Editor: Táo đỏ phố núi
“Tôi là Phạm Manh Manh! Tôi và Kiều là thanh mai trúc mã, tôi cũng là người quen của mẹ Kiều! Bây giờ đến phiên cô!”
Sau khi Phạm Manh Manh tự giới thiệu mình xong, thì bắt đầu nhìn chằm chằm
vào Anna. Giống như là đang chờ đợi Anna nhận thua vậy.
“Phạm
Manh Manh đúng không! Cô nói cô là bạn thanh mai trúc mã của Kiều... Anna lặp lại lời nói của cô ta, điều này khiến cho Phạm Manh Manh có
chút khó hiểu.
Cô ta vốn tưởng rằng sau khi cô ta nói ra mối quan hệ kia, thì người phụ nữ này sẽ thu thái độ lại mới đúng chứ!
Ai ngờ, sau khi đại tiểu thư Anna suy nghĩ một lúc thì lại nói: “Thanh mai trúc mã cũng không phải là mối quan hệ mờ ám gì! Nhưng mà cô nói là cô
và mẹ của Kiều rất thân thiết, không phải ý cô muốn nói là cô chính là
con dâu được bà ấy chọn đấy chứ?”
Đến cùng thì cô ta cũng không
ngờ được Anna lại vạch trần cô ta không chút lưu tình nào như vậy, đột
nhiên mặt của Phạm Manh Manh đỏ lên.
“Chuyện này chờ sau này đi,
không phải là sẽ có câu trả lời hay sao!” Dường như cho tới bây giờ,
Phạm Manh Manh vẫn luôn mơ mộng sẽ trở thành Kiều phu nhân!
Mà Anna thì ngay cả khinh thường cũng lười tỏ thái độ với cô ta.
Bởi vì cô hiểu rõ, trên đời này chỉ cần có một người là Tiếu Bảo Bối tồn tại, thì những người khác đều phải đứng một bên!
Cho dù cô ta có nịnh nọt mẹ của Kiều Trác Phàm thì đã làm sao?
Nhưng mà lúc này, sự thật tàn nhẫn như vậy Anna cảm thấy là vẫn chưa cần thiết vạch trần ra.
Sự thật tàn nhẫn như vậy, vẫn nên để cho Kiều Trác Phàm tự mình nói cho
Phạm Manh Manh là được rồi. Anna cảm thấy cô vẫn tương đối thích hợp làm một thiên sứ! SSdienng dànlew quy9on.
“Vậy thì chờ sau này xem
sao!” Sau khi hiểu rõ thân phận của người phụ nữ này, Anna cũng không
muốn ở lại chỗ này nữa, lãng phí thời gian quý giá nói chuyện với người
phụ nữ thích tranh giành tình nhân này.
Hơn nữa, căn bản còn tìm lộn người để tranh giành tình nhân nữa chứ.
Nếu như người phụ nữ này ăn dấm chua của anh Duật, thì Anna cô tuyệt đối sẽ theo tới cùng!
Còn là Kiều thì...
Hãy để cho bản thân Tiếu Bảo Bối chơi đùa đi!
Sau khi cầm những văn kiện kia lên một lần nữa, Anna mang đôi giày cao gót chuẩn bị nhấc chân rời đi.
Nhưng mà Phạm Manh Manh lại có cảm giác mình bị lừa gạt.
Vừa rồi người phụ nữ này nói không phải chỉ cần cô nói ra thân phận của mình thì cô ấy sẽ nói cho cô biết những điều kia sao?
Nhưng mà bây giờ sau khi người phụ nữ ở trước mặt này biết thân phận của cô xong, liền định đứng dậy rời đi.
Chuyện này, cũng đâu dễ dàng như vậy được!
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Mắt thấy Anna định đi lướt qua cô ta một lần nữa, Phạm Manh Mạnh vội vàng giữ chặt cô lại.
Mà cô ta không hề biết là làn da của tiểu thư Anna vô cùng mịn màng.
Chỉ cần bấm nhẹ một cái lên cánh tay của cô, cũng rất dễ bị bầm tím,
Bây giờ cô ta lại dùng sức lực lớn như vậy, không muốn lưu lại dấu vết là điều không thể nào.
“Cô buông tay ra cho tôi!” Đêm nay, cô còn muốn đi tìm anh Duật! Cô muốn
mặc chiếc váy liền thân màu hồng phấn kia. SSdienng dànlew quy9on.
Nếu như trên tay có vết bầm tím, thì sẽ khó coi biết bao nhiêu?
Đến lúc đó, anh Duật ghét bỏ cô thì phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần nghĩ tới điều này đã khiến cho Anna tức điên lên rồi. Diễng đáng ele quiý don.
“Tôi không buông, nếu như cô không thành thật nói ra thân phận của mình, để
xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!” Hiển nhiên Phạm Manh Manh đã tự xem
mình chính là vợ của Kiều Trác Phàm. Mà Anna này chính là người thứ ba
chen ngang vào cuộc sống hôn nhân của hai người bọn họ.“Cái người này,
ba chữ trong tên của cô (Phạm Manh Manh - 范萌萌) đều có chữ thao (艹) ở
trên đầu, có phải thực sự là cô thiếu thao hay không! Cô mau buông tay
của tôi ra, có nghe hay không!” Anna cảm giác như cổ tay của mình có
chút đau, nhưng mà người phụ nữ này vẫn không chịu buông tay. Dưới cơn
nóng giận liền nói với cô ta một câu như vậy.
Mà A Vĩ đứng ở bên cạnh, không nhịn được mà phì cười một tiếng.
Được rồi, từ lúc nghe thấy cái tên Phạm Manh Manh này, A Vĩ liền nghĩ tới
điều này! Nhưng mà anh ta lại không ngờ được, Tiểu Công Chủ lại nói ra
được một câu thô tục như vậy.
“Cô thật thô tục! Lại dám nói với
tôi những điều này, sau này trở về tôi nhất định sẽ nói cho bác gái
biết!” Từ nhỏ tới lớn Phạm Manh Manh chưa từng thấy ai dám nói với cô ta như vậy nên mặt của cô ta đen lại.
Mặt khác, vì muốn biết được thân phận của Anna, nên cô ta vẫn không chịu buông tay.
Thấy Anna giãy giụa, cô ta lại càng gia tăng sức lực theo bản năng.
Lần này cô ta thực sự chọc giận Anna rồi!
“A Vĩ, con mẹ nó anh còn đứng ở đó nhìn cái gì chứ! Mau ném cô ta ra ngoài cho tôi! Người nào cũng có thể vào, anh coi chỗ này là nơi làm từ thiện sao?”
Cổ tay của cô thực sự rất đau,mà điều khiến cho cô lo lắng hơn chính là tối này không mặc được chiếc váy liền thân kia.
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần cô xuất hiện ở trước mặt của Đàm Duật, thì đều cực kỳ chú trọng. Cho nên quần áo để đi gặp Đàm Duật, đều được chuẩn bị
xong từ mấy ngày trước. Diễng đáng ele quiý don.
Mà bây giờ, vì
một người phụ nữ như vậy, ngay cả quần áo đã chuẩn bị tốt cũng không thể mặc được, không khiến cho cô tức giận mới là lạ!
“A Vĩ, nếu như anh dám làm gì tôi, tôi sẽ nói với Kiều!” Phạm Manh Manh thấy Anna nói những điều này, cô ta vội vàng mở miệng.
Mặc dù về khí thế, cô ta kém hơn một chút so với Anna. Nhưng mà người phụ
nữ một khi đã ghen lên, thì sức lực bộc phát vô cùng đáng sợ.
Nhìn hai người phụ nữ này, A Vĩ có chút rối rắm: “Tiểu thư Anna, nếu như cô
ấy thực sự nói với Kiều thiếu, đến lúc đó Kiều thiếu trách tội...”
A Vĩ nhìn qua không biết làm sao mới phải.
“Sợ cái gì! Nếu như Kiều có hỏi tới, anh cứ nói là do Lăng Công Chủ tôi
làm! Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, một mình Lăng Công Chủ tôi gánh là
được!”
Không phải là Anna không có võ, mà là cô lo lắng cho làn
da của mình chỉ cần đụng một chút thì sẽ xuất hiện vết xanh xanh tím
tím. Nếu như lúc này thực sự đánh nhau với người phụ nữ này, thì tối nay trên người của cô sẽ rất đặc sắc!
Cho nên cô cảm thấy công việc nặng nhọc như vậy vẫn nên nhường cho A Vĩ làm thì sẽ thích hợp hơn.
Mà A Vĩ thì sao?
Thực ra thì anh ta chờ lâu như vậy chính là muốn chờ câu nói này của Anna.
SSdienng dànlew quy9on.
Từ lâu rồi anh ta đã rất muốn ném người phụ nữ này ra ngoài.
Bây giờ, Anna vừa dứt lời thì anh ta lập tức tiến lên.
Chỉ tóm một cái đơn giản, anh ta liền thoải mái kéo Phạm Manh Manh ra khỏi
Anna. Nhân đó anh ta trực tiếp túm lấy Phạm Manh Manh, từng bước một đi
về phía cửa phòng làm việc.
“A Vĩ, anh mau buông tay ra!”
“Anh dựa vào cái gì mà phải nghe lời người phụ nữ kia? Đợi chút nữa tôi sẽ nói lại với Kiều, để xem anh phải làm sao đây?
“...”
Lúc Phạm Manh Manh bị kéo ra ngoài, vẫn liên tục kêu gào lên, điều này
khiến cho những người xung quang không khỏi đổ dồn ánh mắt nhìn về phía
bọn họ.
Còn Anna thì đang xoa xoa cánh tay của mình, cảm thấy
tiếng kêu gào của người phụ nữ này hơi lớn, nên không vui hơi nhíu mày
lại.
“A Vĩ, hãy kéo cô ta đi xa một chút, ầm ĩ chết mất!” Cô cầm lấy văn kiện đi ra, tiện thể dặn dò một câu như vậy.
“Được! Tôi làm việc xin Tiểu Công Chủ cứ yên tâm!” A Vĩ chào Anna một tiếng, sau đó kéo người phụ nữ kia đi xa!