỏi cho cô thấy trời tối lại cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ tới đây anh vội vàng cúp điện thoại.
Mà cùng lúc đó sau khi Tiếu Bảo Bối cúp điện thoại xong thì cũng giơ tay áo của mình lên ngửi ngửi!
Trên đó hình như có mùi đồ ăn mà buổi trưa cô ăn cùng với Nhạc Dương thì phải.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định hay là đi tắm rửa trước rồi lại nói sau.
Chứ lỡ để cho Kiều Trác Phàm về tới nhà, lúc ôm cô lại ngửi thấy mùi này thì đúng là rất xấu hổ!
Kết quả là Tiếu Bảo Bối cúp điện thoại xong thì liền ngâm nga một bài hát rồi đi vào trong phòng tắm.
Chẳng qua là lúc này cô vẫn chưa hề phát hiện ra, bản thân mình đã không còn bài xích chuyện thân mật với Kiều Trác Phàm nữa...
- - Đường phân cách - -
“Chị Nhạc, đột nhiên có một vụ án khẩn cấp, Anh Vũ nói là bây giờ chúng ta
phải tập trung ở văn phòng luật!” Nhạc Dương vừa đi ra khỏi nhà của Tiếu Bảo Bối, đang định đi về phía nhà mình thì lại nhận được cuộc điện
thoại như vậy.
Vốn tinh thần của cô đang có chút uể oải, sau khi nhận được tin tức này xong thì lại lên tinh thần ngay lập tức.
Nhạc Dương thừa nhận vì muốn quên đi Diệp Tử Hi, nên thời gian gần đây cô dùng công việc để khiến cho mình không nghĩ tới.
Bởi vì như vậy cho nên ngay cả một chút thời gian để buồn bã cô cũng không có.
“Được, em hãy nói với anh Vũ là chị sẽ tới ngay lập tức!”
Sau khi cúp điện thoại xong, Nhạc Dương nhanh chóng đánh tay lái, định chạy về phía văn phòng luật sư.
Nhưng vừa lúc đó, có một chiếc xe Ferrari màu đen đang lao rất nhanh về phía Nhạc Dương.
Mà chiếc xe này lao tới chặn ở phía trước xe của Nhạc Dương sau đó đạp phanh.
Vì thế nên mới tránh được kết quả hai chiếc xe va chạm vào nhau.
Chẳng qua là sau khi Nhạc Dương phục hồi lại từ trong sự sợ hãi, ngẩng đầu
lên nhìn thấy người đàn ông ngồi ở chỗ ghế lái của chiếc xe Ferrari thì
trong ánh mắt của cô tràn đầy sự kinh ngạc.
Lúc này ngồi ở trong chiếc xe Ferrari màu đen kia không phải là Diệp Tử Hi mất tích mấy ngày nay thì là ai?
Nhạc Dương không hiểu, nếu người đàn ông này đã bỏ mình mà rời đi rồi thì vì sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn anh ta một, Nhạc Dương nhanh chóng rời ánh mắt của mình đi.
Cô sợ là bản thân mình nhìn nhiều hơn một chút thì sẽ không kìm lòng được, sẽ lại không nhấc được bước chân. Cho nên cô định nhấn ga, đánh tay lái rời đi.
Nhưng vừa lúc đó người đàn ông trên chiếc xe Ferrari màu đen kia trực tiếp đẩy cửa xe mở ra, sải bước đi về phía cô.
Tốc độ của Diệp Tử Hi rất nhanh, sau khi đi vòng qua xe của mình, thì đã nhanh chóng đi tới trước xe của Nhạc Dương.
Thấy Nhạc Dương không có ý định xuống xe, anh ta trực tiếp kéo cửa xe của cô ra, đưa tay rút chìa khóa xe của cô, khiến cho Nhạc Dương không thể
không xuống xe.
“Diệp Tử Hi, rốt cuộc anh muốn làm sao...” Nhạc
Dương còn muốn lấy lại công đạo vì cảnh tượng nguy hiểm của mình lúc vừa rồi. Ai ngờ Diệp Tử Hi không hề nói câu nào đã ôm cô vào trong lòng...