Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 370: Chương 370: Muốn cướp Tiểu chủ về Vs có thiếu em rể không? 1




Editor: Yên Yên (yenyen)

Nhưng mà trong mắt Kiều Trác Phàm lại lộ ra vẻ thích thú.

Người bị choáng váng nhất lúc này có lẽ là Nhạc Dương đang đứng gần bọn họ.

Lập tức, Nhạc Dương cũng có chút giật mình.

Từ lúc nào mà Tiếu Bảo Bối lại có dáng vẻ như vậy? Sao cô lại không biết một chút nào hết?

Mà Kiều Trác Phàm bị Tiếu Bảo Bối nói như thế, ngược lại vui vẻ ôm cô vào trong lồng ngực của mình, sau khi hôn liên tiếp lên gương mặt của cô mới thoáng bất mãn nói: “Đều nghe theo em, đợi lát nữa chúng ta liền về nhà...”

Giọng nói trầm đục đó là chứng minh tốt nhất.

Một màn này rất kích thích Phạm Manh Manh, cô ta như sắp ngất đi.

Vốn tưởng rằng Tiếu Bảo Bối đến rất đúng lúc.

Cô ta có thể thừa dịp ở cùng với Kiều Trác Phàm giở trò ly gián.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, cuối cùng vẫn là tự mình thương tích chất chồng.

Hai người kia không coi ai ra gì, liếc mắt đưa tình với nhau.

Mà Phạm Manh Manh cuối cùng lại là khán giả ngồi xem.

“Em chỉ muốn Phạm tiểu thư cũng nhìn thấy thôi. Em không có tức giận, em vẫn luôn biết Kiều Trác Phàm nhà chúng ta rất được hoan nghênh. Nếu cả ngày chỉ vì những thứ ruồi muỗi vây lượn bên cạnh anh ấy mà tức giận, vậy thì không phải mỗi ngày em đều không ăn hết dấm hay sao?” Sau khi Tiếu Bảo Bối trấn an người đàn ông bên cạnh một phen, hướng Phạm Manh Manh nói.

Phạm Manh Manh thật sự cho rằng Tiếu Bảo Bối cô không hiểu bây giờ cô ta đang làm trò gì sao?

Quả thật mới vừa rồi cô có chút kích động, hận không thể trực tiếp đi lên xé rách khuôn mặt giả tạo của cô ta. Nhưng may mắn là Nhạc Dương đã nhắc nhở cô.

Lúc này, nếu cô bởi vì ghen mà nổi nóng với Phạm Manh Manh, vậy không khác nào trực tiếp đem Kiều Trác Phàm đẩy vào trong ngực người khác?

Việc làm mất nhiều hơn được đó, Tiếu Bảo Bối tất nhiên sẽ không làm.

Sau khi mấy câu nói được thốt ra, sắc mặt Phạm Manh Manh rõ ràng chuyển thành màu tím.

Ruồi muỗi?

Tiếu Bảo Bối không phải ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe chứ?

Nhưng đáng chết, hiện tại cô ta lại không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác.

Nếu như phản bác lại thì không phải chứng minh thật ra cô ta chính là những thứ kia ruồi muỗi kia trong miệng Tiếu Bảo Bối sao?

“Được rồi, chuyện của quá khứ cứ để nó trôi qua đi. Cô đã biết lỗi như vậy, chúng tôi cũng đón nhận rồi!”

Cứ như vậy, về sau bọn họ cũng không có lý do gặp mặt! Nếu không, chắc chắn rằng Phạm Manh Manh còn có thể lấy lại cái cớ này để yêu cầu gặp mặt Kiều Trác Phàm nhiều lần.

Sau khi nói mấy câu đó, Tiếu Bảo Bối liền vỗ vỗ cánh tay Kiều Trác Phàm, nói: “Anh đã ăn bữa sáng chưa?”

“Còn chưa có ăn!” Kiều Trác Phàm chỉ những thứ đang bày ở trước mặt anh, dường như một hớp cũng chưa có đụng đến.

“Những thứ này đã lạnh rồi, ăn vào sẽ không tốt. Bên kia còn chút đồ nóng, chúng ta đến đó ăn đi!” Nói xong, cô cũng mặc kệ Kiều Trác Phàm có đồng ý hay không, trực tiếp lôi kéo anh đi về phía cái bàn vừa nãy bọn cô đã ngồi.

So với những người còn lại, Kiều Trác Phàm trước sau vẫn cười tươi như hoa.

Vốn tưởng rằng Tiếu Bảo Bối sẽ nổi giận với anh nhưng không ngờ ban nãy ôm hôn anh còn không nói, bây giờ lại chủ động quan tâm, việc này sao có thể làm cho anh mất hứng chứ?

Lúc này, Kiều Trác Phàm chỉ có cảm giác cả người mình lâng lâng, giống như đang sống ở trong giấc mộng.

Nhìn bọn họ đã bắt đầu đi xa, Nhạc Dương cũng vội vàng bước chân chạy về phía họ.

Lần chiến đấu này, Tiếu Bảo Bối hoàn toàn thắng lợi.

Mà điều làm Nhạc Dương cảm thấy hứng thú nhất là, từ khi nào mà Tiếu Bảo Bối học được những điều kỳ lạ này?

Trước mắt, Nhạc Dương còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, làm gì có thời gian chú ý đến Phạm Manh Manh – người bị lưu lại cuối cùng.

Mà Phạm Manh Manh bị nói khéo một phen như vậy, trong bụng có chút không phục. Chỉ là nếu cô ta hành xử giống như trước đây thì nhất định sẽ rất lúng túng, vì vậy cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cơn giận này.

Cuối cùng, cô ta lặng lẽ rời đi trong khi ba người bọn họ không để ý đến…

—— tuyến phân cách ——

“Cục cưng, sau khi ăn xong chúng ta hãy về nhà đi!” Kiều Trác Phàm vừa đút bánh mì vào trong miệng của mình, vừa nhìn về phía Tiếu Bảo Bối với khuôn mặt mong đợi.

Mới vừa rồi Tiếu Bảo Bối nói những lời đó, hại lòng anh đến bây giờ vẫn còn ngứa ngáy một chút.

Vào lúc này nếu tìm một chỗ không người, cùng Tiếu Bảo Bối ôm hôn một cái thì thật tốt, anh sắp không thể khống chế nổi rồi.

“Được, nếu về thì anh về một mình đi!” Tiếu Bảo Bối vừa chậm rãi uống sữa tươi, vừa nói.

Hai chữ đầu khiến đáy mắt Kiều Trác Phàm hưng phấn khác thường, mà lời nói phía sau lại khiến ánh mắt anh lập tức tối xuống.

“Làm sao vậy, vừa rồi không phải chúng ta đang tốt đẹp sao?” Nét mặt Kiều Trác Phàm lộ ra chút uất ức.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên có chút không vui thôi!”

Nói xong lời này Tiếu Bảo Bối lại trực tiếp ăn bánh mì nướng trước mặt mình, sau đó nói: “Đúng rồi, em quên không nói với anh, lúc nãy em đã đồng ý hôm nay đi dạo phố với Nhạc Dương!” Ý của cô chính là hôm nay chúng ta sẽ không hẹn hò nữa.

Chỉ là lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, Nhạc Dương bên cạnh vẫn đang nghiêm túc ăn điểm tâm liền kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Bảo Bối.

Ánh mắt kia như là đang hỏi, chúng ta nói muốn đi dạo phố lúc nào?

Thật ra thì ngày chủ nhật hiếm hoi này, Nhạc Dương đã sớm hẹn Diệp Tử Hi cùng lăn lộn trên giường, địa điểm là bên trong ổ nhỏ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.