Nhưng cuối cùng số phận lại khiến người ta thay đổi, cô và Trịnh Nhất Phàm chưa kịp bắt đầu cuộc sống thì đã bị Đông Phương Mặc chia lìa.
Kể từ đó, cô và Trịnh Nhất Phàm xa nhau, Trịnh Nhất Phàm cũng đã có cuộc sống của riêng anh, cô cũng có hướng đi của riêng mình, không bao giờ có thể đến được với nhau nữa.
Còn một người đàn ông khác cũng đối xử tốt với cô chính là Đạo Kỳ Huyền, cô đã kết hôn với Đạo Kỳ Huyền, nhưng dù là thể xác hay trái tim, Đạo Kỳ Huyền đều không thể thuộc về cô, bởi vì thể xác và tinh thần của Đạo Kỳ Huyền đều thuộc về Park Yongjun. (Thật chứ tới giờ Jen cũng ko biết rốt cuộc quan hệ của 3 người này là gì luôn ak!_!)
Cô đã ở Hàn Quốc năm năm, vẽ tranh được bốn năm, tất nhiên, cô cũng biết một số người đàn ông bị hội họa ám ảnh, nhưng họ và Park Jisun không giống nhau, họ không hợp nhau.
Vì vậy, đối với nhiệm vụ to lớn như vậy của Park Yongjun, hẳn là cô không thể hoàn thành nên chỉ có thể nói với Park Yongjun với tất cả sự tiếc nuối: “Tình cảm thì không nên ép buộc, có khi những cuoivj hôn nhân là chuyện định mệnh, nên không thể quá gắp gáp, Jisun còn nhỏ, khi cô ấy gặp được người mình thích thì dù anh có muốn ngăn cản cũng không được.”
Khi Park Yongjun nghe Nhan Như nói vậy, anh ta không nói nữa, im lặng một lúc rồi đi về phíaphòng của Đạo Kỳ Huyền trên lầu.
Nhan Như lập tức muốn đưa Vũ Vũ về phòng, nhưng Vũ Vũ khó chịu, không nhịn được hét lên: “Chú Park có chuyện gì vậy? Dì Jisun cũng đã về phòng rồi, sao chú ấy còn không về? Tối nay con muốn ngủ với ba.”
Nhan Như tất nhiên không thể trả lời một câu hỏi của Tiểu Mao Vũ, vì vậy cô kéo cô bé vào phòng, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Vũ Vũ, trong nửa tháng mẹ vắng mặt, con ngoài biểu diển balê ra thì còn làm gì nữa nào? “
“Con cũng đã vẽ được một bức tranh,” Tiểu Mao Vũ tự hào đáp, sau đó quay lại, lấy ra một tờ giấy A4 nhỏ từ trong cặp đưa cho Nhan Như: “Mẹ ơi, xem này, đây là bức vẽ của con, Vũ Vũ đã nghĩ về Mẹ trong thời gian mẹ vắng mặt.”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Mũi Nhan Như có chút chua xót, trong nháy mắt trở nên ươn ướt, cô ôm con gái vào lòng, ôm thật chặt sau đó thì thào nói: “Vũ Vũ, mẹ cũng nhớ con, ngày nào mẹ cũng nhớ con.”
“Vậy thì mẹ ơi, nửa tháng nay mẹ đã ở đâu?” Tiểu Mao Vũ ngẩng đầu khỏi ngực Nhan Như, một tay lau những giọt nước mắt trên má Nhan Như.
Nửa tháng qua mẹ đã ở đâu?
Mẹ tìm ba ruột của con, Nhan Như trả lời trong lòng, đương nhiên cô không dám nói ra, bởi vì Tiểu Mao Vũ vẫn không biết Đạo Kuf Huyền không phải ba của con bé.
“Không phải mẹ tham gia triển lãm nghệ thuật ở Paris sao?” Nhan Như nhanh chóng bịa đặt lời nói dối trong lòng, “Bởi vì số lượng người xem quá lớn, buổi triển lãm nghệ thuật Paris ban đầu dự định tổ chức trong ba ngày, nhưng sau đó lại bị hoãn lại đến năm ngày, mẹ đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi trong buổi triển lãm ở Paris, sau đó mẹ được mời tham gia triển lãm Provence Mogau ở miền nam nước Pháp, vì vậy mẹ phải ở đó vài ngày, nên muộn như vậy mới trở về.
“Mẹ đi Provence à?” Tiểu Mao Vũ lập tức trở nên hào hứng, rồi vội vàng hỏi: “Mẹ có đến quán cà phê cổ trong bức chân dung của Van Gogh* để uống cà phê không?”.
Van Gogh (Vincent van Gogh): là một danh hoạ Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng đồng thời cũng là một trong những họa sĩ nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nghệ thuật phương Tây ( Nguồn Wikipedia)
“Tất nhiên là có,“ Nhan Như đáp lại sự tò mò của Tiểu Mao Vũ, vẫn may là cô đã ngụy tạo rất tốt lý do này.
“Mẹ có biết bức tranh trên bức tường bên tay trái lối vào quán cà phê là gì không? Van Gogh đã vẽ chúng khi nào?” Tiểu Mao Vũ miễn cưỡng hỏi.