Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 227: Chương 227: Tiểu Công Chủ Bị Thương Vs Người Kiều Thích Trước Kia (3)




“Bảo Bối, trưa nay muốn ăn món gì, để dì út làm cho con ăn!” Bởi vì Tiếu Bảo Bối bị ngã bệnh, cho nên Thẩm Niệm Cẩm cũng thật sự lo lắng.

Bà vốn định cơm nước xong thì đi chơi, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tiếu Bảo Bối, cũng chủ động ở nhà nấu cơm cho cô ăn.

Nghe thấy Thẩm Niệm Cẩm nói như vậy, Kiều Trác Phàm hừ hừ hai tiếng thể hiện sự đồng ý. Thực ra, nếu như là bình thường thì Kiều Trác Phàm càng muốn ở nhà một mình với Tiếu Bảo Bối hơn, sau đó gọi điện cho khách sạn đưa món cao lương mỹ vị gì đó tới, cuối cùng lại làm một chút chuyện lãng mạn là được rồi. Taoo do leê quíy dđono.

Nhưng mà bởi vì bây giờ Tiếu Bảo Bối đang bị bệnh, chuyện gì cũng không thể làm được. Quan trọng hơn là cô nhóc này bị bệnh nên không thể ăn linh tinh được, nếu không khiến cho dạ dày sinh bệnh thì sẽ không tốt!

“Dì nhỏ, để con tới giúp!” Tiếu Bảo Bối nói, chân đã xỏ vào đôi dép bằng vải bông vui vẻ chạy về phía Thẩm Niệm Cẩm.

“Cục cưng, em vẫn nên bỏ qua đi!” Kiều Trác Phàm vừa nghĩ tới ‘Bữa tiệc tình yêu’ lần trước, anh ăn vào thì dạ dày của anh khó chịu thiếu chút nữa thì chết, bây giờ chỉ cần nghĩ tới chuyện Tiếu Bảo Bối đi vào phòng bếp thì tim của anh lại đập loạn lên.

“Kiều Trác Phàm, anh đừng xem thường người ta! Lần trước không phải anh đã nói em làm đồ ăn rất ngon hay sao?” Bởi vì món ăn lần trước, đều được Kiều Trác Phàm ăn một mình hết sạch. Cho nên cho tới bây giờ Tiếu Bảo Bối vẫn không hề biết rằng đồ ăn cô nấu quả thật là có thể so với thuốc độc. Mà cô thì nghe thấy lời nói của Kiều Trác Phàm lúc đó. Cho nên bây giờ Tiếu Bảo Bối vẫn hoàn toàn đắm chìm trong giấc mơ đẹp mình chính là một đầu bếp tài giỏi mà không thoát ra được.

“Nếu thực sự là như vậy thì quá tốt rồi...” Câu nói này, Kiều Trác Phàm cũng không dám nói lớn lên. Bởi vì anh sợ sẽ đả kích tới Tiếu Bảo Bối.

Mà Tiếu Bảo Bối thì không nghe hết câu nói của anh đã vui vẻ chạy vào phòng bếp.

Thẩm Niệm Cẩm vẫn chưa đi theo vào, nên nghe thấy câu nói này của Kiều Trác Phàm.

“Kiều, cô ấy nấu dở lắm sao?” Chuyện kia xảy ra trước khi Thẩm Niệm Cẩm tới đây ở, cho nên bà cũng không biết rõ chuyện này.

“Không phải là nấu dở, mà là nấu không khác gì thuốc độc!” Kiều Trác Phàm bày ra bộ mặt giống như ăn phải mướp đắng!

Lời này thực sự khiến cho Thẩm Niệm Cẩm hiểu ra một chút gì đó.

“Dì biết rồi, đợi chút nữa để cho cô ấy phụ giúp gì là được! Những chuyện khác, sẽ không để cho cô ấy làm, được chưa?” Thực ra Thẩm Niệm Cẩm cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Taoo do leê quíy dđono.

Theo ý của bà, Kiều Trác Phàm nói phóng đại lên như vậy đơn giản là vì không nỡ để cho Tiếu Bảo Bối nhà anh xuống bếp mà thôi.

Bởi vì không tận mắt nhìn thấy đồ ăn mà Tiếu Bảo Bối nấu, cho nên Thẩm Niệm Cẩm căn bản không biết, trên đời này lại tồn tại một món đồ ăn đen thui như vậy.

“Bảo Bối, những thứ này để dì làm là được!” Thẩm Niệm Cẩm vừa vào phòng bếp, thì nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đang nghiêm túc cố gắng lấy gạo. “Con vừa mới ngã bệnh, không nên đụng vào nước lạnh!”

“Đi đi, đi sang bên kia nhặt rau giúp dì đi!” Thẩm Niệm Cẩm nói, còn mình thì đã bận rộn ở trước bếp.

“Dì nhỏ, dì có thể kể cho con nghe những chuyện trước kia của Kiều Trác Phàm không?”

Tiếu Bảo Bối cầm mấy cọng rau lên, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thực ra thì cũng không phải là đột nhiên. Dđienn damn leie quyýdon.

Từ ngày hôm qua, kể từ lúc cô nhìn thấy bên cạnh của Kiều Trác Phàm đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, cô phát hiện ra trong lòng mình có chút chua xót, lúc đó cô đã rất muốn hỏi chuyện này. Ví dụ như là trước kia Kiều Trác Phàm đã quen bao nhiêu bạn gái, và bạn gái của anh gồm những ai? Còn nữa, người hôm qua có phải là bạn gái của Kiều Trác Phàm hay không.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm như cái hũ nút, Tiếu Bảo Bối không thể trông cậy vào anh.

Hơn nữa, cho dù Kiều Trác Phàm thực sự nói ra, thì Tiếu Bảo Bối cũng không phải nhất định sẽ tin.

Ai biết được Kiều Trác Phàm có phải vì sợ cô biết mấy chuyện này, cho nên cố ý nói dối cô hay không?

“Chuyện trước kia của Kiều? Vậy con muốn biết cái gì?” Thẩm Niệm Cẩm đang cắt ớt xanh, thì nghe thấy Tiếu Bảo Bối nói lời này, nên dừng dao lại một chút.

Cô nhóc này bây giờ cũng đã bắt đầu tò mò chuyện trước kia của Kiều Trác Phàm rồi sao!

Xem ra, những thứ mà Kiều đã chờ đợi kia, coi như cũng không uổng phí.

“Cũng không có chuyện gì cụ thể. Ngài chỉ cần tùy tiện nói cho con nghe là được!” Những vấn đề kia, Tiếu Bảo Bối cũng không biết mở miệng hỏi như thế nào. Dđienn damn leie quyýdon.

Hơn nữa, lúc này lại đang ở trước mặt trưởng bối!

“Nếu như con không nói cụ thể là về phương diện nào thì dì cũng không biết phải nói điều gì! Hơn nữa, trước kia ở trong mắt của dì, thì Kiều chính là một tên nhóc con vô cùng đáng ghét!”

Thẩm Niệm Cẩm chỉ lớn hơn Kiều Trác Phàm có một chút.

Cho nên lúc Kiều Trác Phàm còn bé thì Thẩm Niệm Cẩm cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi.

Nhưng mà bởi vì sự đấu tranh trong gia tộc của Kiều Trác Phàm, cho nên từ khi còn nhỏ thì anh đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, được người lớn cưng chiều hơn Thẩm Niệm Cẩm.

Cho nên, chỉ cần Kiều Trác Phàm ở chỗ nào, thì người lớn đều đứng về phía Kiều Trác Phàm. Cho dù hai người bọn họ có đùa giỡn, rõ ràng là Kiều Trác Phàm chính là một tên nhóc xấu xa bắt nạt bà, nhưng mà đến cuối cùng, mọi người đều nói là Thẩm Niệm Cẩm bà bắt nạt Kiều Trác Phàm! Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Thẩm Niệm Cẩm cảm thấy Kiều Trác Phàm chính là một đứa nhóc khiến cho người ta chán ghét!

“Vậy dì hãy nói với con về những người bạn gái mà Kiều Trác Phàm đã từng qua lại đi?” Lúc Tiếu Bảo Bối nói ra những lời này, thì giọng nói rất nhỏ. Nhỏ giống như là tiếng muỗi kêu, ngay cả cô cũng sắp không nghe rõ.

“Con hỏi Kiều đã từng qua lại với mấy người bạn gái sao?” Lúc này Thẩm Niệm Cẩm đã cắt xong ớt xanh, có chút nghi hoặc nhìn về phía cô.

“Vâng...” Bị lặp lại như vậy, Tiếu Bảo Bối cảm giác không có chỗ dung thân. Ngay lập tức khuôn mặt của cô đều ửng hồng lên, so với vẻ mặt tái nhợt lúc nãy thì hoàn toàn đối lập.

Mà nhìn thấy Tiếu Bảo Bối phản ứng đáng yêu như vậy, Thẩm Niệm Cẩm càng muốn trêu đùa cô. Nhìn cái đầu nhỏ của cô đang giống như hận không thể vùi ở dưới làn váy, bà làm ra vẻ khoa trương hỏi: “Trời đất, con còn không biết Kiều Trác Phàm đã từng quen mấy người bạn gái sao?”

“Sao thế, có phải là rất nhiều hay không!” Nhìn bộ dạng khoa trương của Thẩm Niệm Cẩm, Tiếu Bảo Bối có chút dự cảm xấu.

Sẽ không phải giống như trong tiểu thuyết đấy chứ, bạn gái của Kiều Trác Phàm nhiều tới mức không đếm xuể?

Nhưng mà cũng khó trách.

Vẻ bề ngoài của Kiều Trác Phàm cũng không tệ.

Hơn nữa gia thế lại tốt, công việc cũng tốt. Bởi vì như vậy nên tiêu chuẩn của Kiều Trác Phàm cũng hoàn hảo so với những vai nam chính trong tiểu thuyết.

Vậy nên phụ nữ thích Kiều Trác Phàm sẽ càng nhiều.

Nhìn anh dường như cũng rất biết cách khiến cho cô vui vẻ, tỷ số lo lắng của Tiếu Bảo Bối lại càng tăng lên.

Nếu như thực sự là như vậy, Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình rất oan ức.

“Nếu như thực sự nhiều như vậy, thì những người lớn trong nhà như dì cũng sẽ không cần phải lo lắng đứa nhỏ này không có ai muốn rồi!” Thẩm Niệm Cẩm thấy rõ Tiếu Bảo Bối có chút xấu hổ, nhưng mà vẫn miễn cưỡng hỏi điều mà mình muốn biết, nên bà cảm thấy tương đối thú vị.

Sau khi thu dọn hết ớt xanh xong, Thẩm Niệm Cẩm nói chuyện một câu như vậy. Tiếp đó bà lại bắt đầu đặt một cái chảo lên trên bếp, đổ vào một ít dầu thực vật vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.