“Không được, mau cho người đem vật này ra ngoài!”
“A...”
Sau khi tấm vải đen rơi xuống, cả lễ đường bắt đầu phát ra những tiếng thét chói tai, còn có vô số đèn flash sáng lên.
Tương lai Diệp Tử Hi là người thừa kế nên Diệp gia hi vọng thông qua buổi lễ đính hôn trực tiếp này sẽ giúp Diệp gia có thể vực dậy. Vì vậy hai nhà mời rất nhiều người làm bên truyền thông đến.
Chỉ là không ai nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Cha của Diệp Tử Hi thấy hình không ổn liền nhanh chóng tới trước cản trở phóng viên.
Nhưng chỉ bằng cơ thể một người sao có thể chống đỡ được?
Ông ta gọi vệ sĩ hỗ trợ nhưng nhóm ký giả đã xông lên trước, tạo thành một bức tường người, khiến những người đó không cách nào tiến vào.
Hiện trường một lần nữa mất khống chế...
Từ sau khi tấm vải bị kéo xuống, hai người Mã Viện Viện và Diệp Tử Hi vẫn luôn nhìn vào phía trước.
Đặc biệt là Diệp Tử Hi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tấm hình, giống như hận không thể kéo người trong bức hình ra.
“Diệp Tử Hi, xem anh gây ra chuyện tốt này!”
Ý thức được lễ đính hôn mơ ước của cô ta đã bị phá hỏng, Mã Viện Viện quay sang hét lớn với Diệp Tử Hi.
Phát tiết như vậy vẫn chưa đủ, Mã Viện Viện bước tới nắm lấy cổ áo Diệp Tử Hi đánh tới tấp.
“Diệp Tử Hi, rốt cuộc cậu muốn giở trò quỷ gì? Có phải cậu chê nhà cậu chưa đủ thảm, hy vọng chúng tôi cũng bị mất mặt theo không hả?”
Mẹ của Mã Viện Viện cũng xông tới. Không có cha mẹ nào muốn trong lễ đính hôn của con gái mình nhìn thấy hình con rễ tương lai ôm hôn người khác một cách thân mật như vậy. Đặc biệt lúc này còn có nhiều ký giả ở đây, tin tức này nếu bị truyền đi thì mặt mũi Mã gia bọn họ cũng xem như mất hết.
Bị chửi mắng thậm tệ nhưng Diệp Tử Hi vẫn nhìn chằm chằm vào tấm hình khổng lồ trước mặt.
Trên tấm hình đúng là hình ảnh anh và Nhạc Dương đang hôn nhau.
Khi hẹn hò với Nhạc Dương, anh vẫn luôn giữ bí mật. Do đó không có khả năng bị người khác chụp được. Vậy người chụp tấm hình này là Nhạc Dương sao?
Dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ từ một phía của Diệp Tử Hi.
Bây giờ, anh ta rất tức giận. Diệp Tử Hi quét mắt nhìn toàn lễ đường để tìm kiếm bóng dáng của Nhạc Dương, rất nhanh liền nhìn thấy cô.
Dáng người cô vốn mập mạp, muốn không nhìn thấy cũng khó!
Diệp Tử Hi đẩy Mã Viện Viện và mẹ cô ta sang một bên, nhanh chóng đi tới chỗ Nhạc Dương.
“Nhạc Dương, bây giờ em vừa lòng rồi chứ?” Vừa tới gần cô anh đã hét to.
Này hét này khiến cả lễ đường đều nghe được. Vốn dĩ đang cố gắng chụp khung hình được đưa đến, các ký giả đều dời lực chú ý, rối rít chạy về phía Diệp Tử Hi.
Gần đây mọi người đều thích đọc các tin giật gân.
Mà hiện trường lễ đính hôn của Diệp gia và Mã gia bây giờ nếu đưa lên báo ngày mai thì chắc chắn lượng tiêu thụ sẽ tăng đột biến.
“Cái gì?”
Nhạc Dương vốn đã định rời đi nhưng lại thấy A Vĩxuất hiện. Vì cô lo lắng cho Diệp Tử Hi nên mới nán lại.
Không ngờ, cô lo lắng cho anh là thế nhưng lại đổi lại sự nghi ngờ của anh.
“Em dám nói, sự việc xảy ra ngày hôm nay không phải lo em làm?” Diệp Tử Hi đã giật cà vạt ra, đầu tóc cũng trở nên bù xù.
Nhạc Dương chợt phát hiện, một Diệp Tử Hi như vậy dường như có chút xa lạ, không hề tốt đẹp...
“Thì ra anh cho rằng những việc này đều do em làm?” Nhạc Dương cười, phía sau kính mát đôi mắt cũng đang rơi lệ.
Nhạc Dương không cần người đàn ông này yêu cô, lại càng không cầu xin anh ở lại bên cạnh cô. Chỉ mong anh có thể đủ hiểu cô, không uổng phí tấm lòng của cô...
Nhưng dường như chỉ một điều đó anh ta cũng không làm được...
“Diệp Tử Hi, nếu em nói này tất cả những việc này đều không phải em làm, anh có tin không?” Nếu cô muốn làm thì đâu chỉ đơn giản là gửi một tấm hình ôm hôn như vậy? Nếu cô muốn công bố tình cảm của bọn họ thì cô đâu phải để chính mình uất ức mình, ngu ngốc hẹn hò lén lút với anh mỗi ngày.
Khi Nhạc Dương cùng Diệp Tử Hi tranh cãi, xung quanh đèn flash chớp chớp không ngừng. Không ít ký giả còn chăm chú ghi chép về gương mặt đẫm nước mắt sau cặp mắt kính của Nhac Dương...
Nhưng lúc này Diệp Tử Hi đã bị thù hận che mắt, anh ta không hề chú ý tới sự đau khổ cùng hai dòng nước mắt của Nhạc Dương: “Em còn muốn nói dối!”
Người đưa hình tới là A Vĩ, người Diệp Tử Hi đã nhìn thấy dưới lầu của Nhạc Dương.
Có thể chụp được tấm hình thân mật như vậy cũng chỉ có mình cô có thể nắm trong tay cơ hội này!
Diệp Tử Hi cho rằng tất cả chứng cứ đều hướng về Nhạc Dương, nhưng cô vẫn muốn ngụy biện, đây mới là điều làm anh ta tức giận nhất.
Nghe được lời buộc tội của Diệp Tử Hi, Nhạc Dương liền cười.
Dường như nụ cười này đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng của cô.
“Diệp Tử Hi, em là người như thế nào anh không biết sao...” Nếu không trải qua sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đau lòng của cô lúc này...
“...” Nghe cô hỏi ngược lại, trong lúc nhất thời, Diệp Tử Hi cũng cứng họng.
Không đợi anh trả lời, Nhạc Dương lại nói: “Diệp Tử Hi, em đột nhiên phát hiện, anh thật không xứng đáng để em lãng phí nhiều năm như vậy...”
“Trước kia, khi bảo bối nói với em điều này, em còn nói cô không hiểu chuyện! Nhưng bây giờ xem ra, người không hiểu chuyện lại là em... Chỉ vì anh, em đã làm liên lụy tới đứa bé trong bụng Tiếu Bảo Bối!”
Bất chợt, Nhạc Dương đã ý thức được chuyện này là do ai làm.
Kiều Trác Phàm...
Người đàn ông kia đã từng nói, đối cô khiến đứa bé của Tiếu Bảo Bối gặp chuyện không may, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mặc kệ là Nhạc Dương, hay Diệp Tử Hi - người khiến Nhạc Dương tìm đến rượu để giải sầu!
Nhạc Dương vẫn luôn lo lắng không biết Kiều Trác Phàm sẽ làm ra chuyện gì. NHưng đã mấy ngày trôi qua không thấy động tĩnh nên Nhạc Dương còn cho rằng anh chỉ dọa cô mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra anh đã sớm ở nơi này chờ bọn họ!
Anh muốn người hại đứa bé của anh và Tiếu Bảo Bối không được sống yên ổn...
Nhạc Dương không thể không thừa nhận, người đàn ông này nói được làm được, hơn nữa thủ đoạn cũng thật tàn nhẫn. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã khiến cho mọi người thương tích khắp người.
Mặc kệ là cô hay Diệp Tử Hi, sau này cũng không thể hạnh phúc...
Kiều Trác Phàm, anh thật giỏi!
Nhưng Nhạc Dương không hề hận Kiều Trác Phàm vì cô biết, đây là cô nợ Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối.
Nếu không phải vì cô thì bây giờ đứa bé vẫn còn khỏe mạnh ở trong bụng Tiếu Bảo Bối, mấy tháng sau bọn họ sẽ chào đón một sinh linh nhỏ...
Nhưng vì cô, đứa bé kia chưa kịp mở mắt nhìn thế giới tốt đẹp này đã không còn nữa!
Nếu là cô, cô cũng sẽ không cam lòng, cũng sẽ buồn rầu, tức giận.
Cho nên hôm nay mặc kệ Kiều Trác Phàm làm gì, Nhạc Dương cũng sẽ không oán hận một câu.
“Em vừa nói gì...” Diệp Tử Hi nghe Nhạc Dương nói liền biến sắc.
Đứa bé của Tiếu Bảo Bối không còn nữa?
Chuyện xảy ra khi nào?
Hơn nữa, tại sao Nhạc Dương nói là cô ấy hại đứa bé đó?
Lượng tin tức Nhạc Dương nói ra quá nhiều khiến Diệp Tử Hi không thể tiếp thu được trong một thời gian ngắn.