“Nhạc Dương, rốt cuộc em đang nói cái gì thế, anh nghe không hiểu?” Diệp Tử Hi cau mày, vội vàng muốn nghe được tin tức chính xác thực từ Nhạc Dương.
Tại sao đứa bé của Tiếu Bảo Bối không còn?
Chuyện này thì có liên quan gì đến Diệp Tử Hi anh?
Diệp Tử Hi ngoài trừ muốn làm rõ ràng mối quan hệ này, càng hy vọng Nhạc Dương giúp anh ta thoát khỏi tội danh.
Hiện tại xung quanh có nhiều ký giả truyền thông như vậy, Nhạc Dương lại đột nhiên nói về chuyện đứa bé Tiếu Bảo Bối không còn, ai cũng sẽ nghĩ việc này liên quan đến Diệp Tử Hi anh mất?
Cho nên, Diệp Tử Hi vội vàng yêu cầu Nhạc Dương chứng minh giúp mình.
Lúc này Nhạc Dương chậm rãi tháo kính mát xuống, lộ ra đôi mắt vì khóc quá nhiều mà sưng đỏ như quả óc chó.
Hành động này của Nhạc Dương khiến ánh đèn flash hoạt động liên tục.
“Diệp thiếu gia, cô gái này có quan hệ như thế nào với anh vậy?” Đông đảo ký giả lập tức phát hiện Nhạc Dương chính là người phụ nữ trong tấm hình kia.
Với dáng người của cô không muốn nhận ra cũng khó!
Ký giả vừa hỏi vừa không nhịn được lộ ra vẻ mặt khinh bỉ đối với Diệp Tử Hi, thậm chí còn tò mò tại sao Diệp Tử Hi lại có khẩu vị nặng như thế.
“Diệp thiếu gia, cô gái này có phải là người trong bức hình đúng không? Xin hỏi, bây giờ hai người đang hẹn hò sao?”
“Cô gái này, cô với Diệp thiếu gia có quan hệ như thế nào?”
“Hơn nữa, cô gái và đứa bé cô nói có quan hệ gì với Diệp thiếu gia ?”
“...”
Nhà báo chính là người vô tình nhất trên đời.
Rõ ràng bây giờ bọn họ đang ở thế khó xử nhưng vẫn muốn tiếp cận, bắt họ đối mặt với những chuyện đau lòng đó.
“Những vấn đề này chờ sau khi tôi điều tra sẽ cho quý vị một câu trả lời chắc chắn, xin cứ tin tưởng tôi, Diệp Tử Hi tôi và đứa bé cô ấy vừa nói không có bất kỳ quan hệ nào!” Diệp Tử Hi gào to.
Mặc dù anh đã quen biết Tiếu Bảo Bối nhiều năm, cũng coi như là bạn bè, nhưng bọn họ vẫn không vừa lòng đối phương. Đứa bé của Tiếu Bảo Bối sao có thể liên quan đến anh được?
Nhưng lời anh nói rất nhanh bị những câu hỏi xung quanh lấn át.
Đa số ký giả đều đưa chú ý đến đứa bé trong lời nói của Nhạc Dương.
Thậm chí, có vài người đã bắt đầu quan tâm tới tung tích bây giờ của đứa bé này.
Thấy tình huống càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, Diệp Tử Hi vội vàng khuyên Nhạc Dương: “Nhạc Dương, em nhanh chóng giải thích giúp anh một chút đi! Đứa bé kia thật sự không có liên quan gì đến anh. Chẳng lẽ em không biết nếu việc này truyền ra ngoài rất bất lợi với cả anh và em sao?”
Nếu không giải thích, sự việc trong buổi lễ đính hôn này truyền ra ngoài, Diệp Tử Hi còn có thể có chỗ đứng hay sao? Hơn nữa anh ta cũng lo lắng, nếu làm lớn chuyện sẽ khiến Mã gia hủy bỏ hôn sự này. Đến lúc đó Diệp gia sẽ đứng trên bờ vực phá sản!
“Nhạc Dương, van xin em...”
Đây là lần đầu tiên Diệp Tử Hi hạ mình, tỏ vẻ bất lực ở trước mặt Nhạc Dương.
Chỉ là anh không biết, vẻ mặt này của anh càng khiến Nhạc Dương cảm thấy buồn cười.
Đến bây giờ Diệp Tử Hi cũng chỉ biết suy nghĩ cho chính mình.
Anh ta lo lắng chuyện ngày hôm nay một khi truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của anh và Diệp gia.
Nhưng Diệp Tử Hi, anh có từng nghĩ cho em dù chỉ một lần không, nếu không nghĩ cho đứa bé đáng thương của Tiếu Bảo Bối một chút cũng được?
Nhưng không có...Diệp Tử Hi chưa bao giờ suy nghĩ cho bọn họ.
Anh chỉ để ý đến cảm giác của một mình anh mà thôi...
Có lẽ đây là lần đầu tiên Nhạc Dương biết rõ con người Diệp Tử Hi sau nhiều năm như vậy.
Bất cứ lúc nào, người đàn ông này luôn suy nghĩ cho mình trước tiên. Mà Nhạc Dương cô vẫn cứ ngu ngốc mong đợi một người như vậy sẽ yêu thượng cô...
Nhạc Dương nở nụ cười: “Diệp Tử Hi, hôm nay em đã nhìn thấu anh, thật sự nhìn thấu anh rồi...”
Cô đang cười, nhưng ký giả đều ghi lại cô gái này rất đau lòng.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tử Hi thấy Nhạc Dương tuyệt vọng như thế.
Giây phút đó, anh mấp máy môi, dường như có lời gì muốn nói với Nhạc Dương.
Nhưng anh còn chưa nói ra, Nhạc Dương lại mở miệng: “Tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là chúng ta thiếu Tiếu Bảo Bối. Em phải trả giá, anh cũng vậy!”
Từ sau khi phát sinh biến cố kia, Nhạc Dương chưa ngủ yên ổn một ngày nào.
Nhưng còn Diệp Tử Hi lại cứ như bình thường. Hôm nay, còn cử hành lễ đính hôn long trọng như thế?
Trong lúc bất chợt, Nhạc Dương có chút thấu hiểu cảm giác của Kiều Trác Phàm.
Diệp Tử Hi vẫn luôn cau mày, không biết nên nói gì cho phải.
Đến lúc này anh ta cũng biết, chuyện này khẳng định không phải Nhạc Dương làm.
Nghe những lời Nhạc Dương nói, anh ta có thể đoán là do Tiếu Bảo Bối, hoặc người quen của Tiếu Bảo Bối làm. Mục đích có lẽ là báo thù cho đứa con của Tiếu Bảo Bối.
Theo bản năng, Diệp Tử Hi muốn nói xin lỗi Nhạc Dương, dù sao vừa rồi là anh nghi ngờ cô. Những lời kia đã đến cổ họng nhưng Diệp Tử Hi vẫn cố chấp không chịu nói ra .
Anh ta phát hiện, từng câu từng chữ Nhạc Dương nói ra đều kích động nhóm ký giả. Vì vậy anh lo lắng, nếu mình tiếp tục nói chuyện với Nhạc Dương sẽ lộ ra những tin tức bất lợi cho anh ta.
Những lời muốn nói ra cứ như vậy bị anh giấu ở trong lòng.
Diệp Tử Hi cũng không ngờ rằng những lời không nói ra ấy cũng chỉ có thể giấu trong lòng cả đời. Dù sau này có cơ hội nói ra cũng không có chút ý nghĩa nào.
Đang lúc Diệp Tử Hi do dự có nên nói xin lỗi Nhạc Dương hay không thì cô lại chủ động mở miệng: “Diệp Tử Hi, xem như hôm nay là lần cuối cùng chúng ta một gặp mặt! Em muốn cảm ơn anh đã cho em cơ hội theo đuổi anh, cũng cảm ơn anh cho em một mối tình khó quên. Đặc biệt cảm ơn anh để em nhìn thấy rõ anh là hạng người gì!”
Những lời đó khiến Diệp Tử Hi rối loạn, anh có cảm giác Nhạc Dương sẽ bỏ đi thật xa.
Giây phút ấy Diệp Tử Hi cảm giác một món đồ quan trọng trong cuộc đời sẽ rời khỏi hắn.
Anh ra sức tìm kiếm nguyên nhân của sự bất an này, cuối cùng xác định đó là do Nhạc Dương.
Diệp Tử Hi vươn tay muốn giữ cô lại. Mặc dù anh biết làm vậy trước truyền thông sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt nhưng anh vẫn cố chấp vươn tay. Bởi vì anh cảm thấy, nếu bây giờ anh không giữ Nhạc Dương lại thì có thể hoàn toàn mất đi cô.
Nhưng khi anh đưa tay ra, Nhạc Dương đã lui về phía sau, chạy về phía cửa chính của lễ đường.
Những ký giả thấy bên cạnh Diệp Tử Hi có khe hở, lập tức ùa lên khiến anh và Nhạc Dương bị ngăn cách giữa dòng người.
Diệp Tử Hi phát hiện, thì ra khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải chân trời góc biển, mà là chúng ta bị ngăn cách bởi quá nhiều người và những điều thị phi...
Mặc kệ anh cố gắng thế nào, những người đó vẫn chắn trước mặt anh.
Nhạc Dương nhìn anh luống cuống cũng có chút bất đắc dĩ nhưng bây giờ cô muốn buông xuôi tất cả, không giữ lại bất cứ thứ gì.
Nhìn Diệp Tử Hi nỗ lực thoát khỏi dòng người nhưng vẫn bất lực, Nhạc Dương đột nhiên lau giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi, mỉm cười nói: “Diệp Tử Hi, không hẹn gặp lại!”
Sau đó, cô nhẫn tâm quay người đi...