Editor: Yên Yên (yenyen)
Lúc này, cô ra ngoài ăn điểm tâm chỉ để lót dạ trước. Tránh việc đến lúc cùng Diệp Tử Hi đánh một trận lại bị đói bụng quá mức.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, cô gặp được Kiều Trác Phàm cùng Phạm Manh Manh ở chỗ này, ngay sau đó bắt đầu bất bình giùm Tiếu Bảo Bối, báo cho Tiếu Bảo Bối tới đây.
Vì thế, đã làm chậm trễ không ít thời gian. Không khéo hiện tại Diệp Tử Hi đã ở trong ổ nhỏ chờ cô đến độ gấp gáp rồi.
Bây giờ Tiếu Bảo Bối lại nói muốn cùng cô đi dạo phố, vậy không phải đồng nghĩa với việc chuyện cô đã chuẩn bị hôm nay không thể làm sao?
Mà Tiếu Bảo Bối tự nhiên cũng thấy Nhạc Dương vội vàng nháy mắt ra hiệu với cô.
Lập tức, Tiếu Bảo Bối nói: “Nhìn cái gì vậy, chuyện đã bàn bạc trước đều có thứ tự đến trước và sau! Hôm nay mình sẽ đi cùng với cậu, về phần đi cùng người khác là chuyện của tuần sau!” Lời nói phía trước là nói với Nhạc Dương.
Dĩ nhiên, thời điểm nói những điều này, cô cũng không quên cho Nhạc Dương nét mặt trấn an, không để cô ấy kinh ngạc như vậy.
Những lời cuối cùng, mới là nói với Kiều Trác Phàm. Mặc kệ vì sao hôm nay anh cùng Phạm Manh Manh gặp mặt thì bây giờ cô cũng không muốn cùng anh đi ra ngoài.
Chỉ là nhìn chiếc áo khoác mà anh nói muốn mặc khi đi ra ngoài cùng cô hôm nay nhưng lại cùng Phạm Manh Manh gặp mặt, Tiếu Bảo Bối đã rất nén giận rồi.
Lúc này còn muốn cùng đi cùng nhau, khó tránh khỏi sẽ ầm ĩ lên.
Thay vì đến cuối cùng phải cãi vả, không bằng không đi!
“Bảo bảo...Em hãy nghe anh nói!” Kiều Trác Phàm nhìn thấy trên mặt Tiếu Bảo Bối không có nụ cười, mới ý thức rằng cô thật sự vẫn rất tức giận.
Nhưng cô không giải thích bất cứ điều gì, Tiếu Bảo Bối còn nói: “Kiều Trác Phàm, anh đừng nói gì cả. Hôm nay em chỉ muốn yên tĩnh!” Lúc nói đến đây, cô giống như là nghĩ tới điều gì đó lại bổ sung thêm một câu: “Cũng đừng hỏi em vì sao muốn yên tĩnh!”
Thời điểm Tiếu Bảo Bối nói những lời này, sắc mặt của Kiều Trác Phàm rất khó coi.
Mà Nhạc Dương lại có tâm trạng chờ xem trò vui, muốn nhìn xem Kiều Trác Phàm sẽ xử lý những chuyện này như thế nào?
Dĩ nhiên, nếu là Kiều Trác Phàm chỉ nói xin lỗi Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương sẽ không để ý mà nhúng tay.
Chỉ là, kết quả sau cùng lại khiến Nhạc Dương cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Khuôn mặt Kiều Trác Phàm vốn âm trầm, thoạt nhìn liền muốn nổi giận nhưng cuối cùng, sau khi quan sát Tiếu Bảo Bối mấy lần, chỉ nói: “Được rồi, trước hết hôm nay em cùng Nhạc Dương ra ngoài chơi. Đợi lát nữa khi nào mệt rồi, anh đi đón em là được! Nhưng em đừng hờn dỗi, anh chỉ có thể nói là anh không có làm gì sai!”
Kiều Trác Phàm thỏa hiệp?
Trên thương trường, giới luật sư đều khen ngợi Kiều Trác Phàm, nhưng trước mặt Tiếu Bảo Bối ngay cả nửa điểm nổi giận cũng không có.
Mà cuối cùng, anh còn đưa một cái thẻ tín dụng cho Nhạc Dương: “Cô đi chơi với cô ấy đi, đừng chơi đùa những thứ quá nguy hiểm, cần bao nhiêu cứ quẹt thẻ là được!”
Sau khi đem thẻ đưa cho Nhạc Dương, Kiều Trác Phàm vẫn không quên dặn dò.
Anh nhìn Tiếu Bảo Bối ra ngoài như vậy, liền đoán ngay cả túi xách cũng không mang theo. Anh lo lắng cô không có tiền tiêu xài, cũng lo lắng cô sẽ gặp chuyện nguy hiểm.
“Tôi biết rồi!” Tiếu Bảo Bối ra hiệu ở bên dưới, Nhạc Dương liền nhận lấy tấm thẻ trên tay Kiều Trác Phàm.
Sau đó, Kiều Trác Phàm thật sự rời đi.
Nhìn Kiều Trác Phàm vừa ra khỏi cửa, Nhạc Dương liền vội vàng tiến tới bên cạnh Tiếu Bảo Bối: “Tiếu Bảo Bối, nhanh lên, truyền thụ cho tớ một chút!”
“Truyền thụ cái gì?” Tiếu Bảo Bối nhìn ly sữa bò kia, còn dư lại hơn nửa ly.
Có thể bởi vì hôm nay không có tâm trạng nên khi uống luôn có một mùi vị lạ.
Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối dứt khoát đem ly sữa bò để xuống.
“Thuật giữ chồng!” Nhạc Dương nở nụ cười bỉ ổi, làm cho người ta không khó để liên tưởng đến trong đầu của cô nàng đang suy nghĩ mấy chuyện khó nói kia.
“Mình làm gì có thuật giữ chồng nào?” Nếu như thật sự có, cô đã sớm lấy ra dùng, cũng không để người phụ nữ kia xuất hiện, làm ảnh hưởng tới tâm tình của cô.
“Còn nói không có? Cậu xem Kiều Đại thiếu mới vừa rồi bị cậu làm cho tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói nhưng cuối cùng còn nói với mình nhiều lời như vậy là vì người nào chứ?” Nhạc Dương nói đến đây liền tiến tới bên tai Tiếu Bảo Bối: “Mau nói cho tớ biết, có phải cậu có kỹ thuật đặc biệt ở phương diện kia hay không?”
“Khụ khụ...Không có kỹ thuật đặc biệt gì.”
Được rồi, Nhạc Dương ghé vào bên tai của cô lẩm bẩm như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng biết ý tứ trong lời nói đó.
Chính là cô cũng muốn tự hỏi mình, phương diện kia của cô và Kiều Trác Phàm làm thế nào mà cân đối.
Nhưng những chuyện như vậy, cho tới bây giờ Tiếu Bảo Bối cũng chưa có quan tâm qua.
Bởi vì mặc kệ cô làm thế nào, Kiều Đại thiếu cũng sẽ tùy tâm sở dục hướng dẫn cô.
Giống như tối hôm qua...
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Tiếu Bảo Bối ngay lập tức đỏ lên.
Lập tức Nhạc Dương giống như nhìn ra cái gì: “Còn nói không có gì, ngay cả vẻ mặt này của cậu cũng ám chỉ là có cái gì đó.”
“Được rồi, đừng hỏi cái này nữa!” Để tránh Nhạc Dương đến nghiêm hình bức cung mình, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng dừng đề tài này.
“Nếu không hỏi cái này, vậy mình hỏi cậu một chút, mới vừa rồi làm sao cậu có thể nghĩ ra cách đối phó với Phạm Manh Manh như vậy? Thật quá tuyệt!”
Nếu là đổi thành Nhạc Dương cô, đoán chừng cũng không thể làm được như Tiếu Bảo Bối.
“Thật ra thì mình chính là không muốn cho cô ta chiếm thế thượng phong, chỉ đơn giản như vậy!” Nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Manh Manh, lúc ấy cô ta không coi ai ra gì, gắp đồ ăn vào trong chén của Kiều Trác Phàm, cố gắng biểu hiện sự thân thiết. Một màn đó làm cho ý chí chiến đấu của Tiếu Bảo Bối trong nháy mắt tràn đầy.
Bởi vậy, những chuyện khác cũng tự nhiên mà xảy ra.
“Không ngờ Tiếu Bảo Bối cậu chính là chuyên gia tâm lý trời sinh! Nếu không, cậu hãy rời khỏi tập đoàn Đế Phàm, tới công ty luật của mình học tập. Mình bảo đảm chỉ cần mấy năm, cậu sẽ trở thành một trong những luật sư giỏi nhất ngành.” Cao thủ tâm lý giống như vậy thích hợp làm luật sư nhất.