Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 527: Chương 527: Ai đã cứu nhan như 2




Nhan Như được Đạo Kỳ Huyền đưa ra khỏi căn phòng bí mật trên du thuyền của Đông Phương Tuấn, sau đó nhanh chóng lặn xuống đáy biển, Nhan Như không biết lặn biển, nhưng bộ đồ lặn của cô đi kèm với một bình dưỡng khí nhỏ, cùng với sự giúp đỡ của Đạo Kỳ Huyền, cô đã lặn được mười mét.

Chiếc tàu ngầm do Park Yongjun mang đến đã đợi họ cách đó mười mét nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, Nhan Như và Đạo Kuf Huyền cùng nhau lên tàu ngầm của Park Yongjun, rồi lên đường đến hòn đảo để du thuyền gần đó.

Khi Đông Phương Mặc và Đông Phương Tuần còn đang tìm Nhan Như thì cô đã ở cách đó hàng trăm hải lý nên cả Đông Phương Mặc và Đông Phương Tuấn đều không thể tìm thấy bóng dáng của cô.

Đã năm ngày kể từ khi Nhan Như theo Đạo Kỳ Huyền trở về Incheon*, Hàn Quốc, đây không phải nói khoảng cách rất xa, mà là bởi vì một lần nữa Nhan Như không có tư liệu, cuối cùng vẫn phải nhờ Park Yongjun dùng tàu ngầm lén đưa cô xuyên qua đáy biển của ranh giới quốc tế.

*Incheon là một thành phố nằm ở phía tây bắc Hàn Quốc, giáp với thủ đô Seoul và tỉnh Gyeonggi về phía đông và biển Hoàng Hải ở phía Tây (Nguồn: Wikipedia)

Tiểu Mao Vũ đã nửa tháng không gặp mẹ, vài ngày không gặp bố, ở nhà khóc rất nhiều, Park Jisun cũng không dỗ được, cô đang nghĩ liệu Đạo Kỳ Huyền và Park Yongjun có làm vậy không? Nếu họ có thể mang Nhan Như trở lại, cô nhất định phải mang Tiểu Mao Vũ đi tìm họ.

May mắn là ba người họ đã quay về, Park Jisun không khỏi lẩm bẩm: “Trời ạ, thứ khó chịu nhất trên đời chính là lũ trẻ con này, tôi sẽ không bao giờ làm vú em cho cô nữa.”

Nhan Như nghe vậy, cô vừa rửa khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Tiểu Mao Vũ vừa nói đùa: “Jisun, cô không thể nói trước chuyện gì đâu, cô vẫn còn trẻ, sau này cô chắc chắn sẽ phải lấy chồng sinh con, nếu có con mà không phải làm vú nuôi thì ai làm vú nuôi cho con cô? “

Nghe vậy, Park Jisun sững sờ, sau đó trừng mắt nhìn Nhan Như, tức giận hét lên: “Ai muốn kết hôn? Tôi sẽ không kết hôn, trên đời này không có người đàn ông nào tốt cả, chỉ có một người nhưng anh ấy không có...”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lời nói của Park Jisun mới chỉ còn một nửa, cô lập ngừng lại, sau đó nhanh chóng xoay người, giẫm lên sàn gỗ rồi đi lên lầu, hiển nhiên là không muốn ở cùng bọn họ thêm một phút nào nữa.

Sắc mặt Đạo Kỳ Huyền hơi ửng hồng, anh đứng dậy đi về phía phòng mình trên lầu, Park Yongjun nhanh chóng đứng dậy đuổi kịp anh, sau đó nhỏ giọng giải thích với anh: “Kỳ Huyền, đừng quan tâm đến lời của Jisun, con bé không có ý đó.”

“Tôi biết,“ Đạo Kỳ Huyền trầm giọng đáp, sau đó cắn chặt môi nói, “Tôi đã để cô ấy thất vọng, đáng lẽ tôi nên nói với cô ấy sớm hơn, bây giờ, chuyện tôi lo lắng là cô ấy sẽ bị kích động mà không để ý tới những người đàn ông khác, nếu như vậy, tội lỗi của tôi sẽ rất lớn.”

“Không, chắc chắn là không,“ Park Yongjun vội vàng tiếp lời Đạo Kỳ Huyền, sau đó quay lại nhìn Nhan Như nói, “Này, Nhan Như, trong số các họa sĩ mà cô biết có người đàn ông nào còn độc thân không? Sao cô không giới thiệu một người cho Jisun? “

Nhan Như nghe thấy những lời này, lập tức trên trán đổ mồ hôi hột, cô giúp Park Jisun giới thiệu bạn trai sao?

Ôi trời, đây là việc mà cô có thể làm được sao? Hơn nữa, bản thân cô cũng có mối quan hệ phức tạp với đàn ông, cô còn không phận biệt loại đàn ông tốt thì làm sao cô có thể giới thiệu anh ta cho Park Jisun?

Trong đời, cô đã gặp hai người đàn ông đối xử tốt với cô nhất, người đầu tiên là Trịnh Nhất Phàm!

Cô từng coi Trịnh Nhất Phàm là chỗ dựa cả đời của mình, thậm chí cô còn muốn chung sống với anh cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.